Hai người này là họ hàng nhà họ Trình, ngồi tàu cao tốc đến phía tây thành phố Đông Lâm.
Hiện tại Giang Nhược cùng Vương Chiêu ở khách sạn Tân Hải phía cực đông thành phố, nếu đi đón người tương đương với phải đi xuyên qua toàn bộ nội thành, theo hướng ngược lại.
Thời gian tàu tới khoảng 9h10p tối, hiện tại đã sắp 8 giờ, cô lái xe qua đó cộng thêm thời gian dừng chờ đèn đỏ dày đặc trong nội thành, phải mất hơn một tiếng.
Giang Nhược vẫn tà tà ăn tối với Vương Chiêu đến hơn 8 giờ, lúc lấy xe lái về hướng ga tàu cao tốc thì đã 8 rưỡi, trời đen tuyền từ lâu.
Nếu nhận được thông báo trước, chắc chắn Kiều Huệ sẽ nhắn trước với Giang Nhược, bấy giờ mới gọi điện thoại nói với cô, chứng tỏ người họ hàng sát giờ mới nói chuyện này với Kiều Huệ, hơn nữa đề xuất muốn dừng chân ở nhà bọn họ hai ngày.
Cũng phù hợp với tác phong trước nay vẫn vậy của người nhà đó.
Dì út Giang Nhược luôn là người tốt dễ mềm lòng, đặc biệt với bà con thân thích, cảm thấy chút việc nhỏ, có thể giúp thì giúp, cho dù trong lòng không thoải mái, cũng sẽ không từ chối rõ ràng.
Ban nãy Giang Nhược nếm hương vị tôm hùm của nhà hàng cảm thấy không tồi, vốn dĩ định đặt thêm hai phần, mang về cho Kiều Huệ cùng Trình Khiếu, nhưng vừa nghe hai người này định tới, đã xua tan ý nghĩ này luôn.
Kiều Huệ và Trình Khiếu luôn ở Đông Lâm, sau này cô có thể tùy thời đưa bọn họ đến ăn, nhưng tuyệt đối không muốn cho hai mẹ con nhà kia được hời.
Người tới là chị ruột Trình Đống, cô của Giang Nhược, cùng với con gái cô.
Giang Nhược không thích hai mẹ con kia, kiểu chán ghét và bài xích ấy được tích lũy gia tăng không ngừng trong suốt hai mươi năm quá khứ.
Hai chị em Kiều Huệ và Kiều Bội sinh ra ở dưới quê, nhưng gia cảnh nơi đó cũng xem như không tồi, có một người cha luôn công tác trong thành phố. Lúc ấy nhân viên nông thôn vào thành phố làm việc, buộc phải có cán bộ thôn đề cử, hoặc bản thân đi học thi được vào trong thành phố.
Mà ông ngoại Giang Nhược, là dựa vào chính mình thi đỗ, tiền lương một người, đủ để nuôi sống vợ con.
Nhưng về sau hai vợ chồng lần lượt chết bệnh, Kiều Bội lên đại học, học mãi học mãi mất luôn tin tức, di sản bố mẹ để lại, Kiều Huệ giữ cho chị một nửa, mình cầm nửa kia lấy chồng.
Hai vợ chồng kết hôn xong cũng định cư ở quê, nhưng thời điểm nhận nuôi Giang Nhược, liền bắt đầu có lời đồn đại, vì thế Trình Đống và Kiều Huệ dùng tiền tiết kiệm mua một căn chung cư ở trung tâm huyện, dự tính cách xa mấy lời chỉ trỏ, cũng muốn cho Giang Nhược một hoàn cảnh sống không có thị phi.
Khi đó giá nhà còn rất rẻ, sau khi mua nhà dư lại ít tiền, sau này đầu tư vào việc kinh doanh của Trình Đống, Kiều Huệ cũng có công việc ổn định ở đơn vị, cuộc sống gia đình ngày càng khấm khá, sau này khi có họ hàng tìm tới xin giúp đỡ, chỉ cần khả năng cho phép, đều sẽ giúp đỡ một ít.
Mà kẻ lòng tham vô đáy nhất thuộc về gia đình người cô.
Trình Đống chỉ có một người chị, gả cho một người đàn ông lười làm tham ăn, bản thân lại không muốn làm việc, nhiều lần nhờ vả em trai tìm cho chồng mình công việc lương cao một tí, cũng không bao giờ nghĩ xem người đàn ông kia có đủ năng lực gánh vác không, công việc tìm được không chê cái này thì chê cái kia, thời gian làm việc cũng chưa được bao lâu đã cảm thấy mệt mỏi rồi từ chức.
Công việc đều là do Trình Đống dùng ân tình trao đổi mà có, quẳng gánh giữa đường, làm Trình Đống rất áy náy với bạn bè.
Từ nhỏ đến lớn, ngày lễ ngày tết, bà cô mang cả gia đình tới nhà bọn họ, mỗi lần như vậy, bà chị họ lớn hơn Giang Nhược nửa tuổi kia đều có thể thuận tay lấy đi mấy món đồ chơi yêu thích từ chỗ cô.
Mỗi khi Kiều Huệ thấy dáng vẻ Giang Nhược buồn không hé răng lôi kéo không buông món đồ chơi, tất nhiên biết cô luyến tiếc, nhưng chị họ Giang Nhược bắt đầu khóc lóc giành giật, bà cô thấy thế còn nói như lẽ đương nhiên: "Không phải chỉ là mấy cái đồ chơi hả, Nhược Nhược, nhà cháu giàu thế, cháu nhường cái này cho chị, bố mẹ cháu sẽ mua cho cháu cái mới."
Trong lòng Kiều Huệ tuy rằng cảm thấy cách nói cách làm của đối phương đều không thỏa đáng, nhưng vẫn khuyên Giang Nhược: "Nhường cho chị, tí nữa mẹ đưa con đi mua cái giống hệt."
Giang Nhược vẫn nhường đồ chơi, ban đầu cảm thấy ấm ức, sẽ khóc, nhưng Kiều Huệ cũng không thất tín, khách đi rồi lập tức đưa cô ra ngoài mua lại cái giống hệt.
Lớn hơn một chút, Giang Nhược không muốn làm Kiều Huệ khó xử, nếu chị họ thích đồ người khác như vậy thì cho chị ta là được, nhưng cũng sẽ không bảo Kiều Huệ mua lại cho cô nữa, mặc dù giống nhau nhưng không phải cái ban đầu, vô vị.
Nhưng theo tuổi tác tăng lên, cái thói xấu ngấp nghé đồ của Giang Nhược của bà chị kia không thấy sửa đổi tí nào.
Vừa lên sơ trung, Kiều Huệ mua mp3 cho Giang Nhược, chị họ nhìn thấy, cầm luôn không buông tay. Lúc đó bên trong đang có rất nhiều bài hát cô thích, Giang Nhược cứ không cho, cũng biết loại người này không thể nuông chiều.
Bà cô kia nói chẳng biết xấu hổ: "Cái thứ bé tí này có thể đáng giá bao tiền, nếu không thì cũng mua cho Mai Mai một cái đi."
Giang Nhược bực mình, đang định mắng, Kiều Huệ kéo cô lại, còn mua một cái mp3 cho người ta.
Năm thứ hai, mp3 của Giang Nhược hỏng mất, thay sang cái mp4, kết quả rõ ràng, lại lôi kéo Kiều Huệ đi mua cái giống nhau như đúc.
Ngay cả máy chơi game Super Mario của Trình Khiếu cũng không biết bị con trai cô cướp mất bao nhiêu cái.
Nhà bọn họ muốn sửa nhà ở quê, mượn nhà họ Trình một vạn đồng, một vạn đồng khi đó với một vạn đồng bây giờ đâu thể mang ra so với nhau, nhà họ không có sức hoàn trả, nhà họ Trình biết tình hình gia đình họ khó khăn, cũng chẳng bảo bọn họ phải trả.
Nhà họ Trình tận tình tận nghĩa với gia đình này, về sau khi Trình Đống làm ăn thất bại, cả nhà bà cô lại làm như không thấy, thậm chí không hề qua lại với nhà họ Trình nữa, sợ chuốc vạ vào thân, khi việc làm ăn của Trình Đống có khởi sắc, lại cất công chạy tới.
Sau này không biết nghe nói từ chỗ nào biết Giang Nhược đã tìm được bố mẹ ruột, hơn nữa nhà họ Giang gia còn rất giàu, thậm chí còn có ý đồ với nhà họ Giang, kết quả thấy việc kinh doanh vẫn luôn không khởi sắc, nghĩ thầm nhà họ Giang cũng chẳng phải giàu lắm đâu, đến Trình Đống cũng chẳng nâng đỡ nổi, vì thế lại cắt đứt đi lại với nhà họ Trình.
Ngay cả khi Trình Đống qua đời, cũng không tới tưởng niệm, thậm chí đến lễ tang còn chẳng tham dự.
Hiện giờ lại tìm tới cửa, cũng không biết có phải cuối cũng đã biết được nhà họ Giang thật sự giàu có hay không.
Giang Nhược chỉ mong sao cuộc đời này không phải qua lại ân tình gì với kiểu thân thích này, nhưng Kiều Huệ lại không nghĩ như thế, trước sau đều cảm thấy một đời làm người thân, những ân oán đã qua thì cho qua đi, người ta cũng chẳng làm gì thương thiên hại lý.
Trên đường, Giang Nhược gọi điện thoại cho Lục Hoài Thâm nhưng không được, để lại tin nhắn thoại WeChat cho anh, bảo bên chỗ dì út có chút việc, phải đi đón hai người họ hàng, sẽ về muộn một tí.
Muộn hơn nửa tiếng, cô mới đến ga tàu cao tốc, nhưng Lục Hoài Thâm vẫn chưa trả lời tin nhắn.
Trên đường Kiều Huệ gọi điện thoại tới giục hai lần, Giang Nhược dặn dò ngàn vạn lần rằng đừng cho đôi mẹ con kia số điện thoại của cô, cho nên chỉ có thể do Kiều Huệ chuyển lời.
Dừng xe ở ngoài ga, hai mẹ con đã chờ lâu, Kiều Huệ nói biển số xe Giang Nhược cho bọn họ, bởi vậy thấy xe cô tới, liền cười hì hì tới mở cửa xe.
Giang Nhược mở cốp xe, hạ kính cửa xe nói: "Để hành lý vào đằng sau đi."
Giang Nhược nhìn bọn họ túi lớn túi nhỏ, chẳng giống dáng vẻ ở nhờ hai ngày đâu.
Cất xong hành lý, chị họ Hứa Thu Mai trực tiếp kéo cửa ghế phụ, Giang Nhược ngẩn người, đặt túi của mình lên hộp tay vịn giữa ghế ngồi.
Hứa Thu Mai hưng phấn túm lấy túi cô ôm vào ngực nói: "Túi SaintLaurent!"
Cô Trình Hoa lập tức chen đầu vào giữa: "Sâm cái gì đặc? Đắt lắm hả?"
"Hơn hai vạn, đương nhiên đắt!"
"Coi tiền như rác á! Hơn hai vạn mua cái túi rách! Tao nhìn xem là da gì?" Trình Hoa nói rồi giơ tay.
Giang Nhược lấy túi mình về, đặt ở chỗ giữa chân và hộp tay vịn. Túi này là cô mua lúc lên đại học, đủ to, tiện mang sách vở, bây giờ cũng đủ rộng để mang tài liệu và laptop.
Bên trong còn chứa tài liệu công ty, Giang Nhược không muốn cho chị ta chạm vào.
Hứa Thu Mai bĩu môi nói chua lòm: "Tao chỉ xem thôi. . . Túi này cũng chẳng phải đắt lắm, còn không thời thượng, sao mày không mua cái khác?"
Từ Celine so đến Chanel, nói đến mẫu nào cũng đẹp hơn cái túi này, giống như mỗi chiếc túi của mỗi thương hiệu, chị ta đều quen thuộc vô cùng, nói mà thuộc như lòng bàn tay.
"Chị thấy cái nào đẹp có thể tự mua lấy một cái." Măt Giang Nhược nhìn thẳng tình hình giao thông phía trước, bật đèn xi nhan, chuẩn bị quay đầu.
Hứa Thu Mai không nói chuyện, đảo mắt đánh giá xe cô, "Trình Nhược này, xe của mày giá cũng chỉ mấy chục vạn nhở?"
Trình Hoa sửa lời cô ta: "Trình Nhược cái gì, người ta tên Giang Nhược từ lâu rồi."
Hứa Thu Mai cười khà khà hai tiếng: "Ngại quá, trước gọi quen rồi."
Giang Nhược cũng không để ý chị ta.
Hứa Thu Mai lại nói: "Ông nội mày không phải phú hào hả? Sao để mày lái cái xe mấy chục vạn thế, có thế nào cũng phải lái Bently chứ, nếu không nữa thì cũng phải lái Panamera?"
Giang Nhược thật sự cảm thấy đời này kẻ mặt dày lòng dạ đen tối nhất cô từng gặp không phải Giang Vị Minh và Giang Cận mà chính là Hứa Thu Mai với mẹ chị ta.
Cô cười lạnh nhạt nhìn sang Hứa Thu Mai: "Phú hào? Trước kia thì phải nhưng không biết nhà tôi phá sản rồi à?"
Nụ cười trên mặt Hứa Thu Mai đột nhiên ngưng bặt, Trình Hoa tăng âm lượng, không dám tin mà nói: "Phá. . . phá sản rồi?"
"Vâng." Giang Nhược đáp hời hợt.
Hứa Thu Mai nói: "Vậy xe mày là ai mua?"
"Tự tôi." Việc cô kết hôn, người thân nhà họ Trình không một ai biết, Giang Nhược cũng không định nói.
"Mày đi làm mua được?"
"Ừ."
"Túi cũng thế?"
"Mua trước lúc phá sản."
Hứa Thu Mai lúc này mới trừng mắt đánh giá Giang Nhược, thấy cô mặc bộ tây trang đi làm giỏi giang thời thượng, lúng ta lúng túng hỏi: "Mày làm việc gì? Dựa vào tiền lương mua xe này cũng trâu bò đấy, lần này tao đến định tìm việc, có thể giới thiệu cho tao không?"
Giang Nhược hỏi: "Chị tốt nghiệp trường nào?"
"Học viện tài chính thành phố bọn tao, dân lập."
"Vị trí và mức lương chị muốn là gì?"
"Chức vụ là giám đốc bộ phận, tiền lương hơn hai vạn là được rồi."
Giang Nhược sững sờ, là, được, rồi?!
Cô im lặng hít một hơi dài, gắng sức giữ lí trí: "Xin lỗi, nhân viên các bộ phận không thuộc tầng quản lý của công ty tôi cũng bắt buộc phải tốt nghiệp 211, 985."
Hứa Thu Mai hơ một tiếng: "211 với 985 có gì đặc biệt hơn người, trường tao vẫn có đàn anh đàn chị làm quản lý cấp cao cho doanh nghiệp nước ngoài."
"Bằng cấp không đủ, thiếu kinh nghiệm. Tiếng Anh của chị qua CET-4,CET-6 chưa? Giấy chứng nhận có những cái nào? Đã đạt được giải thưởng gì? Thời gian làm việc trong quá khứ đã có đóng góp gì cho công ty?"
(CET: College English Test)
Hứa Thu Mai bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, rồi lại không phục, lườm Giang Nhược một cái: "Mày học trường nào?"
"Columbia."
Sau khi Trình Hoa nghe nói nhà họ Giang phá sản thì có vẻ không muốn nói chuyện, lúc này hỏi kì quái: "Columbia tốt lắm hả? Không phải bảo đại học tốt nhất là Ivy League hả?"
Mắt Hứa Thu Mai trợn trắng, khó chịu nói: " Ivy League là tên nhóm các trường đại học , Columbia là một trong nhóm đó."
Không bao lâu, Giang Nhược có cuộc gọi đến, điện thoại của cô để ở hộc chứa đồ trên bảng điều khiển trung tâm, màn hình nghiêng lên, Hứa Thu Mai nghe tiếng nhìn lại, mới vừa nhìn thấy tên hiển thị người gọi đến, lập tức cầm lấy điện thoại trước một bước.
"Lục Hoài Thâm là ai? Bạn trai mày hả?"
Giang Nhược thật sự không muốn khách sáo với chị ta, lúc này vừa đến đèn xanh đèn đỏ, cô đạp phanh rồi mới giật lại di động của mình, thế mà Hứa Thu Mai còn tự tiện nhấn nút nghe, thậm chí định mở loa ngoài.
Giang Nhược trịnh trọng cảnh cáo: "Đừng động linh tinh vào đồ người khác, biết lịch sự không?"
Hứa Thu Mai trợn to mắt, kinh ngạc nhìn về phía cô, còn cảm thấy mình có lý, "Có đến mức í không?"
Giang Nhược không buồn để mắt đến chị ta nữa, nghe điện thoại, Lục Hoài Thâm rất ít khi nghe thấy cô dùng khẩu khí này nói chuyện, có vẻ hết sức tức giận.
"Ai làm gì em à?"
"Không có gì, em vẫn đang trên xe, đón họ hàng về chỗ mẹ em." Giang Nhược vừa nói vừa ấn nút âm lượng, giảm nhỏ âm lượng.
"Có cần anh qua không?"
"Không cần đâu, phiền lắm."
Lục Hoài Thâm tạm dừng một hồi lâu, ". . .phiền lắm?"
"Hiện tại không tiện."
Lục Hoài Thâm ngầm hiểu, ừ một tiếng, nói: "Lái xe chậm thôi, về sớm một tí." Sau đó tắt điện thoại.
Trình Hoa hỏi cô: "Mày quen bạn trai à?"
Giang Nhược nói: "Không, đồng nghiệp công ty."
Giang Nhược đưa người tới nhà, bởi vì trên đường đã biết tin nhà họ Giang phá sản, bởi vậy đối với việc bản thân sẽ không thể được sống trong biệt thự hoặc tiểu khu xa hoa, Hứa Thu Mai và Trình Hoa đã có chuẩn bị tâm lý.
Nhưng nhìn thấy chung cư cũ như này, trong lòng không khỏi chê bai, hơn nữa là kiểu chê bai viết hẳn lên mặt.
"Ơ, bây giờ các người ở đây á? Có mấy phòng? Đông người vậy, chen chúc à?"
Giang Nhược vừa đỗ xe vừa nói: "Bây giờ cháu ở gần công ty, một phòng trống có thể cho bọn cô ở, nhà chúng cháu chỉ điều kiện thế thôi, nếu bọn cô không muốn ở, bây giờ cháu có thể đưa bọn cô đi khách sạn, tiền phòng tự lo."
Trên mặt Giang Nhược đã không còn một chút tươi tắn nào.
Hứa Thu Mai lại trợn trắng mắt, xì một tiếng, đẩy cửa xuống xe.
Thật ra Giang Nhược hi vọng bọn họ đến ở khách sạn, nhưng hai mẹ con này tất nhiên không muốn lãng phí tiền của mình.
Giang Nhược mở cốp xe, bảo hai người lấy hành lý, ai ngờ hai người đi thẳng về hướng chung cư, hỏi Giang Nhược: "Mau tới mở mật khẩu cửa đi, ở tầng mấy hả?"
Giang Nhược ngồi trong xe nhìn hai người kia, thở dài một hơi, nhất thời không tiện phát tác.
Cô xuống xe nói: "Hành lý của bọn cô."
"Aiya, đây là Trình Khiếu nhỉ!"
Giang Nhược còn chưa nói dứt lời, đã bị tiếng Trình Hoa cắt ngang.
Năm ba cao trung việc học căng thẳng, Trình Khiếu từ quê lên ngày hôm sau cũng đã bắt đầu đi học, vốn dĩ là sớm hơn, nhưng năm nay bộ giáo dục kiểm tra nghiêm ngặt, không cho phép trường học chiếm dụng quá nhiều thời gian kỳ nghỉ hè để học thêm, cho nên mới kéo dài tới tận tháng tám lặng lẽ lên lớp, bấy giờ Trình Khiếu vừa hết tiết tự học buổi tối trở về.
Trình Khiếu không chỉ nhận ra cái gia đình kì khôi này mà còn ấn tượng khắc sâu.
Hờ hững gọi: "Cô, chị Mai Mai."
Trình Hoa tán thưởng: "Thằng nhóc cao thế này rồi, vừa cao vừa đẹp trai, lên năm hai cao trung rồi nhỉ?"
Trình Khiếu chỉ nhếch nhếch khóe miệng, không trả lời.
Ở trên tầng, Kiều Huệ nghe thấy giọng to của Trình Hoa ở tầng dưới, chủ động xuống đón người, vì thế hai mẹ con nhà kia hành lý cũng không xách cứ đi thẳng lên.
Giang Nhược trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng lưng bọn họ, tay chống trên cửa xe, tức đến mức chống nạnh.
Trình Khiếu cũng rất cạn lời, dựng gọn xe đạp, qua xách giúp hành lý cùng Giang Nhược, con trai sức lớn, nó xách phần lớn hành lý, Giang Nhược chỉ cầm một cái túi nhỏ.
Kiều Huệ hơn 6 giờ đã ăn cơm tối, khi đó còn chưa nhận được cuộc điện thoại muốn tới ở nhờ của Trình Hoa, dì chỉ làm phần đồ ăn cho hai người, để lại cơm canh làm bữa khuya cho Trình Khiếu.
Mẹ con Trình Hoa không ăn tối trên tàu cao tốc, Kiều Huệ nghĩ cần phải làm hết nghĩa chủ nhà, bèn bảo sẽ làm một chút đồ ăn cho bọn họ, trong tủ lạnh còn có cá cùng thịt bò.
Hứa Thu Mai nói: "Như thế phiền phức quá, hơn nữa làm xong cũng khuya lắm rồi, Giang Nhược, nếu không thì đặt cơm hộp đi, có tôm hùm đất không?"
Trình Khiếu nhìn Hứa Thu Mai đang đứng giữa phòng khách một cái.
Giang Nhược đành lấy di động gọi tôm hùm đất.
Hứa Thu Mai lại nói: "Sao mà nóng thế, có điều hòa làm gì mà lại bật quạt?"
Nói rồi định đi đóng cửa cửa sổ bật điều hòa.
Năm nay mùa hè Đông Lâm đi qua tương đối sớm, cũng chẳng có nắng gắt cuối thu, đêm cuối tháng tám đã mang theo hơi lành lạnh, cơ thể Kiều Huệ còn chưa khôi phục hoàn toàn, cho dù là lúc nóng nhất mùa hè, cũng không dám bật điều hòa lạnh mãi, đều là điều hòa và quạt thay phiên nhau, hiện tại không nóng như vậy, cũng chỉ bật quạt điện.
Sau khi Trình Khiếu về phần lớn cũng trong phòng mình, một người mở điều hòa ở mức rất thấp, cũng sẽ không ảnh hưởng Kiều Huệ.
Giang Nhược đang đặt tôm hùm đất, không nghe rõ Hứa Thu Mai nói cái gì, là Trình Khiếu lên tiếng ngăn cản: "Lúc trước mẹ em phải phẫu thuật, sức khỏe vẫn luôn không tốt, không thể bật nhiều điều hòa, buổi tối không nóng càng không thể bật."
Kiều Huệ nói: "Để bọn họ bật đi."
Trình Khiếu kiên trì: "Không được."
Nói xong xách một cái quạt lớn hơn ra, thổi thẳng vào trước mặt Hứa Thu Mai, "Cái này đủ chưa?"
Hứa Thu Mai nhìn cái quạt to có thể thổi người ta nghiêng mặt lệch mồm kia: ". . ."
Tóm lại, hai mẹ con không hài lòng với tất cả mọi thứ ở đây, nhưng sau cùng vẫn tốt hơn nhà mình, cho nên vẫn ở lại.
Hiện tại đã sắp 11 giờ, Giang Nhược chuẩn bị bố trí ổn thỏa cho bọn họ thì sẽ về.
Cô cho hai mẹ con kia ở phòng mình, đã đổi đệm chăn mới, nhưng tủ quần áo trong phòng này còn có một ít quần áo túi xách giày dép của cô, hồi trước chưa kịp lấy đi, để mãi ở đây nên quên mất.
Lúc thay chăn, Kiều Huệ lôi cô sang một bên nói: "Thu hết đồ của con sang bên kia đi nhé."
Giang Nhược hỏi Trình Khiếu lấy vali của nó, nhét hết đồ đạc vào trong.
Hứa Thu Mai ăn xong tôm hùm đất đi ngang qua hành lang thấy Giang Nhược bận rộn trong phòng, lập tức lao đến, thấy đồ trong vali, mắt sáng lên, lấy ra một đôi giày cao gót, cởi dép lê rồi xỏ chân mình vào, Giang Nhược căn bản không kịp ngăn cản.
"Đôi ManoloBlahnik này rất vừa chân tao nhở! Chân bọn mình cũng không khác nhau mấy, khéo thật."
Giang Nhược: ". . ."
Của Giang Nhược cỡ 37, Hứa Thu Mai thấp hơn cô vài cm, hơn một mét sáu, chân nhỏ so hơn của Giang Nhược nửa cỡ, nhưng chân to dày hơn Giang Nhược, dù vậy, giày vẫn cứ rộng hơn rất nhiều, đi đường cứ tuột suốt.
Hứa Thu Mai nhìn nhìn, tựa như cũng phát hiện hơi rộng, "Dán miếng đệm giày chắc hẳn sẽ vừa."
Nghiễm nhiên đã coi giày là của mình, lâu không gặp, không nghĩ tới chị ta còn mặt dày hơn khi còn nhỏ.
Hứa Thu Mai lại cầm một chiếc túi đeo lên vai, "Đây còn không phải là Chanel Leboy tao vừa nói à! Hóa ra mày có cái túi này! Giày với túi xứng thật đấy, mấy cái túi kiểu kinh điển bên trong tao cũng thích lắm ớ. . ."
Giang Nhược không thể nhịn được nữa, cười giả lả nhìn chị ta: "Thích hả?"
"Ừ ừ!" Hứa Thu Mai gật đầu.
Giang Nhược không nói hai lời giơ tay kéo túi xuống, "Thích thì tự mình kiếm tiền mà mua."
Vốn dĩ định bảo Hứa Thu Mai cởi giày ra, nhìn một cái, phỏng chừng cô cũng sẽ không đi lại nữa, dứt khoát kéo vali, nói: "Giày cho chị, tôi không cần nữa."
Bé thì đòi đồ chơi, lớn thì đòi giày đòi túi, thậm chí trước sau như một luôn cảm thấy mày có tiền nên mày phải cho, về sau có phải còn định đòi xe đòi tiền đòi nhà cũng thấy đúng tình hợp lí phải không?
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
Thế nhưng Hứa Thu Mai không muốn ở cùng mẹ mình, muốn để Trình Hoa ở cùng Kiều Huệ, một mình ở một phòng Giang Nhược.
Giang Nhược dài mặt ngay tại trận: "Sức khỏe mẹ tôi không tốt, buổi tối chất lượng giấc ngủ kém, không thể bị làm ồn."
Trình hoa nói: "Đâu đến nỗi mảnh mai thế, tao cũng sẽ không làm ồn đến bà ấy."
Giường Kiều Huệ to hơn, dù sao đều là hai người nằm, đương nhiên chọn nằm giường to hơn.
Giang Nhược nói: "Không được chính là không được, không muốn thì đi ở khách sạn."
Giang Nhược quyết định mấy ngày sau này, mỗi ngày đều phải sang bên này nhìn thử, để tránh bọn họ làm khó Kiều Huệ.
Nhưng biến động đời người khó dự liệu, giờ phút này Giang Nhược cũng không thể tưởng được, ngày hôm sau bản thân bị chính mình đưa vào đồn cảnh sát, cuộc sống càng ngày tiến càng xa trên con đường mất kiểm soát.
Trước khi đi, Giang Nhược bảo Trình Khiếu chú ý hai mẹ con nhà này, đừng để bọn họ làm xằng bậy.
Lái xe trở về, khi tới nhà đã 12 giờ khuya, thế mà Lục Hoài Thâm còn về sau cô.
Cô vừa lái xe vào gara, lấy hành lý từ cốp xe, cửa cảm ứng gara liền mở.
Đúng lúc vali nặng quá, Giang Nhược bảo Lục Hoài Thâm dọn lên giúp cô.
"Làm gì mà đến khuya thế này?"
Giang Nhược kể chuyện nhà họ hàng kì khôi hạ cố đến chơi, "Anh dám tin không, chị ta cứ thế cuỗm của em một đôi giày! Còn bảo mẹ chị ta ngủ cùng dì út, không coi mình là người ngoài tí nào, hoàn toàn không suy xét đến cảm nhận của người khác . . . anh nhấc vali lên, nếu không thì bụi đất ở bánh xe làm bẩn nền nhà mất."
Nói rồi vươn tay muốn giúp, Lục Hoài Thâm né tay cô, một tay xách vọt vali lên.
"Hành vi quả thật khiến người ta phản cảm, đôi giày kia của em, thích lại mua thêm đôi nữa."
Giang Nhược không nói chuyện, trước kia cô không quen đi giày cao gót, thời gian đi cũng không nhiều lắm, nhưng cảm thấy đẹp liền mua rất nhiều, đôi giày kia cô mua xong thì hơi hối hận, khi đó cảm thấy khí chất già dặn quá, sau khi thử một lần cũng chưa từng đi, hiện tại lại rất thích kiểu dáng này, cũng dễ phối với quần áo của cô, lúc trước quên mất còn có đôi này, ai biết giữa chừng cứ như vậy bị Hứa Thu Mai cướp đi.
Mãi cho đến lúc Giang Nhược tắm xong, mới bình phục tâm tình, thời điểm Lục Hoài Thâm tắm xong lên giường, cô mới nhớ ra hỏi anh: "Sao hôm nay anh cũng về muộn thế?"
"Xã giao."
Giang Nhược chui vào lòng anh, muốn ngửi thử xem có mùi rượu thuốc lá không, mới nhớ tới hắn đã tắm rồi, trong lúc thiêm thiếp lại nhớ anh tự lái xe về.
Cô nhắm cả hai mắt nói: "Xã giao cũng không uống rượu?"
"Không ai thích uống rượu, anh cũng dứt khoát không uống."
"Ừm, ăn cơm cùng người già dưỡng sinh à. . ."
Giang Nhược đã cực buồn ngủ, hôm nay từ sớm đến tối, chưa được nghỉ ngơi một khắc nào, khi tắm mắt đã sắp nhắm tịt đến nơi, lúc này nói mãi nói mãi thế là ngủ mất.
Lục Hoài Thâm tắt đèn, nhìn chằm chằm trần nhà một hồi lâu, vừa nhắm mắt lại, trong bóng đêm tĩnh lặng, bên tai chỉ nghe thấy tiếng côn trùng xa xăm, còn có hơi thở bình ổn đều đều của cô.
Sáng hôm sau, Giang Nhược đi thẳng sang bên khách sạn, kế hoạch quay chụp chiếm trọn thời gian cả ngày.
Ngày hôm qua, lễ tân đã lắp đặt xong biển nhắc nhở thân thiện ở bể bơi vô cực, giải thích rõ tới khách hàng, sau 4 giờ chiều bể bơi vô cực không mở nữa, từ buổi sáng đến 2 giờ chiều, tầng lầu cảnh quan rừng mưa cũng không mở cửa cho bên ngoài. Căn hộ VVIP cũng để trống một căn, sân bãi liên quan đến việc lộ mặt Đỗ Thịnh Nghi có năm chỗ, khu vui chơi công cộng cần đóng cửa ghi hình có ba chỗ, cho nên về mặt trấn an khách hàng, khách sạn yêu cầu phải bỏ chút công sức, tặng khách lưu trú ngày hôm đó bữa sáng phong phú khác nhau căn cứ theo hạng phòng, hoặc miễn phí sử dụng thiết bị giải trí cần trả phí khác, v.v...
Buổi sáng chụp ở "Rừng mưa", lúc Giang Nhược đến, Đỗ Thịnh Nghi đang tạo hình, Giang Nhược gặp qua chào hỏi.
Chính Đỗ Thịnh Nghi cũng chẳng ngờ, bộ phim điện ảnh đợt trước, bởi vì thiết kế nhân vật quá đẹp, sau khi chiếu mặc dù hot topic của cô ta ở dưới cùng, nhưng độ hot thậm chí còn lấn át cả nữ chính, độ nổi tiếng tăng hết lớp này đến lớp khác, đương nhiên cũng bị đối phương thuê bên quan hệ công chúng hắc một trận, nhưng ngược lại càng hắc lại càng nổi.
Gần đây lời mời đóng phim và quảng cáo không dứt, phim điện ảnh chiếu được hai mươi ngày, lượng vé cùng danh tiếng vẫn đang liên tục dâng lên.
Bởi vậy công ty cũng coi trọng cô ta, chia thêm cho cô ta hai trợ lí, thậm chí còn chia thêm cả nhà tạo mẫu và chuyên viên trang điểm riêng.
Giang Nhược vừa đến phòng hóa trang tạm thời đã thấy Đỗ Thịnh Nghi ngồi giữa như mặt trăng được các vì sao vây xung quanh, chuyên viên trang điểm cùng nhà tạo mẫu ai nấy tự làm chức trách của mình.
Đỗ Thịnh Nghi vẫn là Đỗ Thịnh Nghi kia, cũng không vì danh tiếng nâng lên, mà có gì thay đổi.
Kỳ thật trước kia cô ta cũng từng trải qua thời điểm độ nổi tiếng tăng vọt, nhưng rất nhanh liền giáng xuống, may mà cô ta nhìn nhận mọi thứ hời hợt, còn nghĩ, không biết mức nhiệt này, có thể duy trì tới lúc nào.
Đỗ Thịnh Nghi nhìn thấy Giang Nhược trong gương trước nhất, hàn huyên vài câu, sau đó cầm ly cà phê trước mặt đưa cho Giang Nhược: "Trợ lý của tôi vừa mới mua về, Americano đá lấy không?"
"Cảm ơn, tôi không thoải mái lắm, không uống được lạnh."
Đỗ Thịnh Nghi lại đổi ly khác cho cô: "Latte, nóng, độ ấm vừa đủ."
Giang Nhược đang cảm thấy chưa tỉnh ngủ lắm, tiếp tục nói: "Cảm ơn." Sau đó uống một ngụm, nói: "Tôi đi ra ngoài xem bọn họ chuẩn bị thế nào rồi."
Đỗ Thịnh Nghi gật đầu.
Trước lúc rời đi, Giang Nhược nghe chuyên viên trang điểm nói: "Hôm nay sao bọng mắt với tơ máu đỏ đều nghiêm trọng thế? Tối hôm qua không phải về sớm lắm à, không nghỉ ngơi tử tế?"
Đỗ Thịnh Nghi dừng một chút, nói giọng thản nhiên: "Xảy ra chút chuyện, tức không ngủ được."
"Đọc những bình luận ác ý trên mạng?"
"Không phải, việc riêng."
Bởi vậy chuyên viên trang điểm cũng không hỏi nữa, Giang Nhược cũng đi ra khỏi phòng trang điểm.
Nhiếp ảnh gia cùng nhân viên kế hoạch quảng cáo đang phân tích sân bãi, nghiên cứu vấn đề góc độ và lấy cảnh, v.v...
Khách sạn cử tới một giám đốc bộ phận phụ trách chung, là một vị sếp nữ rất trẻ tính cách cũng không tồi, hai người gặp nhau ngày hôm qua, lúc này gặp mặt trò chuyện với nhau mấy câu.
Lúc quay chụp, Giang Nhược và vị giám đốc kia hầu như luôn ở hiện trường, Đỗ Thịnh Nghi dựa theo yêu cầu của nhiếp ảnh gia cùng đạo diễn làm đủ loại tư thế, nhiều bệ máy thu hình 360 độ.
Bởi vì thời gian sử dụng sân bãi có hạn, Đỗ Thịnh Nghi rất kính nghiệp, phối hợp vô cùng hoàn mỹ, buổi sáng qua đi, nội dung cảnh đầu tiên cũng đã quay xong.
Nhân một chút thời gian giữa trưa, lại đi quay hai cảnh nhỏ, trong nội dung video gần như đều là hình ảnh lướt qua, cho nên chẳng lãng phí quá nhiều thời gian, một cảnh nhỏ là ở căn hộ VVIP, giám đốc đặt cơm trưa cho mọi người, nhân viên công tác cơ bản đều tìm chỗ tự giải quyết trong căn hộ.
Đỗ Thịnh Nghi cùng nhân viên của cô ta chiếm một cái bàn ăn, Giang Nhược và giám đốc cũng cùng ăn với bọn họ.
Trợ lý của Đỗ Thịnh Nghi ăn được một nửa, nhận được điện thoại, càng nghe sắc mặt càng nghiêm trọng, Đỗ Thịnh Nghi cũng vừa lúc nhận được cuộc gọi từ quản lý, sau khi nghe xong hai câu thì đi sang một bên, "Tin đồn gì?"
Bên này trợ lý tắt điện thoại, lập tức đăng nhập Weibo phòng làm việc, cơm cũng không ăn nữa, nghiêm mặt đi sang một bên thảo luận cùng một trợ lý khác.
Giám đốc không đặc biệt thích lên mạng, nhưng gần đây từ chỗ đồng nghiệp cũng nghe nói không ngừng về tin tức gần đây của Đỗ Thịnh Nghi, cô ấy suy đoán: "Có phải trên mạng xuất hiện tin tức tiêu cực gì không?"
Dựa theo sức nóng hiện tại của Đỗ Thịnh Nghi, nếu có tin hot về cô ta, phỏng chừng rất nhanh sẽ xôn xao, đẩy lên hot search.
Giang Nhược lấy di động đăng nhập Weibo, từ khóa hot search hạng nhất: bạn trai Đỗ Thịnh Nghi.
Nhấn vào, chính là mấy ảnh chụp lén mơ hồ điển hình, Giang Nhược hứng thú bừng bừng đọc hết chú thích, nói là một người đàn ông đẹp trai đêm khuya ra vào nhà Đỗ Thịnh Nghi, chờ rất nhiều tiếng dưới nhà cô ta, mới lên tầng, ở chưa đến nửa giờ đã đi xuống, căn cứ vào xe của người đàn ông này lái, người nam là kiểu thổ hào khiêm tốn thân trọng.
Ngoài những bức ảnh chụp được, còn có một hàng xóm cùng tòa nhà Đỗ Thịnh Nghi được cho là một trong số những người phát tán tín đồn, tuyên bố tận mắt nhìn thấy sau khi người đàn ông này vào thang máy, thang máy dừng ở tầng nhà Đỗ Thịnh Nghi, tòa chung cư Đỗ Thịnh Nghi ở là chung cư thang máy riêng, mỗi hộ một thang, trừ là nhà Đỗ Thịnh Nghi còn có thể ở đâu!
Hơn nữa người đàn ông này còn có thẻ cư dân, trực tiếp quẹt thẻ vào thang máy.
Bởi vì fan của Đỗ Thịnh Nghi đưa ra chứng cứ có sức thuyết phục rõ ràng: Đỗ tiểu thư của chúng tôi chỉ là bạn bè với người đàn ông này, hơn hai mươi phút có thể làm gì đâu?
Một bình luận lên top phản bác lại theo cách không đứng đắn: Hơn hai mươi phút, nhanh thì cũng có thể làm hai phát thêm tắm rửa nữa!
Giang Nhược vẫn chưa phóng to ảnh, đọc xong chú thích xem bình luận, cuối cùng mới ấn vào hình ảnh, lúc nhìn tấm đầu tiên thì ngẩn người, nhìn đến tấm cuối cùng, biểu cảm trên mặt hoàn toàn đông cứng.
Giám đốc cũng dùng di động của cô cùng nhau xem, nghiêng đầu thấy Giang Nhược mặt vô cảm, còn cười nói: "Cô xem tin đồn hẹn hò mà sao nghiêm túc thế?"
Giang Nhược nhớ rõ, vào buổi tối xe cô vừa lấy về, cô ngồi ở gara thật lâu, sau khi nói chuyện điện thoại cùng Lục Hoài Thâm xong, cô ghé vào tay lái, nhìn chăm chú chiếc xe của Lục Hoài Thâm ở đằng trước rõ lâu, bất tri bất giác đã nhớ trong lòng, bây giờ cô vẫn còn đọc được ra.
Tối hôm qua thời điểm Lục Hoài Thâm lái chiếc xe kia vào gara, cô quay đầu cũng vô thức liếc nhìn biển số xe đó.
Tối qua Lục Hoài Thâm bảo anh đã đi xã giao.
Nhưng người và xe anh đều xuất hiện trong hình ảnh hotsearch "bạn trai Đỗ Thịnh Nghi".
Giám đốc thấy cô thật lâu không nói lời nào, một bàn tay gác trên bàn nắm chặt đến nỗi đốt ngón tay trắng bệch, giám đốc cảm thấy cô có vẻ không thoải mái, sờ sờ tay cô, phát hiện tay nắm chặt chết bỏ, còn đang lờ mờ phát run.
Cô ấy cả kinh nói: "Cô làm sao vậy? Người không khỏe?"
Trong nháy mắt Giang Nhược buông nắm tay, nhếch khóe miệng cười: "Không sao, bụng tôi bỗng nhiên hơi khó chịu."
"Có phải tới tháng không?"
Giang Nhược trả lời cực nhẹ: "Có lẽ thế."
Cô ngẩng đầu, Đỗ Thịnh Nghi gọi xong điện thoại, ngược ánh nắng rơi bên cửa sổ, tóc dài xoã tung choàng sau lưng, trên người mặc chiếc áo tắm khách sạn cung cấp.
Ánh mắt hai người chạm nhau, mắt Giang Nhược trong veo, hình như trong nước bốc cháy ngọn lửa không thể dập tắt, nhìn chằm chằm cô ta không nói một lời, Đỗ Thịnh Nghi cười cười tự nhiên với cô, như thể cũng chẳng biết gì.
Giang Nhược không kịp nghĩ quá nhiều, nhưng trong phút chốc, dường như cô đã hiểu rõ mọi thứ.
Hà Nội, 24/11/2022
8000+ (là chú thích của tác giả): chương này hơn 8000 chữ nha
Chi tiết thử giày làm tôi nhớ lại chi tiết na9 giận nu9 thế là đòi vứt giày, vứt xong lại bảo trợ lí đi mua đền. Thế có phí tiền không mà vợ thì vẫn chẳng hay biết gì =)))
Tôi mà có họ hàng thế này là tôi giũa cho lì cái mỏ, ke cho thẳng cái nết luôn chứ ở đấy mà nhịn à. Cho ăn bánh vả ngay lần sau chừa cái tật mỏ hỗn đi.
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ