Chương 176: Tôi bảo này Đỗ Thịnh Nghi cô cũng không biết trời cao đất dày quá nhỉ?

Về việc vì sao Giang Chu Mạn phải cố tình chọc tức Giang Nhược, Giang Cận không hiểu. Cũng như ở ngoài phòng xử án, nếu Giang Chu Mạn không vì đạt được vui sướng nhất thời mà nói mấy lời đó với Giang Nhược thì sự tình không biến thành nông nỗi nan giải như bây giờ.

Chỉ để đè đầu bạn gái đương nhiệm của bạn trai cũ sao?

Mất nhiều hơn được.

Chỉ có điều chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách Giang Chu Mạn, là bọn họ không dự đoán được Cao Tùy bản lĩnh như thế, có thể đoán ra mục đích của bọn họ, còn có thể thuyết phục thẩm phán.

Nhưng cho dù vậy, bọn họ vẫn còn có thể ứng phó.

Nhưng Thủy Hỏa chưa từng đề cập đến, hắn để lộ tên thật của mình trước mặt Giang Nhược.

Trước tòa, Cao Tùy cáo buộc Giang Vị Minh là chủ mưu hai vụ án mạng là vụ bố mẹ Giang Nhược và vụ Chương Chí, đệ trình chứng cứ thu thập được từ thành phố Vân Trụ và tư liệu cá nhân Thủy Hỏa, nghi ngờ Thủy Hỏa chịu sự chỉ thị của nhà họ Giang, là người lập kế hoạch vụ án mạng. Trong tư liệu hiển thị Thủy Hỏa, tên khai sinh Tùy Hà, là trọng phạm mấy năm trước bị thương nhảy xuống biển chết ở Hong Kong, có tiền án mưu sát và buôn lậu...

Cao Tùy còn chỉ ra khoảng thời gian trước Thủy Hỏa đã đe dọa cháu gái đương sự của anh ta, hoàn toàn có lý do hoài nghi là Giang Vị Minh đang chột dạ, muốn lén lút bức hại người nhà Giang Khải Ứng, định uy hiếp ông ấy phải nhận tội.

Chứng cứ tuy không đầy đủ, nhưng có dấu vết để lại, vụ án lớn liên quan quá nhiều, phiên phúc thẩm không thể tuyên án, kế tiếp sẽ còn tiến hành điều tra tư pháp thu thập chứng cứ đối với vụ án mạng liên đới, Thủy Hỏa cũng sẽ bị đưa vào phạm vi điều tra.

Bấy giờ đã tới giờ cơm trưa, mặt trời đang lúc chói chang.

Giang Nhược đi ra nắng, tinh thần lơi lỏng nên cơ thể cũng thả lỏng không ít, khoảng cách từ đại sảnh tầng một đến bãi đỗ xe, bị mặt trời chiếu rọi, lúc này mới cảm thấy có phần không thoải mái, không nói ra được chỗ nào không thoải mái, chỉ là cả người như thể bị nhao nhược.

Toà án cách công ty Lục Hoài Thâm không xa, có điều, lúc này chắc hẳn anh đang ăn cơm trưa, Giang Nhược càng ngày càng cảm thấy khó chịu, khả năng hôm qua cảm nắng chưa khỏi hẳn, muốn về nhà nghỉ ngơi, dù sao cô đã xin nghỉ cả ngày rồi.

Cao Tùy hỏi: "Tiếp theo cô định đi đâu?"

Giang Nhược nói: "Tôi về nhà."

Bãi đỗ xe cách cổng vào không xa, Giang Nhược chuẩn bị tạm biệt Cao Tùy từ đây.

Cao Tùy nói: "Lục Hoài Thâm không tới đón cô?"

"Tôi không bảo với anh ấy, chẳng muốn bắt anh ấy phải đi lại."

"Tôi thấy sắc mặt cô không khỏe lắm, hiện tại trời nắng to thế, giờ này e rằng không dễ bắt xe đâu, tôi đưa cô đi, đúng lúc chiều nay văn phòng luật không có việc gì."

Giang Nhược nghĩ một lát, không từ chối.

Xe phơi lâu dưới ánh mặt trời, nhiệt độ trong xe quá cao, Cao Tùy mở điều hòa một lúc để tản nhiệt, hai người đứng ở cạnh đợi một lát.

Giang Nhược gọi điện thoại cho Lục Hoài Thâm, nói một chút kết quả phiên tòa, sau đó bảo với anh, chốc nữa cô về thẳng nhà luôn.

Cao Tùy nhìn sang cô, một tay cô đang che nắng trước trán, áo sơ mi lụa màu lục sẫm tạo ra cảm quang nhẵn bóng dưới ánh mặt trời, càng tôn thêm vẻ nõn nà trên làn da cô, không phải kiểu nhợt nhạt xanh xao, mà là kiểu trắng sáng nhưng có huyết sắc.

Mặt cô rất nhỏ, nhưng không phải kiểu mặt nghìn người như một, cằm có góc cạnh tinh tế, đường nét uyển chuyển, ngũ quan thoạt nhìn xinh đẹp, khóe mắt đuôi mày trong lúc lơ đãng lại thấp thoáng bộc lộ vẻ yêu kiều cùng sự sắc sảo không thể nói rõ.

Ánh mắt Cao Tùy không thể tự chủ mà dừng thêm một lúc trên khuôn mặt cô.

Đàn ông đều giống nhau, thấy gái đẹp sẽ nhìn thêm mấy lần, Cao Tùy thừa nhận Giang Nhược không phải kiểu phụ nữ liếc mắt một cái kinh diễm đến không gì sánh được, nhưng càng ngắm càng cảm giác không rời được mắt, kiểu giàu dư vị.

Giang Nhược bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, mở miệng hỏi Cao Tùy: "Phải rồi, anh lấy tư liệu Thủy Hỏa ở đâu?"

Cao Tùy dời đi ánh mắt, hơi nheo mắt nhìn về phía chướng ngại vật trên đường, "Hai hôm trước có người đưa cho tôi, bảo với tôi chắc sẽ dùng tới."

"Lục Hoài Thâm?" Cô phản ứng rất mau, hơn nữa nghe có vẻ như rất chắc chắn.

Cao Tùy không nhịn được, lại nhìn về phía cô, thấy trong đôi mắt cô nhiều thêm mấy vạt màu rạng rỡ, anh ta nhếch mày cười nói: "Đúng vậy."

Giang Nhược mím môi cười một cái, hơi nóng trong xe vừa tan một chút, anh ta bị phơi nắng đến mức khó chịu, liền chui vào trong xe trước tiên.

"Nếu không thì đi quanh đây ăn chút gì đó?"

Giang Nhược nghĩ nếu Cao Tùy đưa cô về, qua lại phải mất kha khá thời gian, cũng không thể để người ta rỗng bụng, mới kết thúc phiên tòa, mời người ta ăn bữa cơm cũng là lẽ thường tình.

Cô liền nói: "Được, anh muốn ăn món gì, tôi mời khách."

Sau cùng Cao Tùy đỗ xe trước một tiệm mì, "Chỗ này luôn đi, lười phải tìm."

Giang Nhược im lặng một lát nói: "Một bữa ngon hơn tôi vẫn có thể mời được."

"Tôi chẳng phải người bữa nào cũng nhất thiết phải tới Michelin ba sao."

Giang Nhược nói thành khẩn: "Tôi cho rằng anh là người như thế..."

Quả thực Giang Nhược tưởng như vậy, bởi vì ban đầu Cao Tùy gặp mặt cô đều ở nhà hàng xa hoa, nói rằng anh ta không thích nơi ồn ào, còn hại cô trước lúc ra khỏi nhà phải đổi quần áo trang trọng hơn.

Cao Tùy vốn dĩ đã tắt máy, chuẩn bị đẩy cửa xuống xe, nghe cô nói như vậy, lại dừng động tác nhìn cô mấy giây, đột nhiên đóng cửa xe, "Được, thế thì thịt của cô một bữa."

Cuối cùng hai người đi ăn món Nhật, nhà hàng mang đậm phong cách Nhật, không gian u nhã tĩnh mịch, Cao Tùy còn chọn phòng Tatami.

Giang Nhược muốn thu hồi lời nói lúc trước của mình...

Cơm nước xong Giang Nhược đi vào phòng vệ sinh, lúc trở về chuẩn bị thanh toán, được nhân viên phục vụ báo rằng Cao Tùy đã thanh toán rồi.

Cao Tùy nói: "Chờ cô nắm được cổ phần trong tay, tôi sẽ thịt của cô sau."

Thời điểm Giang Nhược về đến nhà đã qua 2 giờ chiều.

Thím Ngô thấy Giang Nhược về giờ này, có chút kinh ngạc, vội hỏi cô: "Phu nhân, cô ăn cơm chưa, định về sao không báo trước một tiếng, để tôi tiện chuẩn bị bữa trưa giúp cô."

Giang Nhược cười cười: "Không sao, cháu ăn ở ngoài với bạn rồi."

"Chuyện ông nội cô giải quyết xong chưa?" Thím Ngô nghe Giang Nhược nói qua sự việc kiện tụng của ông nội.

Giang Nhược tốt tính, cũng không trưng vẻ bà chủ, thím Ngô cảm thấy cô dễ sống chung, tuổi cũng không hơn kém con gái mình mấy, cho nên lúc không có việc gì thường thích trò chuyện đôi câu với cô.

Giang Nhược nói: "Chưa tuyên án, tiếp theo vẫn phải kiện, dù sao chưa định tội thì mọi thứ vẫn dễ nói, chí ít có thể có thời gian nghĩ cách."

Trong lòng thím Ngô thổn thức, thương ông già họ Giang, "Thật là khổ cho ông nội cô quá, từng ấy tuổi, còn phải chịu giày vò thế này."

"Hết cách rồi." Giang Nhược chỉ có thể nói ba chữ bất đắc dĩ ấy.

Giang Nhược vẫn không thoải mái lắm, tắm rửa một cái liền lên giường đi ngủ. Thời tiết thật sự quá nóng, cô không tắt điều hòa, điều chỉnh nhiệt độ ở mức vừa phải, sau đó quấn chặt chăn mà ngủ.

Có lẽ do sự tình vẫn luôn lo lắng tới nay đã tuyên bố kết thúc một giai đoạn, cô ngủ giấc này rất say lại an ổn, mơ một giấc dài mà lan man.

Mãi đến khi một tràng âm thanh ù ù ù xuyên thấu vào trong mộng, Giang Nhược cảm thấy ồn ào, âm thanh kia không ngừng không nghỉ, ầm ĩ mãi cô bèn tỉnh dậy, mới phát hiện di động có cuộc gọi đến, rung không ngừng.

Giang Nhược gỡ bịt mắt, trong phòng ngủ tối đen như mực, ánh nắng qua khe rèm đã đổi sang ánh đèn thanh u, đến từ đèn chiếu sáng xung quanh biệt thự.

Cô từ giường ngồi dậy, cầm lấy di động nhìn hiển thị cuộc gọi đến, là dãy số lạ.

"Alo?" Trong giọng nói của cô còn mang theo âm mũi khàn khàn của lúc mới vừa rời giường.

Giọng nữ lạnh nhạt không nhanh không chậm của đối phương: "Chào Giang Nhược, tôi là Đỗ Thịnh Nghi."

Giang Nhược hồi thần, mới nói: "Xin chào Đỗ tiểu thư."

Đợi được Giang Nhược đáp lại, Đỗ Thịnh Nghi liền giải thích rõ mục đích: "Giang tiểu thư, tôi tìm cô muốn nói một chút về việc hợp tác cùng quý công ty, không biết thứ sáu này có thời gian ký hợp đồng không?"

Đỗ Thịnh Nghi nói như đinh đóng cột, Giang Nhược thì vẫn chưa quên chuyện cô ta lỡ hẹn, sợ ngoài miệng cô ta nói thì hay, đến lúc đó lại tạm thời mượn cớ hủy gặp mặt.

Giang Nhược im lặng một lát, đầu óc tỉnh táo lại từ trong cơn mơ, nói: "Đỗ tiểu thư, cô có thể chắc chắn không? Không biết rắc rối bên phía cô đã giải quyết chưa?"

Đỗ Thịnh Nghi tràn ra tiếng cười khẽ như có như không: "Đương nhiên giải quyết rồi mới tìm cô, nếu không có vấn đề chúng ta gặp nhau vào thứ sáu, thời gian và địa điểm lúc nữa tôi sẽ bảo trợ lí gửi cho cô."

Giang Nhược: "Vâng, đợi chút tôi sẽ thông báo một tiếng với đồng nghiệp của tôi."

"Được, tạm biệt." Nói xong Đỗ Thịnh Nghi liền tắt điện thoại.

Giang Nhược gọi điện thoại cho Vương Chiêu kể chuyện này, Vương Chiêu vẫn đang ăn cơm ở ngoài, trong miệng đang nhai thức ăn, nuốt xong mới nói: "Được thôi, nếu lại giống như lần trước, đừng trách tôi không khách sáo."

"Cô có thể không khách sáo với cô ta kiểu gì?"

"Thế thì ắt phải đến chỗ sếp vạch tội thôi, loại người phát ngôn này có dùng cũng bại hoại danh tiếng công ty, đừng có mà coi thường thời gian của giai cấp làm công ăn lương chúng ta." Vương Chiêu nói xong uống ngụm nước, lại nói tiếp: "Thật ra ấy mà, đây cũng không phải vấn đề chủ yếu. Nếu không thể tới nói rõ ràng trước cũng không sao, tôi không biết vì cái gì, chỉ là tôi không thích người này mấy, luôn cảm thấy con người cô ta có vấn đề, nhưng tôi không tìm ra vấn đề ở đâu."

Giang Nhược nhìn chằm chằm vết lún trên khăn trải giường, không trả lời ngay, ngẫm nghĩ rồi nói: "Chẳng thấy gì."

Bàn tay Vương Chiêu vung lên: "Thôi thôi, không nói về cô ta nữa. Tôi đang ăn tối đây, chuyện bên cô xong chưa?"

"Tương đối rồi, việc bên toà án kết thúc, tôi hơi không thoải mái liền về nhà, ngủ một buổi chiều, nghe được điện thoại mới tỉnh."

"Được, vậy cô cố gắng nghỉ ngơi, nhớ ăn cơm tối nhá."

Giang Nhược tắt điện thoại, xem tin nhắn khác. Nhìn thời gian, đã 8 giờ.

Bùi Thiệu đã gửi tin nhắn cho cô, nói xe đã đưa về, giấy phép lái xe đã làm xong, đang đỗ trong gara, chìa khóa thì ở hộp treo chìa khóa trong gara.

6 giờ, thím Ngô gửi WeChat bảo cô đã nấu xong cơm, sợ cô chưa ngủ đủ, nên không đánh thức cô, đồ ăn đều ở phòng bếp, sau khi rời giường hâm nóng lại để ăn.

Ngoài ra, còn có một cuộc gọi nhỡ của Lục Hoài Thâm, phỏng chừng lúc đó cô ngủ sâu giấc quá, không nghe thấy. Sau đó anh lại gửi tin nhắn, bảo với cô tối nay phải ăn cơm ở ngoài.

Giang Nhược mặc xong quần áo rời giường, xuống tầng ăn cơm tối, lại ra gara xem xe, ngồi vào trong xe cảm nhận một chút, kết nối Bluetooth phát nhạc, chê ồn quá lại tắt đi.

Một mình lại chẳng có việc gì làm, thật sự chán, đèn bảng đồng hồ và màn hình LCD sáng lên, Giang Nhược mở cửa xe ngồi xếp bằng trong xe, mở khóa di động gửi Wechat cho Lục Hoài Thâm.

【Anh vẫn đang ăn cơm à】

Đợi một lúc cũng không có hồi âm.

Lục Hoài Thâm có việc thường sẽ gọi điện thoại, tần suất sử dụng WeChat và tin nhắn rất thấp, cực kì phù hợp tác phong một người đàn ông hơn ba mươi tuổi công việc bộn bề.

Giang Nhược nhớ tới Đỗ Thịnh Nghi, mãi cho đến bây giờ cũng chưa nhận được thời gian và địa chỉ trợ lí cô ta gửi tới.

Cô có wechat của trợ lí Đỗ Thịnh Nghi, liền gửi tin nhắn qua hỏi.

Đỗ Thịnh Nghi mới vừa kết thúc cuộc phỏng vấn 30 phút, sau khi trợ lí bên cạnh cô ta nhận được wechat của Giang Nhược thì nhắc nhở: "Chị Đỗ, Giang tiểu thư của DS hỏi xin chị thời gian địa điểm gặp mặt."

"A, tôi suýt quên mất chuyện này." Đỗ Thịnh Nghi ngồi vào xe thương vụ, cởi giày cao gót ném sang bên cạnh, "Tối thứ sáu phải đến khách sạn ăn cơm cùng bọn Tào tổng đúng không, cứ ở đó luôn, 8 giờ tối."

Nhân viên của cô ta gửi thời gian địa chỉ cho Giang Nhược, quay đầu lại lén mang việc cô ta đồng ý kí hợp đồng với DS nói cho người quản lí Đỗ Thịnh Nghi biết.

Không quá một phút, quản lí liền gọi điện thoại tới.

Thời điểm Đỗ Thịnh Nghi thấy thông báo cuộc gọi đến, liếc trợ lý một cái.

Trợ lý yên lặng cúi đầu, "Chị Diêu bảo em nhất định phải báo cáo chuyện của chị với chị ấy. . . hơn nữa, chị Đỗ, đây cũng xem như chị đang đối nghịch với công ty, tự mình nhận làm đại diện thương hiệu. . ."

Đỗ Thịnh Nghi không so đo với cô ta, nhận điện thoại, Diêu Bình mắng té tát: "Tôi bảo này Đỗ Thịnh Nghi cô cũng không biết trời cao đất dày quá nhỉ? Mới vừa đẩy bỏ hợp đồng đại diện của DS theo lời cô nói, quay đầu cô lại nhận ngay cho tôi! Có phải cô cố ý không?"

"Không biết trời cao đất dày?" Đỗ Thịnh Nghi mặt không biến sắc, ngay cả giọng nói cũng không lên xuống, "Lúc trước không phải chị bắt tôi nhất định phải gắng sức đoạt được đại sứ quảng bá DS hả?"

Diêu Bình bị cô ta nói đến mức nghẹn lời, cơn giận bốc lên: "Nay đã khác xưa, hiện tại sếp tổng đích thân ra lệnh, bảo cô không được nhận, không được nhận chính là không được nhận, mặt khác sẽ sắp xếp cho cô diễn chính một bộ phim điện ảnh bom tấn, nghe hiểu chưa?!"

Đỗ Thịnh Nghi giương khóe môi cười khinh thường: "Sếp tổng làm gì có thời gian rảnh rỗi quan tâm chuyện phát triển của nghệ sĩ nhỏ chúng tôi? Một hợp đồng quảng cáo mà thôi, dùng dự án lớn như vậy trao đổi với tôi, là có người muốn làm đại sứ thương hiệu DS, hay. . . có người nhìn trúng tôi?"

Diêu Bình sửng sốt: ". . . Nói không chừng chính là sếp tổng nhìn trúng cô đấy."

Đỗ Thịnh Nghi cười khẩy: "Con trai Hoa Thanh đã ba tuổi rồi, chị lại bảo với tôi là anh ta nhìn trúng tôi?"

Hà Nội, 29/10/2022

(Ở chỗ tôi thì thịt/ làm thịt còn dùng để chỉ hành động chiếm hời của ai đó một cách vui vẻ, sảng khoái. Ví dụ như bạn mời cơm và tôi bảo là hôm nay tao sẽ thịt của mày thì có nghĩa là tôi sẽ mạnh tay gọi món và bạn cũng sẽ hồ hởi trả tiền, hoặc là bán hàng mà bán được giá cao thì cũng gọi là thịt của khách được một món tiền. . .)

Yêu thương (^_^)

Trans: Phương Nhược Vũ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play