Giang Nhược dừng chân một vài giây, mới theo lên xe.
Không giống với dáng vẻ tiêu sái thong dong thường thường chỉ một tay giữ vô lăng như lúc Lục Hoài Thâm lái xe, thời điểm cô lái xe rất chuyên tâm, hai tay đỡ vô lăng một cách quy củ, đôi mắt lấp lánh chăm chú nhìn đường.
Hôm nay là thứ sáu, đường phố gần về đêm vẫn rộn ràng náo nhiệt như cũ, trung tâm thành phố lại là nơi có lưu lượng người lớn nhất, cột đèn giao thông được thiết kế khá nhiều, thời gian dừng chờ lại dài, thế cho nên ở nút giao trước đèn xanh đèn đỏ xe xếp hàng chờ thành đoàn dài, nhích từng tí một về phía trước.
Điện thoại Giang Nhược để trong túi vang lên, cuộc gọi của Trình Khiếu gọi tới báo với cô, bọn họ định ngày kia sẽ về.
Trong khoảng thời gian này, Trình Khiếu liên lạc với Giang Nhược không nhiều lắm, cách một hai ngày mới gọi điện báo bình an cho cô và Kiều Huệ, ngược lại là Lục Gia Lạc, mỗi ngày đều nhắn WeChat tìm cô ấy đến mấy lần.
Sáng hôm kia gửi cho cô ấy một tấm ảnh đầm quê, cảm khái "Lại là một ngày mới, không khí thật trong lành", chạng vạng lại gửi ảnh chụp chính mình ngồi trên ghế mây ở sân nhỏ cười ngây ngô, phía sau là cây cổ thụ cao chọc trời xanh ngút ngàn, gương mặt cô bé nóng đến mức đỏ bừng, chiếc quạt nhỏ trong tay quạt tóc mái thành chữ bát 八, lộ ra vầng trán đầy đặn, nói ở quê tốt thì tốt đấy, chỉ là muỗi cắn khắp chân.
Sau khi Lục Gia Lạc đi được hai ngày, Giang Nhược đã liên lạc với Quý Lan Chỉ, Quý Lan Chỉ bảo hình như Lục Gia Lạc đang cố ý trốn tránh chuyện trong nhà, cũng trốn tránh bà ấy cùng Lục Thanh Thời, gọi điện thoại nó không nổi nóng nữa, nhưng lại ít lời, hai mẹ con không nói nổi vài câu, Lục Gia Lạc cũng sẽ không gửi ảnh chụp chơi vui hàng ngày cho bà ấy, càng đừng nói đến cuộc điện thoại của bố nó, Lục Gia Lạc căn bản đều không nhận, càng không trả lời WeChat.
Giang Nhược nghĩ Quý Lan Chỉ nóng lòng nhớ con gái, sẽ chuyển tiếp ảnh Lục Gia Lạc gửi tới cho bà ấy.
Giang Nhược hỏi Trình Khiếu: "Có cần chị đến sân bay đón em không?"
Trình Khiếu nói: "Không cần, nhà Lục Giam có xe tới đón, chị không phải đến cho mệt, ngày kia là thứ hai, chị đi làm cũng chẳng đi được."
Giang Nhược vẫn dặn dò nó chú ý an toàn như thường, đừng theo Lục Giam làm loạn, chăm sóc Lục Gia Lạc.
Tắt điện thoại, Lục Hoài Thâm nói: "Cũng chưa chắc Lục Giam sẽ đầu têu làm bậy."
Người không cần lái xe ngồi nhàn nhã ở đó, thoải mái dễ chịu chống đầu, ngón tay dài gõ lên đầu gối chẳng theo tiết tấu nào, bộ dạng tùy ý không tập trung.
Giang Nhược nói như lẽ đương nhiên: "Tính cách Lục Giam vốn dĩ đã buông thả hơn, ở nhà lại quen thích gì làm nấy. Trình Khiếu thì bình tĩnh trưởng thành hơn nhiều."
Anh hơi hơi nghiêng đầu nhìn sang gương mặt cô dưới ánh sáng lờ mờ xinh xắn lạ thường, "Thế thì không chắc, trẻ con tuổi này có trưởng thành bình tĩnh đi nữa thì cũng có thể trưởng thành bình tĩnh đến đâu? Đứa nào ngày thường càng trói buộc kiềm chế thiên tính, làm bậy lên lại càng không quản nổi."
Trong lòng Giang Nhược lập tức không thoải mái, tựa như đứa con ba tốt đáng tự hào nhà mình bị người ta nói xấu, gần như là xuất phát từ bản năng mà bênh vực người mình.
"Sao Trình Khiếu lại thành trói buộc kiềm chế được? Chẳng lẽ chỉ có phóng túng mới là thiên tính của trẻ con tuổi dậy thì?" Giang Nhược nói xong dừng lại mấy giây, cố ý đào hố kéo anh ấy nhảy, "Chắc hẳn Lục tổng là người từng trải, mới có thể tuyển bố chắc chắn như vậy."
Chỉ là đẳng cấp Giang Nhược không đủ, khi cách xưng hô của cô từ "Lục Hoài Thâm" biến thành "Lục tổng", "Lục tiên sinh" hoặc là "sếp Lục", Lục Hoài Thâm liền có thể tự nhiên ngửi thấy mùi sai sai.
Anh nói thản nhiên: "Lẽ nào em không phải từ mười mấy tuổi lớn lên chắc?"
Giang Nhược nghẹn lời một lúc, phản bác: "Cái em nói không phải ý kia."
Vào lúc cô còn chưa nói nốt câu sau, Lục Hoài Thâm đã ngắt lời: "Thế có ý gì?"
Giang Nhược vẫn chưa nói hết lời đã bị chặn trong lồng ngực, không bộc bạch không được, "Ý là, chỉ có người quá phóng túng, mới cho rằng đó là đạo lý trời sinh."
Lục Hoài Thâm không tiếp lời, chỉ cười khẩy một tiếng mang thâm ý cực kì.
Tiếng cười kia làm Giang Nhược cảm thấy như thể anh đang khoan nhượng một đứa trẻ đang khoa chân múa tay trước mặt mình, cô chịu đả kích vô cớ.
Cô bình tĩnh nhìn phía trước, nói nửa thật nửa không: "Lục tổng trước kia là kiểu phóng túng như thế nào, nói ra để mấy người chỉ biết kiềm chế bản tính, trói buộc bản thân bọn em được mở rộng tầm mắt với."
Đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, Giang Nhược đạp ga, tăng tốc xe băng qua ngã tư. Kỳ thật lời vừa ra khỏi miệng, nhịp tim của cô cũng y như tốc độ xe đập thình thịch nhanh hơn vài nhịp, sợ hãi mơ hồ bị anh phát hiện câu buột miệng thốt ra, là nghi vấn cô không dám hỏi cũng là tâm tư rối như tơ vò của cô.
"Cảm thấy hứng thú với quá khứ của anh cứ việc nói thẳng." Giọng điệu anh nghe có phần lười biếng, còn có vẻ cụt hứng sau khi uống rượu.
Lúc anh đang nói, Giang Nhược liếc trộm một cái, phát hiện anh đang nhìn chằm chằm mình, trong sự tĩnh lặng, đôi mắt chứa đựng niềm vui ấy sâu thẳm mà sáng ngời.
Trong lòng cô nhảy dựng, nghĩ một đằng nói một nẻo: "Thế lại không phải, em chỉ thấy bất bình cho em trai em thôi."
Giang Nhược không nhìn anh nữa, nhưng khóe mắt luôn cảm thấy anh đang nhìn mình không dứt. Ánh mắt kia mặc dù hờ hững, cũng tràn ngập vẻ uy nghi và sự phỏng đoán, như thể luôn mang khả năng xuyên thấu, có thể nhìn thấu biểu hiện giả dối, đánh thẳng vào tim.
Giang Nhược bị anh nhìn đến mức mất được tự nhiên, hơi khẩn trương, tâm tư cũng dần dần bay lên chín tầng mây, hướng xe cũng càng ngày càng lệch, suýt chút nữa lái sang làn xe bên cạnh.
"Có phải em lái xe quen thất thần không nhìn đường không?"
Giọng Lục Hoài Thâm bỗng nhiên thức tỉnh cô, lập tức đổi về đúng làn đường.
Một chiếc xe phía sau thật sự không nhìn nổi nữa, liên tục bóp còi ra hiệu, sau đó xe kia chạy song song, lúc chờ đèn đỏ hạ cửa xe, vị đại ca kia đang định mỉa mai mấy câu, vừa thấy là phụ nữ, ngẫm nghĩ, lại nhìn nhìn người đàn ông ở ghế phụ, đem lời muốn nói nuốt trở vào bụng, lẳng lặng trợn mắt nhìn cô.
Không cần nói cũng hiểu.
Giang Nhược hổ thẹn.
Lục Hoài Thâm ở bên cạnh còn tạt cho một gáo nước lạnh: "Thấy chưa, không lái xe tử tế sẽ bị người khác trợn mắt nhìn đấy."
Giang Nhược rầu rĩ hừ một tiếng.
Lục Hoài Thâm thuộc kiểu uống rượu không đỏ mặt, nói trắng ra chính là rất có khả năng ngụy trang, làm bộ không say, hơn thế bước chân còn vững vàng, lời lẽ vẫn rõ ràng. Nhưng có một đặc điểm, sau khi anh uống xong đôi mắt sáng lạ thường, đặc biệt là thời điểm ngà ngà say.
Giang Nhược ngẫu nhiên phát hiện ra, bèn dựa vào đó mà phán đoán. Nhưng thứ chẳng cách nào đoán ra là mức độ say của anh.
Mãi đến khi tới nhà, Lục Hoài Thâm lên tầng liền đổ xuống giường luôn, tay để trên mắt chắn ánh sáng.
Thông thường việc đầu tiên Lục Hoài Thâm làm khi về chính là đi thay quần áo, nếu muộn, như hôm nay chẳng hạn, sẽ đi tắm ngay.
Giang Nhược thay bộ đồ ở nhà trong phòng quần áo, đi ra đã thấy anh nằm rồi, cô tiến lên vỗ vỗ cẳng chân anh, "Anh tắm trước rồi hẵng ngủ, đừng mặc quần áo này nằm lên giường, trên người vừa mùi rượu vừa mùi thuốc lá."
Lục Hoài Thâm uống rượu nhiều quá vốn đã đau đầu, có lẽ cảm thấy cô ấy ồn ào, bèn nhấc chân ngoắc chân cô cho vấp ngã về phía mình, Giang Nhược đứng không vững, đầu gối khụy xuống bổ nhào lên người anh, Lục Hoài Thâm giơ tay vững vàng đón lấy cô.
Giang Nhược chống vào ngực anh rướn nửa người, khi thay quần áo đã tùy tiện búi tóc sau đầu, trên trán có vài sợi tóc ngắn hơn đang rũ lòa xòa, lúc này ngọn tóc đang lủng lẳng trên mặt trên mũi Lục Hoài Thâm.
Lục Hoài Thâm nhíu nhíu mày, ấn đầu cô kề sát ngực mình.
Giang Nhược nghe tiếng tim đập trầm ổn thình thịch thình thịch, cô khựng lại, rung động trong lòng khó mà tự kiềm chế.
"Có phải anh uống nhiều quá không?" Cô không cử động, cứ dính vào người anh như vậy.
Khi trở về mở cửa xe gió đã lộng vào, mùi thuốc ám trên người đã tản đi, hơn nữa trong nhà nhiệt độ thấp, mát thêm mấy phần, mùi hương của chính anh cũng càng thêm rõ ràng, hơi thở nam tính đầy khỏe khoắn và sạch sẽ.
Giang Nhược cực kỳ thích mùi hương trên người anh, vì thế sáp lại gần rồi hướng lên trên để hít hà.
"Uống nhiều hay không em không biết à?" Lục Hoài Thâm mang theo giọng mũi, một bàn tay đè trên eo cô, nói xong dùng tay vuốt ve qua lại chỗ eo lưng, động tác dịu dàng xen lẫn ám thị.
Giang Nhược sững sờ, "Say chưa?"
Anh vẫn nhắm chặt hai mắt như cũ, nói: "Hơi hơi."
Giang Nhược hơi bò dậy, dùng tay ôm lấy đầu anh, cúi xuống môi anh hôn một cái, "Thật sự chỉ hơi hơi?"
Lục Hoài Thâm mở mắt, cặp mắt đen trong veo đã không còn vẻ trấn tĩnh sắc bén, trong sự ngỡ ngàng còn kèm theo ham muốn.
Giang Nhược mỉm cười quan sát anh, khẽ lẩm bẩm: "Xem ra say không nhẹ đâu."
Hà Nội, 1/8/2022
Theo dõi fanpage Phương Nhược Vũ để cập nhật bản dịch sớm nhất nha các bác ơi
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ