Sau nửa tiếng đồng hồ, trong nhà tắm phát ra toàn là tiếng nói khó chịu của anh cùng tiếng cười khúc khích của cô.
"Tiểu Yên! Ngồi im đừng nghịch nữa!"
"Tiểu Yên! Đừng nghịch nước nữa để anh tắm cho em!"
Tiểu Yên! Buông anh ra! Em làm anh ướt hết rồi này!"
"Tiểu Yên à! Đây là sữa tắm! Không phải xà bông gội đầu đâu!"
...
Kết thúc nửa tiếng tra tấn thì anh cũng đã bế cô ra ngoài, trải khăn để xuống lau người cho cô như là đang chăm sóc cho một em bé to xác.
Thực sự tắm cho cô mà không được ăn cô là một cực hình đối với Lâm Dục Thần.
Đã vậy cô gái này lại còn liên tục đụng chạm vào người anh, nếu anh không có sức chịu đựng kinh người thì đã đè cô ra ăn mất rồi.
Anh lau người xong rồi cẩn thận mặc đồ cho cô, nhìn vào làn da trắng nõn, chỗ nào cần to thì to, chỗ nào cần nhỏ thì nhỏ mà yết hầu cứ lên xuống liên tục.
Trên người anh đều dầm dề toàn là mồ hôi.
"Thần! Được anh tắm thật vui a! Lần sao anh lại tắm cho Yên nha!"
Ặc! Cô gái này đúng là ngây thơ hết chỗ nói mà.
Thật ra nếu không có Lâm Tố Tâm đang đợi dưới nhà thì anh đã từ lâu đem cô ra xử ngon lành rồi.
Anh nhìn cô bằng con mắt dâm tà: "Được! Lần sau chắc chắn em sẽ còn thích hơn như vầy!"
Dương Khiết Yên không biết mình đang sập bẫy nên ngây thơ cười nũng nịu câu lấy cổ anh, hôn vào môi anh một cái rõ to.
Lâm Dục Thần giật mình, anh ngay lúc này chỉ muốn đè cô xuống mà làm chuyện chính sự, nhưng ý chí nhẫn nhịn của anh quá cao thâm, sau đó liền bế bổng cô xuống nhà ăn.
Lâm Tố Tâm nhìn thấy anh bế Dương Khiết Yên xuống thì sắc mặt vô cùng bực tức.
Rốt cuộc bọn họ làm gì trên đó mà để cô ta phải chờ đến tận bây giờ, càng nghĩ cô ta càng thấy tức tối.
Lâm Dục Thần và Dương Khiết Yên nào để ý đến cô ta, anh chỉ lo lấy một con tôm bóc vỏ cho cô.
"Tiểu Yên! Ăn tôm nào!"
Cô há miệng thật to cắn hết nửa con tôm.
Lâm Dục Thần nhìn cô gái đáng yêu, hai má phồng lên nhai con tôm đành không nhịn được hôn chụt vào má cô một cái mà không hay biết khuôn mặt ai kia đã đen như đít nồi.
Chờ Dương Khiết Yên nhai nuốt xong, anh lấy nửa con còn lại đưa vào miệng cô, ngay lúc cô sắp ăn thì anh rụt lại bỏ vào miệng mình.
Cô phồng má giận dỗi chui vào ngực anh, miệng dính đầy thức ăn cọ cọ vào đó, hành động này của cô không khiến Lâm Dục Thần cảm thấy chán ghét mà càng thấy cô vô cùng đáng yêu.
"Anh là đồ đáng ghét, anh ăn con tôm của Yên! Không chịu đâu, bắt đền anh đó!"
Lâm Tố Tâm lâu nay luôn biết anh là người mắc bệnh sạch sẽ, luôn không ăn cùng một đồ ăn với người khác.
Lúc trước có một lần cô ta gấp cho anh một miếng thịt để vào bát, thế là anh liền bỏ luôn cả chén cơm, bỏ luôn bữa ăn đó, thế mà anh lại cùng Dương Khiết Yên ăn chung một con tôm, còn dụi miệng mồm toàn dầu mỡ lên người anh, anh một chút phản ứng khó chịu cũng không có ngược lại còn vô cùng vui vẻ, cô ta không chịu được nữa liền lên tiếng.
"Anh Dục Thần! Từ trước đến giờ anh không phải mắc bệnh sạch sẽ sao?"
Lâm Dục Thần đang yêu chiều nhìn Dương Khiết Yên thì nghe tiếng nói của Lâm Tố Tâm, bấy giờ anh mới để ý đến cô ta có mặt ở đây.
Anh lạnh nhạt đáp: "Đúng vậy, nhưng với cô ấy thì không!"
Anh mỉm cười ấm áp nhìn Dương Khiết Yên ngọ nguậy trong lòng ngực.
Lâm Tố Tâm không còn nhẫn nhịn được nữa lấy hai tay đập mạnh xuống bàn rồi đứng lên.
"Rầm!"
Tiếng động lớn khiến Dương Khiết Yên hoảng sợ chui rút vào lòng anh, đưa đôi mắt kinh hãi về phía Lâm Tố Tâm.
Lâm Dục Thần nhìn hành động của Lâm Tố Tâm nhíu mày khó chịu.
"Em đang làm Tiểu Yên sợ đó!"
Cô ta cười lạnh một tiếng: "Hừ! Lâm Dục Thần, anh có biết cô ta là ai không? Là con của kẻ thù anh đấy! Anh quên rồi sao? Ba cô ta giết chết ba mẹ của chúng ta, khiến chúng ta đau khổ cỡ nào, anh toàn bộ đều quên sach rồi sao? Hả?"
Anh vẫn mang khuôn mặt lạnh nhạt ấy như là không có chuyện gì tiếp tục lấy con tôm trên đĩa thản nhiên bóc vỏ, sau đó bỏ vào miệng Dương Khiết Yên, đôi mắt vẫn mang vẻ yêu chiều nhưng giọng nói lại vô cùng lạnh nhạt đáp lại Lâm Tố Tâm.
"Cô ấy không liên quan đến chuyện này!"
Lâm Tố Tâm giận đến phát run, chỉ vào Dương Khiết Yên hét lớn: "Lâm Dục Thần, cô ta là con của tên Dương Kiên đó, sao lại không liên quan hả? Rốt cuộc cô ta đã cho anh ăn bùa mê thuốc lú gì mà anh thành ra như vậy? Anh có cảm thấy tội lỗi với ba mẹ của chúng ta không? Hai người họ đã chết thảm thương thế nào mà bây giờ anh lại ở đây nuông chiều yêu thương con gái của kẻ thù? Anh là muốn vong linh của ba mẹ trên trời nhìn đứa con trai của mình sa đọa mà đau lòng anh mới vừa lòng..."
"Đủ rồi!"
Lâm Dục Thần đưa đôi mắt lạnh lùng sắc bén đến đến Lâm Tố Tâm, trên người anh tỏa ra luồng khí lạnh bức người khiến Dương Khiết Yên ngồi trong lòng anh cũng phải run sợ.
"Lâm Tố Tâm! Anh nói lại một lần nữa, cô ấy không liên quan đến vụ việc năm đó, người ra tay giết cha mẹ chúng ta chỉ có một mình Dương Kiên! Nếu em không muốn thấy mặt cô ấy thì hãy về đi, đừng làm tốn thời gian của anh!"
Lâm Tố Tâm trừng mắt nhìn anh: "Vì cô ta mà anh đuổi em đó hả? Lâm Dục Thần, không ngờ anh lại ngu ngốc đến vậy, đến khi cô ta hại anh thân bại danh liệt thì đừng trách em không ngăn cản!"
"Dì Chân! Tiễn khách!"
Anh lớn tiếng gọi, dì Chân liền từ bên ngoài đi vào nhìn Lâm Tố Tâm e ngại.
"Lâm tiểu thư! Mời cô về cho!"
Cô ta trừng mắt nhìn dì Chân sau đó quay sang liếc Dương Khiết Yên một cái khiến cô càng ôm chặt lấy Lâm Dục Thần, sau đó cô ta giận dữ dậm chân bước đi.
Dì Chân thấy Lâm Tố Tâm đi rồi liền lui xuống.
Phòng ăn bây giờ chỉ còn lại hai người, Lâm Dục Thần ôm lấy thân thể run rẩy của Dương Khiết Yên.
"Yên tâm! Anh không cho ai ăn hiếp em đâu!"
Dương Khiết Yên dụi đầu vào ngực anh làm nũng.
"Sao này anh đừng như vậy với Yên nha, Yên sợ lắm!"
Thì ra là cô sợ bộ dạng lúc của anh, Lâm Dục Thần vuốt ve hai cái má bầu bĩnh của cô cuối xuống hôn mội cái.
"Em yên tâm đi! Đối với em, anh không bao giờ như thế đâu! Trừ khi em làm anh giận"
Cô mỉm cười tươi tắn câu cổ anh ôm thật chặt.
"Yên sẽ ngoan nghe lời anh mà!"
"Ừm, Tiểu Yên của anh thật giỏi!"
Nói rồi anh cuối xuống hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô, cảm giác mềm mại này chính là khiến anh muốn đắm chìm thật sâu không lối thoát.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT