Dương Khiết Yên suốt mười bốn năm nay không hề ra khỏi nhà vậy quen biết với anh bằng cách nào?
"Ban đầu là tôi bắt cóc cô ấy!"
"Cái gì? Cậu đùa à?"
Lâm Dục Thần cũng không dấu diếm mà nói ra tất cả sự thật.
"15 trước, do cha mẹ tôi nắm giữ được chứng cứ Dương Kiên phạm tội tài trời nên hắn đã sát hạ cha mẹ tôi!"
Mộ Khiết Đan ôm chặt Dương Khiết Yên vào lòng.
"Vậy! cậu bắt con bé là vì muốn lợi dụng nó?"
Lâm Dục Thần không e dè đáp lời.
"Đúng vậy!"
Anh dừng một lúc nhìn thẳng vào đôi mắt lóng lánh ngây thơ của Dương Khiết Yên, đôi môi mỏng khẽ cong lên.
"Nhưng tôi không nỡ làm cô ấy tổn thương, cô ấy đã lấy mất trái tim tôi rồi!"
Mộ Khiết Đan vẫn dè chừng anh.
"Mặc kệ là như thế nào, tôi sẽ không để Tiểu Yên ở với cậu nữa đâu!"
Lâm Dục Thần vẫn kiêu ngạo nói.
"Cô ấy sẽ không chấp nhận!"
"Cậu đúng là quá tự tin rồi!"
Mộ Khiết Đan vuốt ve tóc của Dương Khiết Yên dịu dàng nhìn cô hỏi.
"Tiểu Yên! Em ở chung với chị hai nhé!"
Dương Khiết Yên liền vui vẻ gật đầu ôm chầm lấy chị mình.
"Dạ! Yên rất vui khi được ở với chị hai a!"
Mộ Khiết Đan đắc ý nhếch môi với Lâm Dục Thần sau đó liền đứng dậy dắt tay cô đi.
"Dạ! Yên rất vui khi được ở với chị hai a!"
Mộ Khiết Đan đắc ý nhếch môi với Lâm Dục Thần sau đó liền đứng dậy dắt tay cô đi.
"Vậy chúng ta đi thôi!"
Cô vẫn đứng im chớp chớp mắt nhìn Lâm Dục Thần.
"Sao! sao Thần không cùng đi với Yên?"
Mộ Khiết Đan nhíu mày, cô xoay người của Dương Khiết Yên đối diện với mình nghiên túc hỏi.
"Tiểu Yên! Nếu em chỉ ở với một người giữa chị và Lâm Dục Thần, em sẽ chọn ai?"
Dương Khiết Yên cắn môi gãi gãi cái đầu nhỏ, một lúc sau e dè mấp máy môi.
"Yên! Yên muốn Thần!"
Lâm Dục Thần cong môi nhìn cô, đúng là không phụ lòng anh đã đặt niềm tin vững chắc vào vị trí của bản thân trong lòng cô.
Mộ Khiết Đan vẫn cố chấp.
"Tiểu Yên! Cậu ta không đáng tin!"
Lục Hưng kéo lấy eo của Mộ Khiết Đan cất lời.
"Đan Đan! Em nghĩ xem, nếu cậu ấy muốn làm hại Tiểu Yên thì đã làm từ lâu lắm rồi, làm gì để cô ấy an ổn đến giờ này? Cho nên hãy để Tiểu Yên ở chung với người mà em ấy cần nhất đi!"
Đôi mắt Mộ Khiết Đan đỏ hoe vuốt lấy má của Dương Khiết Yên.
"Nhưng mà em không muốn xa bảo bối nhỏ nữa đâu!"
"Anh sẽ thường xuyên chở em đi thăm Tiểu Yên mà!"
Dương Khiết Yên ngây thơ hỏi chị mình.
"Chị hai! Vậy chị không ở chung với Yên sao?"
Mộ Khiết Đan cố cong môi cười với cô.
"Nếu em đã chọn Lâm Dục Thần rồi thì đương nhiên chị không thể ở với em được.
Tiểu Yên, có thời gian chị sẽ đến thăm em! Nhớ giữ gì sức khỏe đó!"
Dương Khiết Yên ôm lấy chị mình nức nở.
"Yên không chịu đâu! Yên muốn ở với chị hai, hức!"
Lâm Dục Thần đi đến tách cô ra dịu dàng ôm cô dỗ dành.
"Bảo bối nhỏ! Chị em phải ở chung với chồng mình như em phải ở chung với anh vậy! Cho nên ngoan đừng khóc, chị em sẽ thường xuyên đến thăm em mà!"
Cô vẫn khóc thút thít, nước mắt lấm lem dính vào bộ vest đắt tiền của anh.
Một lúc lâu sau mới ngoan ngoãn về nhà.
_____________________
Mấy ngày nay, mọi chuyện vẫn êm xuôi đối với Lâm Dục Thần và Dương Khiết Yên.
Hiện tại anh đã nghĩ đến cho cô gái của mình một danh phận chính thức.
Sáng sớm, anh đã mang cô đến nhà của vợ chồng Mộ Khiết Đan.
Đến tối muộn, Dương Khiết Yên đã nhớ anh không thể nào nhịn được nữa mà òa khóc lên, Mộ Khiến Đan có dỗ thế nào cô cũng không chịu nín.
"Hức! Thần! anh ấy bỏ Yên rồi!"
Mộ Khiết Đan thở dài bất lực.
"Tiểu Yên ngoan nào! Lâm Dục Thần đang trên đường đến đây mà!"
"Yên không tin, Yên không tin chị hai nói nữa đâu! Hức, chị nói câu này nảy giờ nhiều lần rồi!"
Mộ Khiết Đan lắc đầu không biết làm gì, cô chỉ chầm chầm nhìn vào điện thoại canh tin nhắn đến, lúc đó liền mang Dương Khiết Yên đi thôi.
Trái với sự lo lắng của Mộ Khiết Đan, Lục Hưng chỉ cười trừ.
"Anh như có cảm giác chúng ta đang nhẫn tâm chia cắt Ngưu Lang Chức Nữ vậy đó!"
Đôi mắt sắc bén của Mộ Khiết Đan quét đến mặt anh.
"Em đang lo gần chết đây này, anh còn có sức nói đùa nữa!"
Mộ Khiết Đan nghe tiếng khóc thảm thiết của Dương Khiết Yên mà lòng như lửa đốt, lúc này màn hình điện thoại của cô sáng lên.