Editor + Beta-er: ToruD

Đáy mắt Hình Thần Mục hiện lên vẻ kinh hỉ, sao có thể dễ dàng buông tha cho cơ hội hiếm có khó tìm như thế này được. Hắn lập tức đảo khách thành chủ, khiến nụ hôn này càng sâu hơn.

Môi lưỡi giao triền, hai người còn có chút động tình nhưng hiện giờ vẫn còn đang trên thuyền nên không thể làm gì khác. Hình Thần Mục nhẫn nhịn, cuối cùng chỉ kéo Trác Ảnh ôm trong lồ ng ngực, nhẹ giọng nói: “Lần này là A Ảnh trêu chọc ta đấy…”

“Gì cơ?” Trác Ảnh không nghe rõ, ở trong lồ ng ngực hắn hổn hển đáp.

Hình Thần Mục không trả lời, cong môi ôm người trong lòng chặt hơn chút nữa. Hai người cố gắng bình phục trái tim đang đập loạn nhịp trong lồ ng ngực cùng với phản ứng sinh lý của cơ thể nhưng có vẻ kết quả hơi chậm thì phải.

Nghiêm Thanh đợi dưới lầu lúc lâu vẫn không thấy hai vị chủ tử đi xuống nên muốn lên lầu xem thế nào. Kết quả vừa mới đi hết thang lầu đã thấy cảnh hai người gắt gao ôm lấy nhau, trong lòng kinh hoảng, vội vàng lùi về lại.

Tiểu Oánh thấy thế cảm thấy kì quái, đứng dậy hỏi: “Sao thế? Không phải ngươi đi hỏi hai vị thiếu gia khi nào dẫn đám người này tới huyện nha (công đường của một viên tri huyện) sao?”

“Một, một lát rồi hỏi.”

Tiểu Oánh sửng sốt, nhìn kĩ thần sắc của hắn, trong lòng mới lờ mờ hiểu ý, cười nói: “Là ta sơ sót, vừa rồi trải qua việc như thế hẳn hai vị thiếu gia có lời muốn nói với nhau.”

Ảnh Bát nghe thấy đối thoại của hai người họ theo bản năng hướng mắt lên nhìn thoáng trên kia, giơ tay sờ sờ mũi.

Trải qua mấy ngày ở chung, Hình Thần Mục đã cho họ thấy cả rồi. Từ Nghiêm Thanh, Tiểu Oánh, hay là hơn mười ảnh vệ cũng đã hiểu rõ hai người kia có bao nhiêu phần để ý lẫn nhau.

Mới đầu thì còn kinh ngạc nhưng cứ thế mãi cũng quen dần luôn, chỉ là thỉnh thoảng Ảnh Bát không nhịn được mà thay đại nhân nhà mình lo lắng nữa ấy chứ. Hình Thần Mục là thiên tử, Trác Ảnh lại là Thống lĩnh Ảnh vệ, thân phận của hai người đều quá đặc biệt, lại đều là nam tử. Đến khi Hình Thần Mục thực sự lập Trác Ảnh làm hậu không biết làm sao để chặn miệng lưỡi người đời nữa.

Đang lúc suy nghĩ miên man, các ảnh vệ khác đều đã trói chặt đạo phỉ xong rồi. Nghiêm Thanh dặn dò thuyền phu tiếp tục lái thuyền, hướng đến huyện Tuy Dương.

Qua một lúc lâu, Hình Thần Mục và Trác Ảnh mới từ lầu hai đi xuống. Trông hai người chẳng có gì khác thường cả, lúc này Nghiêm Thanh mới dám tiến lên dò hỏi: “Hai vị thiếu gia, một lát nữa tới huyện Tuy Dương, chúng ta tới khách đi3m nghỉ ngơi trước rồi sáng sớm ngày mai mới đưa đám đạo phỉ đó tới huyện nha, hay là tối nay đưa bọn họ tới huyện nha luôn ạ?”

“Hôm nay tất cả mọi người đều mệt rồi, cứ về nghỉ ngơi trước đã, ngày mai ta muốn đích thân mang bọn chúng tới huyện nha.” Hình Thần Mục âm trầm hẳn, lại quay sang phân phó Ảnh Bát: “Tối nay ngươi phái vài người thay phiên thủ trên thuyền, đừng để bọn chúng chạy mất.”

Suốt cả đoạn đường từ Thượng Nguyên Thành tới đây, tối nay cũng không phải là hôm đầu tiên thuyền đi vào ban đêm. Rõ ràng so với lần này thì trước đó có nhiều cơ hội tốt hơn nhưng bọn chúng lại không ra tay, lại đặc biệt đợi tới chỗ này, có vẻ như chúng rất quen thuộc với địa hình nơi này.

Thủ pháp của đám người này rất thành thạo, phối hợp vô cùng ăn ý, chắc chắn không phải lần đầu tiên làm việc này.

Hình Thần Mục đoán bọn chúng là thủy phỉ bang, sẽ có người chuyên phụ trách theo dõi trên bến tàu Nguyên Thành, có nhóm phụ trách truyền tin, cũng có nhóm phục kích ở nơi này mà đối tượng bọn chúng nhắm đến là tất cả các phú thương lui tới. Loại đạo tặc giết người cướp của như thế này, huyện nha không thể nào không biết chút sự tình được. Thế mà lại để bọn chúng làm xằng làm bậy, Huyện lệnh Tuy Dương cũng không thể dễ dàng trốn tránh trách nhiệm được.

Trác Ảnh cũng có cùng suy nghĩ với Hình Thần Mục nhưng y suy nghĩ một lúc rồi kéo Hình Thần Mục sang một bên thấp giọng nói: “Nhưng nếu thật sự là quan – phỉ cấu kết thì chúng ta lấy thân phận gì để can thiệp? Hiện giờ mới chỉ đi được một nửa hành trình, nếu chuyện ngươi cải trang đi kiểm tra bị bại lộ thì lộ trình sau đó sẽ rất nguy hiểm.”

“Chuyện đó ta đã suy nghĩ khi còn ở trong cung rồi.” Hình Thần Mục chớp chớp mắt với y, “Ta có cầm theo lệnh bài và thánh chỉ, tới khi đó thì cứ bảo chúng ta là khâm sai được Thánh thượng phái đi kiểm tra giám sát là được rồi.”

Trên đường đi qua nhiều phủ huyện, hiểu rõ dân tình dân ý, chấn chỉnh tham quan cũng là một trong những mục đích của chuyến đi này thế nên tất nhiên hắn đã chuẩn bị từ sớm rồi.

Nhưng hắn càng nói thế Trác Ảnh lại càng cảm thấy kỳ lạ: “Để tránh đêm dài lắm mộng, nếu Mục nhi đã cầm theo lệnh bài khâm sai thì tại sao tối nay lại không mang người tới huyện nha luôn để dò xét thái độ của Huyện lệnh mà lại phải đợi tới sáng mai?”

Nếu Huyện lệnh thực sự cấu kết với đám đạo phỉ, chỉ sợ trong đêm nay tin tức sẽ tới tai ngay, đợi tới sáng mai hẳn là đã nghĩ xong phải đối phó thế nào luôn rồi.

“Bởi vì tối nay…” Hình Thần Mục bỗng nhiên nở nụ cười, ôm lấy eo Trác Ảnh nói, “Tối nay ấy à, ta còn có chuyện quan trọng hơn cần làm.”

“Chuyện gì cơ?” Trác Ảnh mờ mịt, nghĩ không ra hắn còn có chuyện quan trọng gì cần phải làm.

Hình Thần Mục nở nụ cười bí hiểm: “Đợi đến khách đi3m, ngươi sẽ biết ngay thôi.”



Đợi thuyền khách đậu ở bến tàu xong xuôi, Hình Thần Mục chỉ dặn dò mấy câu rồi dẫn Trác Ảnh đi về hướng khách đi3m đã được an bài xong. Khách đi3m cách bến tàu cũng không xa mấy nhưng Trác Ảnh cảm thấy bước chân của hắn có hơi vội vàng.

Nghiêm Thanh đi theo phía sau cũng cảm thấy khó hiểu, nhỏ giọng nói thầm: “Chẳng lẽ hai thiếu gia vẫn còn đói bụng à?”

Tiểu Oánh nghe thế suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng, nhìn theo bóng dáng hai người lúc lâu, hơi đăm chiêu nói: “Không phải đói bụng, là bị bỏ đói lâu rồi.”

Nghiêm Thanh gãi gãi đầu thầm nghĩ, mặc dù lúc chạng vạng Hình Thần Mục chỉ ăn một ít điểm tâm nhưng mà hiện tại cũng chỉ mới qua ngày một tí, cũng có lâu lắm đâu nhỉ.

Nhưng hắn cũng biết mình không thông minh bằng Tiểu Oánh, đã quen với việc không phản bác lời nói của đối phương, chỉ giữ nó trong lòng mà thôi.

Rất nhanh đã tới khách đi3m, Nghiêm Thanh muốn đi lên phân phó tiểu nhị chuẩn bị đồ ăn, Tiểu Oánh dặn dò một câu: “Phần của hai vị chủ tử, mang lên phòng giúp họ.”

Nói xong nàng lại đẩy nhanh bước chân đi tới phía sau cách Hình Thần Mục nửa bước, hơi cúi đầu hỏi: “Ngày mai hai vị thiếu gia có muốn dậy muộn một chút không ạ, để ta đi dặn dò bọn họ không làm phiền hai vị nghỉ ngơi.”

Ánh mắt Hình Thần Mục lộ rõ vẻ tán dương, nhìn nàng một cái, gật gật đầu.

Tiểu Oánh thối lui đi an bài, để lại Trác Ảnh vẫn cứ mãi không hiểu gì nghiêng đầu hỏi: “Tối nay Mục nhi muốn ra ngoài đi dạo sao?”

“Ngươi chờ chút nữa là sẽ hiểu.”

Trác Ảnh nghe thế không biết nên cảm thấy thế nào. Ngay cả Tiểu Oánh còn biết Hình Thần Mục muốn làm gì, vậy mà y lại chẳng biết gì cả. Tuy là giữa Hình Thần Mục và Tiểu Oánh chẳng có gì cả nhưng vẫn khó chịu khi có người hiểu Hình Thần Mục hơn so với y.

Thật ra là do Trác Ảnh nghĩ ngợi nhiều quá thôi. Sở dĩ Tiểu Oánh biết Hình Thần Mục muốn gì không phải là vì hiểu rõ Hình Thần Mục mà là vì trước khi Ninh Viễn đưa nàng vào cung, Ninh Viễn đã tìm cho nàng một mama lớn tuổi chuyên về “chuyện đó” để lúc đưa vào cung nàng sẽ phát huy tác dụng của mình. Thế cho nên nàng mới có thể đoán được ý của hắn.

Bởi vì đã được dặn dò qua nên lúc hai người họ về phòng dọn dẹp, tiểu nhị đã mang đồ đến. Trác Ảnh lấy ngân châm thử độc ra, vẫn có chút không yên lòng cầm đũa lên thì một chén canh đã được đẩy tới trước mặt: “Uống chút canh trước đi.”

Xem ra là Tiểu Oánh cố tình đi chuẩn bị cho bọn hắn món thận dê hầm nhung hươu này rồi, trong lòng Hình Thần Mục cảm thấy buồn cười. Hắn tự mình uống mấy ngụm, lại thấy đồ ăn trong chén Trác Ảnh trống rỗng nên nâng đũa gắp ít rau cho y.

Xuất cung đã lâu, giữa hai người cũng không còn quá nhiều quy củ nữa, càng ngày càng giống một đôi vợ chồng bình dân cùng nhau ngồi dùng cơm. Chỉ là hôm nay Hình Thần Mục lạ lắm, Trác Ảnh cũng không định hỏi, ăn mấy miếng nhưng vẫn không nhịn được nâng mắt nói: “Ta tự ăn được rồi, Mục nhi mau ăn đi.”

“Được.” Hình Thần Mục lại giúp y múc một chén canh sau đó mới cúi đầu tự mình ăn.

Một bữa cơm, mỗi người lại theo đuổi suy nghĩ riêng, chẳng biết có cảm nhận được vị gì không nhưng chung quy lại thì uống cũng không ít canh.

Đợi tiểu nhị thu dọn xong chén bát, Hình Thần Mục mới xoay người lấy thứ gì đó trong bọc quần áo rồi ngồi xuống bên cạnh Trác Ảnh.

Một lát sau Trác Ảnh mới hoàn hồn, vô thức nhìn sang, lúc nhìn thấy thứ trong tay hắn thì lập tức ngồi thẳng lưng, hai mắt trừng lớn kinh ngạc.

Trong tay Hình Thần Mục là quyển sách tranh, xem chừng là đã xem được kha khá rồi.

“Mục nhi à, cái này…”

Hình Thần Mục ôm vai y, sáp lại gần hôn lên sườn mặt y, lại cười nói: “A Ảnh à, thương thế của ta đã tốt rồi.”

Lúc rửa mặt Trác Ảnh đã tháo mặt nạ ra rồi nên lúc nghe thấy thế, cả khuôn mặt thoáng cái đã đỏ bừng.

Suy nghĩ kĩ lại, cuối cùng y cũng hiểu chuyện quan trọng mà Hình Thần Mục nói tới là gì rồi.

“Ngày mai chúng ta còn việc cần làm mà…”

“Chuyện đó không vội.” Hình Thần Mục nhíu mày, “Nơi này nhiều ảnh vệ như thế, chẳng lẽ mấy tên đạo phỉ còn có thể chạy sao.”

Trác Ảnh muốn nói gì đó nhưng có vẻ Hình Thần Mục không còn nhẫn nại nữa: “A Ảnh còn nhớ rõ hôm nay trên thuyền ngươi đã chủ động hôn ta không… Chẳng lẽ ngươi định trêu chọc ta xong lại không chịu trách nhiệm sao?”

Hình Thần Mục khàn giọng nói xong, giơ tay bế y từ trên ghế lên. Trác Ảnh bị hắn bế lên chẳng nói nổi lời nào, chỉ kinh hãi hô lên.

Đã lớn tới thế này rồi, đây là lần đầu tiên Trác Ảnh được người khác bế kiểu thế này. Thường ngày lúc mặc y phục trên người, thoạt nhìn y trông có vẻ gầy gò nhưng thực ra do hằng năm đều tập võ nên chỗ nào của y cũng đều có cơ bắp cả, bế cũng không nhẹ mấy.

Cũng may Hình Thần Mục cũng không yếu ớt, vững vàng bế y tới giường rồi thả người xuống. Lúc phủ phục người xuống, hắn vừa ôn nhu lại vừa quyến rũ gọi: “A Ảnh à…”

Ánh mắt của Hình Thần Mục quá nóng bỏng, nóng tới mức Trác Ảnh cảm thấy mình như bị bỏng luôn. Mấy lời từ chối y định nói cũng vì thế mà đều bị đốt thành tro cả.

Lúc nụ hôn hạ xuống, trong lòng Trác Ảnh cũng đã chuẩn bị xong xuôi rồi. Thật ra từ khi hai người hiểu ý lẫn nhau thì y cũng chưa từng bài xích việc thân mật với Hình Thần Mục. Biết rõ ngày này không sớm thì muộn cũng sẽ tới, chỉ là ở phương diện đó y chẳng có tí kinh nghiệm nào cả nên mới không biết phải đối mặt thế nào thôi.

Hiện giờ miệng vết thương của Hình Thần Mục cũng đã khỏi rồi, chỉ còn lại một vết sẹo mờ mờ thôi. Hai người ngày nào cũng ngủ cùng trên một giường, y khó mà có thể cự tuyệt mãi được.

Trước mắt y chính là Hình Thần Mục, là người mà y từng khao khát muốn có nhưng lại sợ không có được. Y cảm nhận được đối phương đang từng chút một thăm dò, cuối cùng cũng thuận theo trái tim của mình, hơi ngửa đầu ra, hôn ngược lại đối phương.

Đối với Hình Thần Mục mà nói, sự đáp lại của Trác Ảnh chính là châm thêm củi khô vào ngọn lửa đang cháy hừng hực. Tiếng hít thở của hai người đang không ngừng tăng lên, cũng chẳng biết y phục của cả hai rơi từ lúc nào. Rèm giường buông xuống, ngăn trở cảnh xuân.

Ở phương diện “giường chiếu”, Hình Thần Mục vừa ôn nhu lại cũng vừa bá đạo. Hắn cố gắng an ủi người dưới thân, muốn đối phương cũng cảm nhận được lạc thú rồi lại bá đạo tới mức một chút cũng không hề nhân nhượng. Một lần lại một lần, mãi cho tới khi ánh ban mai đầu tiên của một ngày mới len vào phòng thì Trác Ảnh mới có thể yên ổn ngủ trong lồ ng ngực hắn…

❃ Đôi lời của editor:

Chỉ có cua đồng thôi quý dị ơi ;;;v;;;

Hoàn chương 44.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play