Đến chạng vạng, bệnh tình của Hình Thần Mục quả nhiên càng nặng thêm, bắt đầu lên cơn sốt. Mấy vị thái y có năng lực ở Thái y viện đều chạy tới Thừa Ương điện. Với tình hình như này, dù Hình Thần Mục có muốn giấu cũng giấu không nổi nữa.
Tin Hoàng thượng bị bệnh nhanh chóng đã truyền khắp cả trong cung.
Người ta đều nói bệnh đến như núi lở, bệnh đi như kéo tơ, dù thân phận có tôn quý đến đâu thì khi ốm đau cũng trở nên vô dụng mà thôi.
Dựa theo lời Thái y nói, gần đây Hình Thần Mục nghỉ ngơi không đủ nên chỉ thay đổi một chút là đã bệnh, lại thêm hôm ở Thái miếu vì kiệt sức lại trúng gió nên bệnh tình mới đột nhiên càng nặng thêm. Sau khi mấy vị Thái y thương lượng mới quyết định thay Hình Thần Mục thay đổi toa thuốc, thêm chút dược thảo an thần nhưng cũng không thể lập tức giúp hắn khỏi bệnh được.
Đợi tới khi Thái hậu nhận được tin tức từ Thừa Ương điện, Hình Thần Mục mới từ trạng thái mê man sang thanh tỉnh. Hắn trợn mắt lúc nhìn thấy mẫu hậu hai mắt đỏ hoe đang ngồi trên giường.
Hắn muốn nói gì đó, còn chưa kịp nói gì đã ho sù sụ, ho xong mới khàn giọng hỏi: “Sao mẫu hậu lại ở đây?”
“Mục nhi còn hỏi ai gia sao? Ai gia đã nghe Nghiêm công công nói rồi, bệnh của ngươi là do ngày hôm đó từ khi rời khỏi Chính Tuyền cung thì bị nhiễm lạnh.” Thái hậu nói xong lại nghĩ tới chuyện hôm đó, hỏi, “Ngươi thật lòng muốn ép ai gia đúng không?”
Đầu óc Hình Thần Mục trở nên hỗn loạn, vốn đang khó chịu lắm lại nghe vậy nên lập tức nhíu mày: “Mẫu hậu à… Nhi thần không có ý đó, chỉ là tạm thời sơ suất mới nhiễm phong hàn thôi.”
“Vậy sao ngươi sinh bệnh lại gạt ai gia?” Thái hậu không tin cái lí do thoái thác của hắn tí nào cả.
“Mấy hôm trước chỉ ho khan thôi, thật sự không có việc gì lớn. Nhi thần sợ mẫu hậu lo lắng mới không để người báo mẫu hậu.” Hình Thần Mục lại ho khan vài tiếng, giải thích nói.
Thái hậu lấy lụa tơ tằm lau nước mắt, rốt cuộc vì cố kỵ Hình Thần Mục còn đang bệnh, không nói tiếp chuyện đó nữa: “Nghe nói Mục nhi còn chưa dùng bữa, ai gia đã bảo Ngự thiện phòng nấu chút cháo, ngươi ăn một chút trước đã.”
“Vâng.” Hình Thần Mục được Nghiêm Thanh dìu ngồi dậy, Thái hậu nhận lấy bát cháo từ trong tay cung nhân, khuấy khuấy rồi dùng thìa tự mình đút cháo tới miệng hắn.
Hình Thần Mục còn tính tự mình ăn nhưng Thái hậu vẫn kiên trì, hắn chỉ đành chấp thuận.
Từ lúc mười tuổi cho tới sau này, hắn cũng chưa từng được Thái hậu chăm sóc như thế nữa, nhất thời có hơi khó thích ứng. Hơn nữa đang bệnh nên cũng không muốn ăn gì, chỉ miễn cưỡng ăn một ít đã lắc đầu: “Mẫu hậu không cần phải làm thế…”
Thái hậu nghe xong lời này lại muốn rơi lệ, đưa bát cháo cho cung nữ đang bưng mâm đứng đợi bên cạnh sau đó lại nức nở nói: “Ngươi bị bệnh như thế này mà lại không có nổi ai bên người để hầu hạ, sao ai gia có thể yên tâm được đây.”
“Sao lại không có ai chiếu cố, còn có người trong phòng này mà.”
Hình Thần Mục ra hiệu bằng mắt với Nghiêm Thanh. Nghiêm Thanh hiểu ý, nhanh chóng tiến lên khuyên nhủ: “Thái hậu nương nương yên tâm, nô tài nhất định sẽ chiếu cố Thánh thượng thật tốt ạ.”
“Chuyện này sao có thể giống nhau?” Thái hậu biết Hình Thần Mục đang giả vờ hồ đồ với nàng, cũng không muốn lại lòng vòng quanh co nữa, “Tìm một nữ tử dịu dàng hiền thục, lúc bị bệnh có người hầu hạ không tốt sao? Tương lai sau này còn có con cháu…”
“Mẫu hậu!” Hình Thần Mục thấy sau tấm bình phong chợt xuất hiện thân ảnh lướt qua, lập tức lên tiếng ngăn cản nói.
Thái hậu vô cùng u sầu, còn muốn nói gì đó nữa nhưng lại đau lòng thân thể hắn, cuối cùng thở dài: “Ai gia không quản được ngươi nữa, ngươi nhớ rõ đúng giờ dùng bữa uống thuốc. Nếu không bệnh sẽ càng nặng thêm, nếu không… Ngươi lại cho người nọ tới hầu hạ đi.”
“Nhi thần con chưa bày tỏ rõ ràng tâm ý của mình với người nọ.” Hình Thần Mục tự biết mình bất hiếu, để Thái hậu vì chuyện của mình mà phiền lòng như vậy nên khi thấy thái độ của Thái hậu đã mềm mỏng hơn, giọng điệu của hắn cũng nhẹ nhàng chậm rãi hẳn, “Bên phía triều thần, nhi thần phải xử lí thật tốt đã, nhất định sẽ không tùy tiện hành sự chọc người chỉ trích, mẫu hậu yên tâm.”
“Sao ai gia có thể yên tâm? Mục nhi, ai gia khẳng định với ngươi, ai gia tuyệt đối không chấp nhận một vị hoàng hậu như thế! Ai gia vẫn giữ quan điểm trước đó, nếu ngươi thật sự vừa ý y thì thu vào hậu cung. Đó đã là nhượng bộ cuối cùng của ai gia rồi đấy.”
Thái hậu nói xong lại dặn dò Nghiêm Thanh: “Ai gia hồi cung. Nếu Hoàng thượng xảy ra chuyện gì, thỉnh cầu Nghiêm công công lập tức phái người thông báo cho ai gia. Chuyện giấu giếm bệnh tình của Hoàng thượng như lần này, ai gia không muốn sẽ xảy ra lần hai.”
Thái hậu hiểu rõ việc giấu giếm bệnh tình nhất định là ý tứ của Hình Thần Mục nên lời nói này hiển nhiên cũng không phải là nói cho Nghiêm Thanh nghe. Nhưng tất nhiên Nghiêm Thanh cũng không dám không chịu trách nhiệm, ông lập tức quỳ xuống đất nói: “Nô tài tuân ý chỉ Thái hậu.”
“Bãi giá hồi cung.”
Hình Thần Mục không tiện xuống giường, tựa lên giường yếu ớt thi lễ: “Nhi thần cung tiễn mẫu hậu.”
Thái hậu mang theo vài vị cung nữ tùy thân rời đi, đi tới nửa đường lại nhớ tới biến hóa rất nhỏ trong giọng nói vừa rồi của Hình Thần Mục, có hơi nghi ngờ quay đầu nhìn khắp bốn phía. Nhìn một lúc vẫn không thấy ai khả nghi, nàng chỉ đành rời đi trước.
Đợi Thái hậu đi xa, Hình Thần Mục mới nói với Nghiêm Thanh đang đứng bên cạnh: “Ra ngoài xem có phải Trác Ảnh đã tới không, nếu đúng thì gọi y vào đây.”
Trác Ảnh chính là ảnh vệ bên người của Hình Thần Mục. Từ trước tới nay đều sẽ trực tiếp tiến vào trong nội thất thủ vệ nhưng hôm nay không biết là sợ hắn trách tội vì nghỉ ngơi không đủ hay là thấy Thái hậu nên không tiện quấy rầy, cuối cùng đứng chờ ở bên ngoài.
Nghiêm Thanh lĩnh mệnh rời đi, không bao lâu sau thì Trác Ảnh lách người qua tấm bình phong đi tới trước giường, quỳ nửa người hỏi: “Thánh thượng có gì muốn phân phó?”
“Làm sao thế? Tới rồi cũng không muốn vào bồi trẫm trò chuyện à, muốn trốn tránh trẫm?” Hình Thần Mục vừa mới nói chuyện với Thái hậu một lát, lúc này thanh âm của hắn lại càng suy yếu.
“Thuộc hạ nghe nói bệnh tình của Thánh thượng nặng thêm, đang muốn đi Thái y viện hỏi thăm một chút.”
Trác Ảnh vừa mới đi hỏi tình hình của Hình Thần Mục từ mấy ảnh vệ khác nhưng cũng đồng thời nghe được đối thoại giữa Thái hậu và Hình Thần Mục, sợ mình sẽ thất thố nên mới trì hoãn trong chốc lát rồi mới vào.
Dù thế nào đi nữa y cũng không ngờ rằng tranh chấp giữa Hình Thần Mục và Thái hậu lại là vị hoàng hậu tương lai kia.
Từ trước tới nay Thái hậu đều rất nhân hậu, rất ít khi can thiệp vào quyết định của Hình Thần Mục, huống chi là chuyện yêu đương của hắn. Thái hậu cũng đã sớm bày tỏ rõ bất luận Hình Thần Mục coi trọng người có xuất thân ra sao cũng đều sẽ tiếp nhận. Nhưng hôm nay lại thấy thái độ này…
Cũng không biết người mà Hình Thần Mục coi trọng có phù hợp với hắn không, Trác Ảnh rất lo lắng.
Hình Thần Mục thấy vẻ mặt của Trác Ảnh, đoán là cuộc đối thoại giữa mình và Thái hậu chắc đã bị y nghe cả nhưng hắn không nói ra, ngược lại cười cười nói: “Đi Thái y viện hỏi làm gì? Ngươi muốn biết bệnh tình của trẫm, không bằng tới hỏi trẫm đây này.”
“Trong người Thánh thượng thấy thế nào rồi? Có chỗ nào không khỏe không?” Trong Thừa Ương điện vẫn còn nhiều người, không ít cung nữ lẫn thái giám hầu hạ lại có người đang canh gác nữa, Trác Ảnh ít nhiều có hơi cố kỵ, nghe vậy cũng thuận theo hỏi đối phương.
“Trẫm ngồi mãi thì hơi choáng đầu, nằm thì lại ho rất gắt, thật sự rất khó chịu. Cái đệm dựa này cũng làm thắt lưng của trẫm không thoải mái, Trác khanh có thể tới đây làm chỗ tựa cho trẫm một lát không?”
Từ trước tới giờ Hình Thần Mục đối xử với Trác Ảnh không giống với như người ngoài, không nghiêm khắc cũng không cường thế nhưng cuối cùng vẫn thường để lộ tư thái của vua một nước, rất ít khi để lộ dáng vẻ yếu đuối bất lực như bây giờ.
Vừa rồi hắn mới tranh chấp với Thái hậu xong, nghĩ rằng trong lòng hắn hẳn là đang không thoải mái, Trác Ảnh lại lo lắng thay hắn, trong lòng mong muốn có thể làm gì đó giúp hắn một chút, đương nhiên sẽ không vì chút quân thần chi lễ gì đó cản bước. Nghe thế y nhanh chóng đứng dậy ngồi lên giường, nâng Hình Thần Mục dậy để tựa trên người mình, lại thay hắn sửa lại chăn bông thật tốt.
“Thánh thượng dùng bữa tối chưa?” Trác Ảnh mới thấy cung nữ bưng cháo ra ngoài, cháo dường như không vơi đi bao nhiêu cả.
Hình Thần Mục nghĩ Trác Ảnh đang mềm lòng, lúc này mới thừa dịp bị bệnh mà đưa ra yêu cầu này nọ, lúc này đang cảm thấy vô cùng mỹ mãn tựa người vào lòng Trác Ảnh, ho khan vài tiếng nói: “Đã ăn một ít, không có khẩu vị.”
Toa thuốc thái y kê phát huy tác dụng tốt nhất sau khi đã dùng bữa, nếu để bụng rỗng sợ là sẽ làm tổn thương đến dạ dày.
“Lúc chiều có uống một chén thuốc rồi, thuốc mấy ngày trước không hiệu quả mấy nên hôm nay thái y tới thay đổi toa thuốc. So với trước đó càng khó uống, trẫm uống xong sẽ chẳng còn khẩu vị ăn uống nào nữa.”
“Thứ cho thuộc hạ vô lễ.” Trác Ảnh ở phía sau Hình Thần Mục nhẹ tay nhẹ chân thử đặt tay lên trán hắn, thuận tiện dò xét nhiệt độ, hình như vẫn còn cao lắm, “Ngài phải uống thuốc đúng giờ, nếu không thì sao có thể khỏi bệnh được?”
Trác Ảnh dứt lời liền gọi Nghiêm Thanh, phân phó: “Làm phiền Nghiêm công công tới Ngự thiện phòng lấy một phần cháo tới đây.”
“Từ từ đã.” Hình Thần Mục gọi Nghiêm Thanh đang muốn xoay người rời đi lại, di chuyển trong lòng Trác Ảnh một chút, nhân cơ hội thương lượng với y: “Trẫm sẽ dùng bữa, uống thuốc thật tốt. Ngươi về Minh Ảnh cung nghỉ ngơi đi, hôm nay đừng canh gác.”
Từ xưa Nghiêm Thanh đã bắt gặp không ít lần Hình Thần Mục khuyên Trác Ảnh nghỉ ngơi nhưng đột nhiên lại nghe hắn dùng việc này để thảo luận điều kiện với Trác Ảnh, lại thêm tư thế vô cùng thân thiết lúc này của hai người, không khỏi vạn phần kinh ngạc.
Nhớ tới tranh chấp mấy ngày trước ở Chính Tuyền cung cùng với đối thoại vừa rồi giữa Hình Thần Mục và Thái hậu, trong đầu không tính là thông minh của Nghiêm Thanh bỗng nhiên lóe lên một suy đoán khiến ông sởn cả tóc gáy…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT