Chiến tranh liên quan đến an nguy của cả Nhiễm Dĩnh quốc nên quân nhu không thể trễ nãi thêm được. Cuối cùng tất cả binh mã vật tư vẫn chiếu theo ý tứ của Hình Thần Mục, tranh thủ ra tới đầu Loan thành vào tháng Chạp. Chẳng qua vì mang theo nhiều vật tư lại có đám người Thái y đi cùng nên tốc độ hành quân cũng thong thả. Tính toán ngày một chút thì kiểu gì cũng phải sang năm sau mới có thể tới quân doanh trấn Bắc.
Năm vừa rồi khoảng tháng 11 thì Loan thành đã nghênh đón trận tuyết đầu mùa nhưng năm nay chẳng hiểu vì sao, mãi tới trung tuần(từ ngày 11 đến ngày 20 hàng tháng) tháng Chạp rồi mà tuyết vẫn chưa chịu rơi. Thời tiết so với trước đây cũng rét lạnh hơn nhiều.
Sau khi hết thời gian lâm triều, Khâm thiên giám dâng mật chiết, bẩm báo chuyện đêm qua hắn ngắm sao thì phát hiện hiện tượng khác thường trên trời, e sợ trong cung sắp gặp biến cố.
“Chỉ giỏi nói bậy, cùng lắm tuyết đầu mùa có hơi muộn một chút, thế mà đã bảo đấy là điềm xấu à?” Hình Thần Mục nhìn chiết tử cười khẽ một tiếng, để người đốt chậu than. Mặt hắn hướng về phái Công Tôn Tịnh và Ninh Khiết, trực tiếp ném chiết tử vào chậu than, “Không được tiết lộ chuyện này ra bên ngoài dù chỉ nửa chữ.”
Hai ngươi lập tức rũ mi nói: “Hạ quan không dám ạ.”
Hình Thần Mục để các nàng rời đi trước, lại cố ý nói lớn với vài tên ảnh vệ đang canh giữ trong điện mấy hôm gần đây, dặn dò: “Việc này tạm thời các ngươi đừng nhắc qua với Trác Ảnh.”
“Vâng.”
Hình Thần Mục nghĩ nghĩ rồi lại phân phó: “Gọi Nghiêm Thanh vào đây.”
Nghiêm Thanh rất nhanh đã vào điện, Hình Thần Mục hỏi: “Gần đây ngươi và Tiểu Oánh kia tiến triển như thế nào rồi?”
Tiểu Oánh đó là do Ninh Khiết giật dây, muốn ông đối thực với vị cung nữ kia.
“Hồi Thánh thượng, nô tài đã dựa theo lời ngài hồi âm Ninh thượng cung, cũng… cũng bắt đầu tiếp xúc nhiều với Tiểu Oánh rồi ạ. Nhưng mà nàng vẫn chưa hỏi chuyện gì liên quan đến ngài cả.”
“Ừ, bọn chúng cẩn thận hơn so với trẫm nghĩ đấy.” Hình Thần Mục cầm lấy cây bút sứ men xanh trên bàn lên thưởng thức, sau một lúc lâu lại không hề báo trước mà đập bút xuống mặt đất vỡ tan.
Nghiêm Thanh sợ tới mức run lẩy bẩy, còn chưa hiểu tại sao lại như thế thì Hình Thần Mục đã sắp ném tất cả đồ vật bày trên bàn đi.
“Thánh thượng bớt giận. Nô, nô tài đáng chết, nô tài đáng chết.” Nghiêm Thanh quỳ trên mặt đất, thật sự không rõ mình đã nói sai câu gì mà lại khiến Hình Thần Mục tức giận đến thế.
“Không liên quan tới ngươi, ngươi đứng lên trước đi.” Trên mặt Hình Thần Mục lại không biểu hiện chút giận dữ nào, hắn rời khỏi chủ vị, lách người đi đến trước mặt Nghiêm Thanh, “Hôm nay lúc ngươi đi gặp Tiểu Oánh thì phải bày ra bộ dạng buồn rầu, nếu đối phương hỏi thì ngươi hãy nói, hôm nay sau khi lâm triều không hiểu vì sao trẫm lại nổi trận lôi đình trong Hiên Minh điện.”
“Vâng…” Nghiêm Thanh nhìn đống hỗn độn trên đất, lau đi mồ hôi lạnh trên đầu, “Thánh thượng, cái này, nô tài có cần tìm người tới dọn dẹp không ạ?”
“Ngươi tìm mấy cung nữ nhanh nhẹn tới đây quét tước sạch sẽ đi. Sau khi làm xong thì thay mới vật phẩm, việc này đừng nói với Trác Ảnh.”
Nghiêm Thanh chỉ cảm thấy gần đây Hình Thần Mục càng ngày càng hỉ nộ vô thường, không dám có nửa phần qua loa, khom người nói: “Nô tài làm ngay đây.”
Hình Thần Mục lại nói: “An bài xong ngươi tạm thời không cần tới Hiên Minh điện hầu hạ, sau giờ Ngọ lại theo trẫm tới chỗ mẫu hậu.”
“Vâng.”
Nghiêm Thanh rời khỏi điện, còn Hình Thần Mục có hơi phiền muộn đứng dậy đi tới trước cửa sổ.
Đúng là năm nay tuyết rơi khá muộn, chiết tử này của Khâm thiên giám cũng coi như vô tình giúp hắn một chuyện lớn. Nhưng Ninh Viễn và Trần Tư lại là hai con cáo già tới phát bực. Nghiêm Thanh và cung nữ kia không có tiến triển gì nên hắn đã sai người chuyển đồ vật cho Hình Thần Tu, năm sau là có thể nhận được.
Hơn nữa không cần nói tới Hình Thần Tu, nếu đến khi nhận được vật kia mà lại không có chuyện gì quá cấp bách thì e rằng y cũng không dễ gì đụng tới cái này.
Hình Thần Mục không vui chút nào khi cứ phải bị động chờ đợi thế này. Bọn họ đã chờ lâu lắm rồi, lâu tới mức hắn gần như sắp tiêu hao hết sự kiên nhẫn của mình nhưng cố tình tất cả những gì mà hắn có thể làm đều đã làm cả, còn lại chỉ có thể yên lặng quan sát sự thay đổi mà thôi.
—
Sau giờ Ngọ Hình Thần Mục tới Chính Tuyền cung vấn an, lại không tránh được việc Thái hậu nhắc tới chuyện lập phi.
“Mục nhi à, vốn ai gia còn tưởng người trong lòng mà ngươi nhắc tới là Lưu thượng cung đấy. Ai gia thấy nàng làm việc thận trọng, nhìn thôi đã thích rồi. Sao ngươi lại đáp ứng để người ta xuất cung thành thân vậy hả?”
Hình Thần Mục nhớ tới cái ngày mà Trác Ảnh hiểu lầm không khỏi buồn cười: “Mẫu hậu à, người mà nhi thần nói không phải nàng ấy.”
“Thực sự không phải nàng sao?” Thái hậu tựa như mẫu thân bình thường sợ con trai nhà mình bị tình yêu làm tổn thương, chăm chú quan sát đánh giá sắc mặt của Hình Thần Mục, thực sự không có nửa phần đau buồn thì mới cả giận: “Vậy mà gia lại đi hỏi Mama Chưởng quản có vị thượng quan nào nhập cung hơn bốn năm trước, tra ra được Lưu thượng cung tiếp xúc với ngươi nhiều nhất, tuổi cũng hợp. Người bên cạnh ngươi cũng đã lớn tuổi cả rồi, vốn chẳng còn ai nữa cả.”
“Mẫu hậu à, sao ngài lại còn đi hỏi thăm chuyện này thế.” Hình Thần Mục bất đắc dĩ.
“Hừ, ai gia cũng không muốn đi hỏi thăm làm gì nhưng không phải là do ngươi không chịu nói cho ai gia biết đó sao?” Thái hậu đưa mắt liếc hắn một cái, ngẫm nghĩ rồi lại nói, “Không phải thượng cung thì chẳng lẽ là một cung nữ bình thường ư? Cung nữ bình thường cũng không sao, ngươi nói ai gia nghe đi, rốt cục vị đó là ai. Ai gia cam đoan sẽ không phản đối.”
Thái hậu hỏi như vậy cũng là vì trong lòng nàng vẫn luôn hoài nghi, cái người mà Hình Thần Mục nói tới không biết có thực sự tồn tại không. Hay đó chỉ là cái cớ qua loa tắc trách mà hắn bịa ra để đối phó với nàng mà thôi.
“Cũng không phải cung nữ. Mẫu hậu đừng hỏi nữa, tới thời điểm thích hợp ngài sẽ biết thôi.”
“Không phải thượng cung cũng không phải cung nữ bình thường sao? Ngươi chẳng lẽ lại lừa ai gia? Trong cung ngoại trừ các nàng thì còn nữ tử nào khác?” Thái hậu bất mãn nói, “Mục nhi à, chẳng lẽ ngươi coi trọng vị thái giám nào hả?”
Hình Thần Mục mới vừa uống một ngụm trà, nghe vậy lập tức bị sặc, ho từng trận dồn dập.
Nghiêm Thanh tuy có hơi bị dọa nhưng vẫn lập tức tiến lên đưa khăn, cung nhân hầu hạ trong Chính Tuyền cung cũng sợ tới mức vội vã vây quanh.
Thái hậu không ngờ một câu đó của mình lại khiến hắn có phản ứng như thế, có hơi đau lòng đứng lên đi vòng ra phía sau giúp Hình Thần Mục thuận khí: “Cẩn thận một chút, bao nhiêu tuổi rồi mà uống nước còn bị sặc vậy hả.”
Hình Thần Mục ho xong thì phất tay để cho đám người hầu hạ trong phòng đều lui cả ra ngoài.
Đợi cánh cửa gỗ màu đỏ lại đóng lại, hắn mới lựa chọn từ ngữ, cẩn thận hỏi: “Mẫu hậu, nếu nhi thần coi trọng vị thái giám nào đó, ngài cảm thấy thế nào?”
Càng nghĩ Thái hậu càng cảm thấy chuyện này cũng có thể xảy ra, rõ ràng Hình Thần Mục nói không phải cung nữ, mà bên trong hoàng cung người cùng hắn tiếp xúc nhiều nhất không phải là mấy vị thái giám ư? Huống hồ dựa theo cách nói của hắn, người này hẳn là sẽ khiến cho triều đình chỉ trích. Tuy nói xuất thân của cung nữ không bằng thượng cung nhưng nàng chính là tiền lệ nên trọng thần cũng sẽ không dám nghị luận nhiều.
Thật ra trong sổ ghi chép của các tiền triều, trong cung cũng từng truyền ra một loại bí sử: một vị thiên tử sau khi đã có được hậu cung ba nghìn giai lệ, không biết xuất phát từ tâm tư gì lại đi coi trọng một tiểu thái giám thanh tú, đem về nuôi dưỡng trong thâm cung.
Người trong cung biết rõ sự tình rất kiêng dè chuyện này, sợ mình sẽ nhận phải họa sát thân. Vị thái giám kia được sủng ái một thời gian thì Hoàng thượng rất mau đã chán ngấy. Sau khi tình cảm mãnh liệt rút đi thì chỉ còn lại sự lo sợ tổn hại đến danh dự của mình, dứt khoát đưa một ly rượu độc, ban thưởng cho đối phương một cái chết.
Chuyện này cũng là sau khi vị tổ tiên kia băng hà thì mới truyền ra.
Hình Thần Mục còn chưa kịp giải thích, chợt nghe Thái hậu nghiêm túc nói: “Mục nhi à… Nếu thật sự là một vị thái giám, ngươi âm thầm nuôi dưỡng cũng không sao nhưng không thể lại hồ đồ công khai sủng ái lập vị được.”
“Mẫu hậu từng nói, bất luận nhi thần coi trọng người nào thì mẫu hậu cũng đều sẽ ủng hộ. Hiện giờ vì sao người lại sửa lời?” Hình Thần Mục nuốt hết mấy lời muốn giải thích xuống bụng, nhíu mày nói, “Thái giám thì không phải là người sao?”
“Cái này sao có thể giống nhau được!” Dù cho tính tình Thái hậu có tốt đến mấy thì giờ phút này cũng có hơi tức giận nhưng nàng vẫn nhớ người trước mặt mình không chỉ là con trai của nàng mà còn là người đứng đầu của một đất nước, là đương kim Thánh thượng. Không thể trừng phạt cũng không thể mắng.
Nàng nâng chén lên uống một ngụm trà, áp chế cơn tức trong lòng xuống, cố gắng kiên nhẫn khuyên nhủ: “Thái giám là nam tử lại là hoạn quan (đàn ông đã bị thiến), không thể sinh con nối dõi mà tuổi thọ cũng không dài, có thể chung sống với ngươi bao lâu chứ. Nếu ngươi thật sự thích thì giữ người trong phòng mình để hầu hạ, đóng cửa lại sẽ không ai dám nói gì, cũng sẽ không truyền lên triều đình, đợi sau này có chán thì…”
“Mẫu hậu!” Hình Thần Mục ngắt lời nàng, sắc mặt âm trầm nói, “Không sinh con nối dõi được thì không được cấp danh phận sao? Vĩnh viễn giấu trong thâm cung không để thế nhân biết, chẳng lẽ sau đó nhi thần lại lập hậu nạp phi để trở thành hoàng đế tốt trong mắt thế nhân sao?”
“Chuyện này…” Thái hậu suy sụp tựa lưng vào ghế, sắc mặt tái nhợt, một chữ cũng không nói nên lời.
Trước ngày hôm nay quả thực nàng còn cho rằng, bất luận ý trung nhân của Hình Thần Mục là một vị nữ tử như thế nào đi nữa, chỉ cần con nàng thích thì nàng nguyện ý tiếp nhận.
Từ lúc Hình Thần Mục lên làm Thái tử tới nay, nàng thấy hắn càng ngày càng thành thục cũng càng ổn trọng hơn, càng ngày hắn càng giống phụ thân, giống như một vị thiên tử có đủ tư cách. Cũng chẳng ai rõ hơn người làm mẹ này, Hình Thần Mục vốn không vui vẻ gì.
Hình Thần Mục nói với nàng đã có ý trung nhân, hơn nữa cũng chỉ muốn đối phương. Mặc dù nàng lo lắng nhưng nhiều hơn vẫn là an tâm, ít nhất thì có người có thể nằm trong lòng Hình Thần Mục. Nếu cả hai đều thích lẫn nhau thì cả đời này đúng là một chuyện quá mĩ mãn.
Nhưng có thế nào nàng cũng không ngờ tới, Hình Thần Mục lại coi trọng…
Bỗng nhiên Thái hậu rơi lệ: “Mục nhi à, ngươi bảo ai gia phải làm sao đây? Hả? Dù ai gia không phải là Thái hậu, dù ngươi không phải là Hoàng thượng, với cương vị là một vị mẫu thân bình thường chẳng lẽ có thể chấp nhận con mình qua lại với một hoạn quan ư? Giờ ngươi cũng đã tới tuổi cập quan, cũng không còn là một đứa nhỏ nữa, ai gia biết hôm nay ai gia nói cái gì thì cũng sẽ không giống suy nghĩ của ngươi. Hiện giờ ngươi có lẽ cảm thấy ai gia nhẫn tâm, ích kỉ nhưng ngoại trừ thay ngươi suy nghĩ các phương diện khác thì ai gia còn có thể làm gì đây?”
“Mẫu hậu à, xin lỗi người. Nhi thần không phải, chỉ là nhi thần…” Hình Thần Mục hoàn hồn, bối rối cầm lấy khăn thay Thái hậu lau nước mắt, nhất thời không biết nên nói cái gì nữa.
Chuyện hắn thích nam nhân là thật, chắn chắn cũng không thể sinh con nối dõi. Chỉ có thể giải thích duy nhất một chuyện, đối phương không phải là thái giám mà thôi.
Hoàn chương 17.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT