*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor + Beta-er: ToruD
Mấy canh giờ trước hắn vừa mới hiểu rõ được tâm ý của Trác Ảnh, lúc này lại có thể nghe thấy chính miệng đối phương nói “thích” hắn.
Hình Thần Mục cảm thấy hắn đang tự đào hố chôn mình. Thấy lỗ tai Trác Ảnh đã đỏ ửng, toàn bộ máu cứ như đang sục sôi dồn hết nơi trái tim, kêu gào hắn phải đem người ôm vào trong lồ ng ngực. Nhưng tia lí trí còn sót lại bảo hắn không thể làm thế.
Hắn chỉ có thể nhẫn nại kiềm chế tất cả nỗi xúc động đang sinh sôi ấy trở về.
Trác Ảnh không hiểu rằng nội tâm Hình Thần Mục đang giãy dụa. Y nhìn về phía cái người bỗng nhiên trầm mặc kia, từ đôi con ngươi thâm thúy kia có thể thấy rõ những cảm xúc phức tạp mà y không thể lý giải nổi, giống như mạch nước ngầm đang chảy xiết dưới đáy hồ, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng người khác.
Nhưng Hình Thần Mục đã nhanh chóng nhắm mắt, che giấu hết thảy sóng ngầm đang cuộn trào.
“Trẫm đã không còn để ý người ngoài nhìn như thế nào về trẫm.” Qua một lúc thật lâu, Trác Ảnh mới nghe thấy nam nhân trước mặt lại nói tiếp: “Có thể nghe được Trác khanh nói một câu thích, vậy là đã đủ rồi.”
Hình Thần Mục không thể đem người kia ôm vào lòng nhưng hắn sẽ vĩnh viễn nhớ rõ ngày hôm nay, nhớ rõ đôi mắt thâm tình của Trác Ảnh, nhớ rõ câu thích này, cũng nhớ rõ chính mình lúc ở Hiên Minh điện này vì khắc chế mà khóe mắt ướt át.
Hắn muốn sau này mình sẽ có thể đường đường chính chính ôm người này vào lòng mà bảo hộ, hứa sẽ một đời yêu y.
Để ngày này tới sớm hơn, cho dù trong kế hoạch có nhiều nguy hiểm chưa thể xác định, hắn cũng không muốn đợi thêm nữa.
Ngày Hình Thần Tu rời khỏi Loan thành, Hình Thần Mục không đến đưa tiễn. Hắn bố trí hai đội nhân mã, một đội trà trộn vào đội ngũ vận chuyển lương thảo, binh khí tới quân doanh trấn Bắc trước, một đội khác thì đứng trong bóng tối che chở Hình Thần Tu đang cải trang.
Nhưng Hình Thần Tu vẫn nhớ rõ sinh nhật của Tứ đệ nhà mình, trước khi rời đi đã phái người vào cung tặng quà mừng, là hũ rượu hoa đào ủ 20 năm.
Sau khi Hình Thần Mục không phê chuẩn chiết tử lễ Vạn thọ của Lễ bộ, chuyện này lại được mang lên lúc lâm triều thêm lần nữa. Hình Thần Mục vẫn không thay đổi, triều thần cũng vì thế mà chia thành hai phái, tranh luận không dứt. Cuối cùng ai cũng không thể khiến Hình Thần Mục thay đổi chủ ý.
Chớp mắt một cái mà đã một tháng trôi qua, đội ảnh vệ được phái đi để âm thầm hộ tống Hình Thần Tu đã trở về hoàng thành. Bọn họ không biết thân phận thực sự của người được hộ tống, chỉ cần tận chức tận trách đưa người bình an tới Thường Du. Tận mắt thấy đối phương được Tướng quân trấn Bắc Vệ Diễn mang về quân doanh, lại chờ hết bảy ngày, xác nhận người không trở lại, lúc này mới hồi cung đem tin tức bẩm báo với Hình Thần Mục.
Dựa theo sự hiểu biết của Hình Thần Mục với vị huynh trưởng nhà mình, y đã có biện pháp khiến cho Vệ Diễn mang y đi thì tất nhiên có thể có cách che giấu tung tích mà ở lại trong quân. Nhưng trên thực tế, Hình Thần Mục cũng muốn vào thời khắc mấu chốt, y có thể để lộ thân phận thực. Giám thị Vệ Diễn chẳng qua chỉ là cái cớ mà thôi.
Hình Thần Mục phất tay cho người lui xuống, còn chính mình lại nhìn sững đông mai* ngoài cửa sổ. Tất cả mọi thứ dường như đều tiến triển theo đúng kế hoạch nhưng hắn lại không cảm thấy cao hứng tí nào cả, ngược lại trong lòng lại lo âu nặng nề.
Nhấn vào đây để xem ảnh
Đông mai.
Lại qua mấy ngày, lúc Hình Thần Mục tới Chính Tuyền cung thỉnh an Thái hậu, Thái hậu hỏi: “Gần đây sao không thấy Tu nhi nhập cung? Thánh thượng phái người tới Vĩnh An vương phủ xem xem, ai gia rất lo lắng cho thân thể của nó.”
Trong lòng Hình Thần Mục căng thẳng.
Thái hậu có ân với thân mẫu của Hình Thân Tu. Năm đó Tiên hoàng cải trang xuất cung, ngầm phát sinh tình cảm với một nữ tử người Giang Nam. Nhưng vì hành trình vội vàng, ở Giang Nam không được bao lâu cả. Thân mẫu Hình Thần Tu cũng chính là Trần hoàng hậu năm đó hồi cung biết chuyện, phái người tới chỗ thôn xóm đó hỏi thăm, lúc này mới cứu được Thái hậu sắp nhảy sông vì mang tiếng phụ nữ chưa cưới đã chửa.
Thái hậu được đưa vào cung phong làm Thục phi. Nhưng nàng không có bối cảnh nên khó có thể sống yên trong cung, chính Trần hoàng hậu chiếu cố mới giúp mẫu tử bọn họ có thể sinh tồn được.
Sau khi thân mẫu Hình Thần Tu qua đời, Thục phi vẫn xem Hình Thần Tu như con ruột mà đối đãi. Thậm chí năm đó còn cố ý dạy Hình Thần Mục phải che giấu tài năng, không được tranh đoạt vị trí Thái tử kia của Vương huynh.
Cũng chính vì thế mà chuyện năm đó Hình Thần Tu uống thuốc độc giả, huynh đệ bọn họ cũng không dám báo cho Thục phi biết, cũng chính là Thái hậu nương nương lúc bấy giờ.
Nếu để Thái hậu biết kế hoạch của bọn họ, bất luận là với chính nàng hay là với Hình Thần Mục đều không phải là chuyện tốt. Hơn nữa, nàng tất nhiên sẽ không chịu để Hình Thần Tu mạo hiểm.
Chỉ là Hình Thần Tu và Hình Thần Mục chưa từng nghĩ tới, chuyện này vậy mà đã che giấu qua hơn mười năm rồi.
Sau một hồi, Hình Thần Mục nhíu mày, che giấu sự áy náy dưới đáy mắt, trầm giọng nói: “Vương huynh không sao cả, chỉ là gần đây trời giá rét, Vương huynh đã mang theo người xuống phía Nam tránh lạnh. Đã rời Loan thành cũng được khoảng một tháng rồi, lúc đó còn cố tình vào cung một chuyến, mẫu hậu chắc lại quên rồi.”
Thật ra chuyện này Hình Thần Tu và Hình Thần Mục đã thương lượng xong cả rồi, thậm chí ngay cả thư báo bình an để gửi cho Thái hậu cũng đã được Hình Thần Tu chuẩn bị tốt. Chỉ là y không muốn lại nói dối Thái hậu, bởi vậy mà lần trước tới thỉnh an không nói tới chuyện rời đi, đem khoai lang phỏng tay này ném luôn cho Hình Thần Mục.
Hình Thần Mục cũng không còn cách nào, dù sao chính hắn đưa người tới Bắc cảnh, chỉ có thể kiên trì giải quyết mà thôi.
“Lần trước Tu nhi nhập cung là vì chuyện này à? Sao lại chẳng nói tiếng nào với ai gia cả.” Thái hậu có hơi kinh ngạc nhưng qua một lát lại nói: “Gần đây Loan thành thật có hơi lạnh, năm nào Tu nhi cũng chỉ buồn bực ở trong phủ, thân thể cũng không khỏe nên đi ra ngoài một chút cũng tốt. Chỉ có điều đường xá bôn ba, ngươi đã phái người chiếu cố nó chưa?”
“Mẫu hậu yên tâm, nhi thần đã chuẩn bị tốt rồi. Tính toán ngày thì chắc giờ Vương huynh cũng đã tới Cô Tô rồi.”
Thái hậu gật gật đầu, lúc này mới an tâm một chút.
Hình Thần Mục nói chuyện với Thái hậu, đám Trác Ảnh cũng không dám lười biếng, im lặng đứng cách đó không xa để trông coi.
Trác Ảnh đi theo bên cạnh Hình Thần Mục từ trước tới giờ đều không chút lơ là, tập trung tinh thần chú ý động tĩnh xung quanh. Ánh mắt căn bản sẽ không rời khỏi người Hình Thần Mục.
Nhưng hôm nay có hơi khác một tí, tầm mắt y có mấy lần lệch khỏi quỹ đạo, không khỏi chú ý đến nữ quan đang đứng một bên hầu hạ.
Lưu Vũ Đại, Trác Ảnh nhớ rõ tên nàng, vì nàng từng là nữ quan hầu hạ mực trong Hiên Minh điện.
Từ trước tới nay trong Thừa Ương điện chỉ có thái giám hầu hạ, từ sau khi Hình Thần Mục đăng cơ dường như cũng không cần tới nữ quan. Chỉ trừ lần đó, chính là cái ngày Công Tôn Tịnh và Ninh Khiết nhập cung.
Cũng chính vì thế, nữ quan trong cung chỉ có Lưu Vũ Đại là người tiếp xúc với Hình Thần Mục nhiều nhất.
Sau khi Công Tôn Tịnh và Ninh Khiết nhập cung, nữ quan hầu hạ Hiên Minh điện đã thay đổi vài người. Lâu rồi Trác Ảnh cũng không thấy Lưu Vũ Đại, không ngờ tới Hình Thần Mục mang người này an bài sang chỗ Thái hậu.
Cha Lưu Vũ Đại từng là quan viên của Lại bộ, sau đó vì phạm vào sai lầm mà bị cách chức. Chuyện cũng không tính là chuyện lớn, vẫn chưa liên lụy người nhà. Khi đó Lưu Vũ Đại đã nhập cung mất đi chỗ dựa.
Năm mười ba tuổi nhập cung, cho tới giờ đã sắp mười tám tuổi rồi, nàng có thể hầu hạ Thánh thượng ở Hiên Minh điện là cũng dựa hoàn toàn vào việc nàng tự thân học được.
Từ lúc Hình Thần Mục bình thản bảo mình đã có người trong lòng, Trác Ảnh đã nghĩ tới vô số khả năng. Mà trong đó, Lưu Vũ Đại là người có khả năng nhất, lại phù hợp với tất cả miêu tả của hắn.
Trác Ảnh không dám nghĩ ngợi thêm nữa, đem tất cả cảm xúc niêm phong chôn sâu dưới đáy lòng, tập trung chuyên chú bảo hệ Hình Thần Mục.
Lúc trở về Thừa Ương điện thì sắc trời cũng đã tối muộn, Hình Thần Mục cho truyền bữa tối, lại gọi Trác Ảnh tới phân phó: “Không còn sớm nữa, ngươi dẫn người về dùng cơm đi.”
“Vâng.”
Trác Ảnh an bài ảnh vệ tạm thời ở bên ngoài điện đổi ca, mấy người họ vội vàng dùng cơm canh sau đó trở lại ngay, vừa lúc bắt gặp thuộc hạ đang tới tìm Trác Ảnh.
Từ lúc biết Ninh Viễn có liên quan đến chuyện Thượng Thanh tự của năm đó, Trác Ảnh đã âm thầm phái người giám thị nhất cử nhất động của Ninh Khiết trong cung. Người tới chính là ảnh vệ được phái đi.
Hơn một tháng nay, Ninh Khiết rất an phận ở trong cung, ngoại trừ cùng nhũ mẫu học tập quy củ trong cung thì mỗi ngày đều đúng giờ đến Hiên Minh điện hầu hạ mực. Mãi cho tới sáng nay mới có hành động khác, nàng ta bàn bạc với một cung nữ khác.
Cung nữ kia vào cung đã hai năm, chỉ là một cung nữ vét nước quét nhà, cho tới mấy tháng trước mới được bố trí tới phụ cận Hiên Minh điện, thoạt nhìn không khác gì những cung nữ bình thường.
Hôm nay sau khi Ninh Khiết thấy đối phương lại thừa dịp lúc hầu hạ ở Hiên Minh điện mà nói chuyện vài câu với Nghiêm Thanh. Không bao lâu sau đã cùng Nghiêm Thanh đi gặp cung nữ kia.
Nghiêm Thanh ở cạnh Hình Thần Mục còn sớm hơn Trác Ảnh, chuyện về ông Trác Ảnh cũng có nghe sơ qua.
Nghe nói Nghiêm Thanh vốn là tiểu thái giám hầu hạ bên người một vị
Chiêu nghi* trong hậu cung của Tiên hoàng hậu. Vì nhất thời phạm lỗi đánh đổ nước trà lên người vị Chiêu nghi kia mà suýt chút nữa đã bị Chưởng sự Thái giám đánh chết. Khi đó Hình Thần Mục cùng lắm chỉ mới bốn tuổi, ưa thích chạy loạn khắp nơi trong cung, vừa lúc cứu ông một mạng.
* Chiêu nghi: chức danh cao nhất của phi tần, bổng lộc ngang Thừa tướng, tước bị ngang tước Vương của Chư hầu.
Thục phi thiện tâm, sau khi biết được chuyện này thì đến tìm Chiêu nghi muốn người, để cho tiểu thái giám cùng tuổi này chơi cùng Hình Thần Mục.
Tính nhẩm ngày thì cho tới giờ cũng đã gần mười sáu năm trôi qua.
Nghiêm Thanh không phải là người thông minh nhất nhưng lại là người làm việc lưu loát có chừng mực. Hình Thần Mục cứ thể để người ở cạnh, từ một tiểu thái giám từng bước thở thành Đại nội tổng quản.
Ngoại trừ Trác Ảnh, Nghiêm Thanh cũng được xem như là người mà Hình Thần Mục nguyện ý tín nhiệm.
Chuyện này Trác Ảnh không dám tùy tiện phỏng đoán, chỉ sai thuộc hạ điều tra thân thế cũng như tất cả ghi chép về lịch sử ra vào cung của cung nữ đó.
Chuyện này là chuyện lớn, Trác Ảnh để vài ảnh vệ tạm thời đứng ngoài điện, một mình trở về Thừa Ương điện bẩm báo với Hình Thần Mục.
Hình Thần Mục nghe xong trầm tư trong chốc lát, nói: “Ngươi truyền Nghiêm Thanh vào đây.”
Hoàn chương 10.