Lúc theo Bùi Tu Vân cưỡi ngựa rời đi, Tống Tích vẫn không thể tin nổi.

Cha nàng thật sự không chút níu kéo, ngược lại còn sợ tiên sinh không cần nàng nữa mà đẩy nàng cho tiên sinh.
Bùi Tu Vân cưỡi ngựa ra khỏi thôn, đánh thẳng lên núi.

Biển rừng bao la rộng lớn, hàng hàng lớp lớp thân gỗ sừng sững, che khuất nắng mưa.
Bùi Tu Vân cất roi ngựa, tuỳ ý để tuấn mã dưới thân đi chậm lại.
Núi không có người, chỉ có tiếng ve thanh minh, xào xạc xào xạc.

“Từ trước đến giờ muội chưa từng đi xa như thế.” Tống Tích tò mò nhìn xung quanh, cảnh vật đều rất xa lạ.
“Ừm.” Bùi Tu Vân nhẹ giọng đáp.
“Muội cũng chưa từng cưỡi ngựa, càng chưa từng nhìn thấy tiên sinh cưỡi ngựa.” Nàng cúi người, sờ sờ bờm ngựa mềm mại sáng bóng.
“Quân tử có lục nghệ [1], lễ – nhạc – bắn – ngự – thư – số [2], thiếu một thứ cũng không được.” Chàng từ tốn đáp.
“Muội cũng chưa từng thấy tiên sinh mặc y phục màu đỏ.” Nàng lẩm bẩm.”
Đồng tử của Bùi Tu Vân hơi co lại, nhớ về năm năm trước, khi chàng vẫn còn mặc y phục thêu hoa cẩm tú, tuỳ ý hoành hành ở Trường An.

Thuở ấy, chàng còn trẻ nên kiêu, miễn là y phục đỏ chót liền mặc lên người.
“Tiên sinh đang nghĩ gì thế?” Thấy chàng yên lặng, Tống Tích bèn hỏi.
“Không có gì, chỉ là một số chuyện năm xưa thôi.” Chàng tháo dây buộc trán, bịt mắt nàng.
“Tiên sinh?” Tầm mắt của Tống Tích tối đen, trên dải băng vẫn còn lưu lại hơi ấm của chàng.
“Muội từng đọc nhiều hoạ bản như vậy, đã bao giờ muốn thử kiểu này chưa?” Chàng nâng cằm của Tống Tích lên, quay mặt nàng đi, sau đó cúi đầu hôn xuống đôi môi mềm.
Nụ hôn của chàng vừa từ tốn vừa chậm rãi, dần dần phủ ướt cánh môi của Tống Tích.

Hơi thở mát lạnh của chàng quyện cùng hơi thở thơm tho của Tống Tích.
Đầu ngón tay hằn rõ khớp xương móc lấy đai lưng của nàng, gỡ ra.

Làn váy tung bay dệt thành một dải màu trắng trong không khí.

Bùi Tu Vân vòng một tay qua bụng để ôm nàng vào lòng, tay còn lại vén gấu váy của nàng lên.
Trước mắt tối đen, Tống Tích không thể nhìn thấy động tác của chàng, trong lòng không khỏi bối rối.
Chàng luồn tay dưới làn váy, kéo lưng quần của nàng xuống, rồi nâng hông nàng.
“Tiên sinh?” Đang ngồi trên lưng ngựa khiến Tống Tích có hơi sợ hãi, muốn nghiêng người ôm lấy cổ chàng.
“Đừng sợ, ta ở đây.” Lời nói vừa dứt, Tống Tích lập tức cảm nhận được thứ cứng rắn mà nóng hổi kia vọt thẳng vào.
Sắc mặt của Tống Tích biến đổi, ngón tay cuộn lại, móng tay khảm vào da thịt trắng nõn trên cổ chàng.

Đường đi gập ghềnh, giúp phần đầu thuận lợi cọ xát vách tường ấm mềm nhưng lại đau đến mức trán nàng lấm tấm mồ hôi.
Bàn tay của Bùi Tu Vân đặt sau lưng Tống Tích, từ tốn vuốt ve như giảm bớt đau đớn hộ nàng.
Nhưng chỉ một lát, từ nơi sâu trong hạng động đã tiết ra một luồng ướt át, phủ đầy phần đầu đỉnh nhọn.

Đau đớn nhường chỗ, xúc cảm mềm mại tràn đầy.
Nghe thấy tiếng rên yêu kiều của nàng, khoé môi của Bùi Tu Vân hơi cong lên.
“Hôm nay, để ta cho muội chiêm ngưỡng kỹ thuật cưỡi ngựa.” Bùi Tu Vân cầm roi ngựa, quất một tiếng xé gió.

Chàng tàn nhẫn quất vào mông ngựa, con tuấn mã hí vang, giương móng phi nước đại.
Băng qua rừng cây tươi tốt, rễ cây đung đưa.

Bùi Tu Vân vững vàng điều khiển con ngựa dữ, tránh khỏi những đoạn rễ nhô trên mặt đất.
Nương theo tốc độ chạy của tuấn mã, cơ thể của Tống Tích hết bay lên rồi hạ xuống.

Hang động ướt át nuốt trọn đoạn thịt thô dài, rồi lại phun trượt cả ra.

Phần đầu cứng rắn của chàng từng chút từng chút kích thích vách thịt mềm mại, dấy lên từng đợt tái tê.
Bên tai, gió gào thét thổi, bóng tối và sự mơ hồ khiến nàng vừa lo vừa sợ.

Một lát sau, vách thịt liên tục co rút, dục thuỷ ồ ạt trào ra.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play