Hồ Đông nằm ở phía Đông của thôn Vân Kiến.

Sương khói như mây lượn quanh bờ liễu, gợn sóng giữa khoảng trời xanh biếc [1], nhẹ lay như nối liền mặt nước với bầu trời.
Lá sen khẽ khàng nổi trên mặt hồ, giữa lá sen là những đoá sen màu hồng nhạt.
“Đây là thuyền của nhà con.” Tống Tích khom lưng đẩy vài chiếc lá màu xanh lục, sau đó vén tấm mành che trên đầu rồi nhảy lên đó.
Chiếc thuyền nhỏ lắc lư, nàng giang rộng hai tay, chậm rãi giữ thăng bằng.
“Tiên sinh, người xuống đi, con đỡ người.” Tống Tích vươn tay.
Đôi mắt đen láy của Bùi Tu Vân nhẹ liếc qua lòng bàn tay của Tống Tích, sau đó, chàng chậm rãi đóng dù lại rồi đặt vào tay của nàng.
Tống Tích quay đầu, để dù xuống bên chân, thân thuyền bỗng lắc lư một chút.

Nàng quay đầu lại, chỉ thấy Bùi Tu Vân đã đứng vững và khoanh tay ở đuôi thuyền.
Dưới làn mưa phùn mênh mông, vài giọt mưa sa xuống ngọn tóc của chàng.

“Tiên sinh, hoa sen này vừa nở không lâu, chúng ta ra chỗ sâu của hồ mới tìm hạt sen được.” Đôi mắt của nàng sáng như sao trời, ngập tràn chờ mong.
Dường như Bùi Tu Vân không nghe thấy, chỉ vượt qua Tống Tích rồi ngồi ở đầu thuyền, để lại cho nàng bóng lưng gầy gò.

Tống Tích bĩu môi, chống mái chèo rồi chèo thuyền tới sâu trong hồ sen.
Gió thổi qua từng đoá sen, mưa rơi đầu cánh, con thuyền nhỏ len giữa lớp lá màu xanh lục, thong thả mà đi.
Bỗng, một tiếng thở dốc như có như không truyền tới tai của Bùi Tu Vân, lập tức, một ráng đỏ bừng phủ kín đôi tai bạch ngọc của chàng.
Thiếu niên đứng dậy, bước nhanh tới đuôi thuyền rồi kéo cổ tay của Tống Tích.
“Tiên…”
Ngón tay của Bùi Tu Vân lập tức đặt lên môi nàng, chặn ngang những lời còn dang dở.

Chàng kéo nàng tới bên cạnh mình, Tống Tích buông lỏng mái chèo, ngã vào lòng chàng.
Cả người Bùi Tu Vân ngửa ra sau, hai người một trên một dưới ngã xuống con thuyền nhỏ.

Thân thuyền lắc lư vài cái, sau đó dần thăng bằng lại.
“Ư… Tam lang, đùa chết nô gia rồi…” Giữa tiếng mưa đứt quãng vang lên tiếng rên của nữ nhân.

Cách đó không xa có một lá sen thật lớn, nước gợn thành dòng.
Bùi Tu Vân bịt kín miệng nàng, nhẹ nhàng lắc đầu.
Hơi thở mềm mại của Tống Tích lan khắp lòng bàn tay của chàng, vừa ấm áp, vừa nhộn nhạo.
Bùi Tu Vân buông tay ra, thay vào đó là che kín tai nàng.

Tống Tích cứ nằm trên người chàng như vậy, giọt mưa làm ướt trán nàng.

Men theo đường nét khuôn mặt của Tống Tích, từng giọt từng giọt rơi xuống vạt áo của chàng.

“Họ đang làm gì thế?” Tống Tích nhỏ giọng hỏi.
Tại sao nàng và tiên sinh không làm chuyện xấu, ngược lại giống như kẻ trộm thế này?
Bùi Tu Vân nhẹ buông một tay ra, ghé môi mình thì thầm vào tai nàng, “Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe.”
“Tam Lang, sao ngài lại có thể mạnh mẽ hơn cả con ma chết nhà nô gia thế…” Âm thanh rách nát xen lẫn tiếng mưa truyền vào tai của Bùi Tu Vân.
“Vô sỉ.” Chàng không khỏi nén giọng mắng, hai tay nhanh chóng phủ lên vành tai của nàng.
Những từ ngữ hạ lưu thô thiển như thế, chàng không thể để Tống Tích nghe được.
Tống Tích nghi hoặc.
Rốt cuộc là ai đang làm chuyện xấu ở hồ sen thế nhỉ? Hơn nữa, tại sao tiên sinh lại kỳ lạ như vậy?
“Tiên sinh, tay chân của con tê hết rồi…” Tống Tích nhỏ giọng làu bàu.
“Con nhịn một chút, rất nhanh sẽ…” Giọng chàng khựng lại.
Tay chân của tiểu cô nương này giống như bạch tuột mà quấn lấy Bùi Tu Vân, chân nàng vừa vặn len dưới háng của chàng.

Vì tay chân bị tê nên Tống Tích không nhịn được, cọ cọ lên người chàng.
Lúc này, hai kẻ mới vừa tằng tịu kia đã lên thuyền rời đi.

Bùi Tu Vân lập tức lật người, xốc Tống Tích sang một bên.
“Ai ui…” Thắt lưng của nàng va vào thành thuyền, không khỏi đau đớn than khẽ.
Bùi Tu Vân nhanh chóng đứng dậy, phủi phủi như trên người có bụi.

Chàng đi tới đầu thuyền, đón gió mà đứng.
“Sắc trời không còn sớm nữa, về bãi đậu thôi.” Chàng trấn tĩnh nỗi lòng, lạnh giọng nói.
“Dạ.” Tống Tích cúi đầu, tiếp tục hái đầy sen.

Sau đó, nàng mới chống mái chèo, chèo thuyền về bãi đậu.
Khi hai người về tới nhà, trong làng lượn lờ khói bếp, hoà với màn sương của mùa mận chín, khiến người ta không rõ đây là hoa khí nhân gian hay là mây mù mờ mịt.

Tống Tích đặt số hoa sen đầy tay lên tủ, sau đó kéo Bùi Tu Vân vào bếp.
Nàng múc một gáo nước giếng lạnh lẽo từ trong thùng nước rồi nói với Bùi Tu Vân, “Tiên sinh, đưa tay ra đi ạ.”
Bùi Tu Vân cuộn tay áo màu lục của mình lên, để lộ cánh tay trắng mà gầy.

Ngón tay của chàng thon dài, móng tay màu hồng nhạt, tựa như nụ hoa đầu xuân.
Nước lạnh rưới xuống, từng ngón tay của chàng đan vào nhau, xoa nhẹ, động tác chậm rãi mà nhẹ nhàng của Bùi Tu Vân tựa như sợi lông vũ mà gãi vào tim của Tống Tích.
“Để ta giúp con.” Bùi Tu Vân cầm gáo nước trên tay nàng rồi múc một gáo đầy.

Ngón tay man mát của chàng đặt lên các đốt ngón tay của Tống Tích, nhẹ nhàng chà xát dưới làn nước lạnh.
“Đổi tay.” Chàng lại cúi xuống múc thêm một gáo nước, bàn tay to của chàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mà mũm mĩm của Tống Tích, chậm rãi xoa xoa lòng bàn tay.
“Tiên sinh… con rửa tay rồi.” Tống Tích nghẹn nửa ngày, nghẹn tới mức mặt mày đỏ bừng, rốt cuộc nghẹn ra một câu như vậy.
Bùi Tu Vân ném gáo nước về thùng rồi xả ống tay áo xuống, “Sau này tự rửa đi.”
Tống Tích đi tới bên cạnh chàng, cười nói: “Thật ra… con thấy tiên sinh rửa tay sạch hơn!”
Bùi Tu Vân khẽ cười, dùng ngón tay mình búng lên trán nàng.
Vài giọt nước rơi xuống khuôn mặt của nàng, mát rượi.
“Đừng búng, đừng búng nữa.

Người búng con ngốc luôn thì làm sao bây giờ?” Tống Tích ôm trán nói.
“Con là con nhóc đầu gỗ, sao có thể dễ dàng búng ngốc được?” Ý cười của Bùi Tu Vân càng đậm, thoạt nhìn đẹp tựa sương xuân vương trên cánh mai.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play