Bảo Hộ Harry Potter Đồng Nhân

Chương 137: Bổn Bồn Lại Không Nghĩ Đặt Tên


2 năm

trướctiếp


Sau khi mua xong đồ dùng cho năm học sắp tới, nhóm năm người của Harry liền đi tới một nhà hàng để dùng bữa trưa.

Nhà hàng này nằm ở cuối Hẻm Xéo, vị trí của nó rất an tĩnh.

Nhà hàng trang trí rất đẹp, cao quý nhưng không tục tằng, tràn ngập hơi thở thanh nhã.

Trong nhà hàng cũng không có nhiều khách lắm, có thể là giá cả của thực đơn làm mọi người chùn bước.

Nhóm của Harry chọn vị trí yên tĩnh trong nhà hàng, chỗ ngồi này có một cái cửa sổ sát đất rất lớn, có thể nhìn rõ cảnh sắc của Hẻm Xéo.

Phục vụ đưa tới năm cái menu, bọn họ đưa tay nhận lấy, Harry lên tiếng, "Anh có thể đi, chừng nào gọi món tôi sẽ gọi anh."

Người phục vụ rất cung kính khom lưng rời đi.

Ron mở thực đơn ra, thấy giá cả trên đó thì hít sâu một hơi, "A, Merlin ơi, một miếng bít tết như vậy mà tới 10 galleon."

Hermione cùng Neville liên tục gật đầu đồng ý với lời nói của Ron, đồ ăn ở nơi này thật sự quá mắc.

Draco sờ sờ đầu của Ron, sau đó nhìn về phía Neville và Hermione, "Cứ yên tâm ăn đi, hôm nay mình mời khách."

Harry lắc lắc đầu, "Vẫn là để mình mời đi." Kéo khóe miệng Harry nói, "Cũng bởi vì mình thiếu các cậu một bữa cơm trưa bình thường."

Draco nở nụ cười sâu xa, "Nếu cậu đã nói như thế, thì mình cũng sẽ không khách khí."

Harry nhún vai, "Đều yên tâm lớn mật mà ăn đi, mình có rất nhiều tiền."

Nghe thấy Harry nói như thế, tất cả mọi người đã không còn băn khoăn nên gọi món gì, hay là sợ quá mắc nữa.

Rốt cuộc, ngày hôm đó ở Spinners End bọn họ đã bị đùa dai một cách cực kỳ tàn ác.

Sau khi mọi người chọn xong món ăn, Harry liền kêu người phục vụ tới để gọi món.

Rất nhanh, các món ăn mỹ thực được đưa lên đặt ở trên bàn.

Harry rất mong chờ nhìn món sườn cừu nướng, cậu đã thật lâu rồi chưa có ăn thịt cừu, nghe nói thịt cừu của nhà hàng này được vận chuyển từ New Zealand tới, gợi lên sự thèm ăn của Harry.

Mà phía bên kia Ron đang thỏa thích ăn món bít tết trị giá 10 galleon, Ron ăn bò bít tết đến hai má căng phồng, nói ra từng chữ một nhưng vẫn không nghe rõ, "Ưm nhon quá."

Draco cẩn thận phân biệt một chút, liền nghe hiểu ý Ron muốn nói là món ăn ngon quá.

Draco sờ sờ đầu Ron, mỉm cười nói, "Ăn từ từ, nếu như cậu thích, sau này mình sẽ đưa cậu đến đây nữa."

Ron gật đầu liên tục, vui mừng mà đồng ý đề nghị của Draco.

Hermione cùng Neville dùng tư thế ưu nhã mà hưởng thụ món gan ngỗng kiểu Pháp, gan ngỗng vào miệng là tan, hương vị lưu lại trong miệng, làm hai người hưởng thụ đến nheo mắt lại.

Draco cực kỳ ưu nhã cao quý ăn món cá tuyết, món ăn này rất khó sử dụng dao nĩa để ăn, nhưng đối với gia tộc Malfoy cao quý thì cái này không là gì cả.

Thấy các bạn nhỏ của mình đều đang hưởng thụ món ăn của họ, Harry cũng muốn bắt đầu ăn.

Harry ưu nhã cầm lấy dao nĩa, nhẹ nhàng cắt một miếng thịt cừu, không có phát ra một chút tiếng kêu va chạm nào của dao nĩa.

Hoàn hảo cắt được một miếng thịt cừu nướng, đưa tới bên miệng, còn chưa kịp ăn, thì Harry cảm thấy có một vị tanh nồng nặc khiến cho dạ dày của Harry quay cuồng.

Harry run rẩy ném nĩa xuống, che miệng chạy về phía toilet.

Mặt đối mặt với bồn cầu, Harry "Oẹ" một tiếng mà nôn ra.

Vốn dĩ trong dạ dày của cậu không có cái gì, cho nên cái loại cảm giác ghê tởm này làm Harry cảm thấy rất khó chịu.

Sau khi nôn xong, Harry run rẩy đi tới cửa, nhìn thấy mấy tiểu đồng bọn của mình đang khẩn trương nhìn chằm chằm cậu.

Trên khuôn mặt tái nhợt của Harry hiện lên một nụ cười, "Không có việc gì đâu."

Draco cùng Neville đỡ Harry về lại chỗ ngồi, Harry nhìn thấy thịt cừu thì dạ dày lại nhộn nhạo, vội vàng gọi người phục vụ tới để đem thịt cừu xuống và thay bằng một chén canh rau dưa thanh đạm.

Harry thoải mái thở dài khi ngửi thấy mùi vị tươi mới của rau dưa, uống một ngụm canh thanh nhiệt, cảm thấy dạ dày đỡ hơn rất nhiều.

Draco lo lắng nhìn Harry, "Cậu thật sự không có việc gì chứ?"

Harry lắc lắc đầu, "Yên tâm đi, không có việc gì đâu, có thể là do món thịt cừu có quá nhiều dầu mỡ."

Hermione nhíu mày nhìn Harry, trong lòng có một suy nghĩ nhưng cũng không có nói ra.

Ron nói, "Harry, sau khi trở về để cho giáo sư Snape kiểm tra thân thể của cậu đi."

Neville cũng phụ họa, "Đúng vậy, tốt nhất nên để giáo sư Snape kiểm tra."

Harry ngoài mặt thì gật đầu, nhưng trong lòng lại không đồng ý với ý kiến này.

Cậu cảm thấy đây chỉ là vấn đề nhỏ của chính mình, không cần phải làm lớn chuyện nói cho Snape biết.

Cậu đã giằng co với cảm giác ghê tởm này đã được một khoảng thời gian, nhưng hôm nay vẫn là lần đầu tiên cậu nôn ra.

Cậu phỏng đoán chắc dạ dày của cậu có tật xấu gì đó, có lẽ là bệnh bao tử, chờ ngày mốt sau khi khai giảng cậu nhờ bà Pomfrey kiểm tra thử, không cần thiết phải làm cho Snape lo lắng..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp