( bồn: Kỳ thật chương này tôi vẫn không muốn đặt tiêu đề, nhưng tôi sợ các bạn cho là tôi biệt nữu nên ha ha ha ∼)

Thời gian trôi qua rất nhanh giống như một cái chớp mắt, nó là một thứ rất kỳ diệu, mọi người vĩnh viễn không thể lý giải được nó, càng không thể bắt lấy nó, hay giữ nó lại.

Có lẽ, Merlin cũng là điều ngoài ý muốn, người này được phù thủy kính ngưỡng gọi là thần.

Đến nay Harry cũng không tìm được nguyên nhân tại sao mình lại trọng sinh, nhưng cậu cảm thấy nó có quan hệ với việc cậu thường cầu nguyện với Merlin.

Tạm thời không đề cập tới vấn đề kỳ ảo này, rốt cuộc chúng ta cũng không thể hiểu tại sao Muggle lại có thể có phép thuật, chúng ta mãi mãi cũng không thể tìm hiểu được nguyên nhân vấn đề.

Mà phù thủy nhỏ có tiềm lực nhất thế giới phép thuật, Harry Potter của chúng ta đang nằm trong lồng ngực của người yêu hưởng thụ bữa sáng tình yêu.

Harry có chút bất đắc dĩ, "Severus, em đã mười bốn tuổi rồi, đã không còn ở cái tuổi cần người khác đút ăn, hơn nữa đã anh đừng quên nếu tính chính xác thì em đã hơn hai mươi tuổi rồi."

Snape cắt một miếng trứng chiên nhỏ trong dĩa của mình rồi đút cho Harry ăn, khóe miệng cong lên, trong giọng nói mang theo một tia sung sướng, "Đây là tình thú theo như những người Muggle thường nói, không phải sao?"

Vẻ mặt Harry đầy hắc tuyến, "A, phải không? Nhưng là vì cái gì mà em cảm thấy em giống như một đứa trẻ nhỏ cần người khác chăm sóc??"

Snape bỏ cái nĩa trong tay xuống, hiếm khi có biểu cảm phong phú mà nhún vai, "Có lẽ, cứu thế chủ vĩ đại của chúng ta là một thiếu niên nhàm chán không thể hiểu nổi tình thú."

Harry lớn mật mà búng một cái lên trên trán của Snape, tức giận nói, "Severus, không cần lại nói em là một thiếu niên.

Ta là một người đàn ông, đàn ông!"

Snape buông Harry ra, để Harry đứng lên, sau đó bản thân cũng đứng lên bên cạnh Harry.

Tuy rằng gần đây Harry có cao lên, nhưng so với thân hình cao lớn của Snape, Harry cũng chỉ vừa mới cao đến bả vai của Snape mà thôi.

Snape nhướng mày, "Đàn ông?"

Cái trán của Harry nổi đầy gân xanh, "Em còn sẽ cao lên nữa."

Snape cúi người đem môi dán ở một bên lỗ tai của Harry, nhẹ nhàng nói ra, "Ta mỏi mắt mong chờ."

Sau khi lỗ tai của Harry bị hơi thở ấm áp thổi vào, nó lập tức biến thành màu hồng phấn rất mê hoặc.

Snape cười khẽ, "Xem ra, lỗ tai của em cũng không có trưởng thành a"

Gương mặt của Harry cũng đỏ lên, thẹn quá thành giận mà trừng mắt nhìn Snape một cái, "Em em sớm muộn gì cũng sẽ quen thôi."

Snape nhìn bộ dạng tức giận của người yêu thế nhưng lại bật cười ra tiếng, "Ha ha ha"

Harry đã tức giận lại còn thẹn thùng, hiện tại thì có chút buồn bực, "Có cái gì buồn cười hả?!"

Snape sờ sờ đầu Harry, "Ta rửa mắt mong chờ."

Đôi mắt đen thâm thúy giống như một cái động không đáy, muốn hút linh hồn của Harry vào trong đó.

Harry giống như đang mê muội, bàn tay nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt của Snape.

Snape theo bản năng nhắm hai mắt lại, lông mi rất dài kia run nhè nhẹ, làm lòng bàn tay Harry ngứa ngáy.

Harry thu hồi tay, vẻ mặt ôn nhu nói, "Severus, mắt của anh thật đẹp."

Snape mở hai mắt ra, con ngươi nhu tình như nước nhìn Harry, khóe miệng mang theo nụ cười.

Harry từ trong con ngươi của Snape thấy được hình ảnh của chính mình, tràn ngập, chỉ có duy nhất hình bóng của cậu.

Vốn dĩ Harry đang rất tức giận, nhưng bây giờ toàn bộ đều bị thay thế bởi ấm áp và hạnh phúc.

Hai người hồi lâu cũng không nói gì, cứ thâm tình nhìn đối phương như vậy.

Bọn họ đều cảm thấy bạn đời của mình sao lại tốt đẹp như vậy, nhìn thế nào cũng không chán.

"Harry, sắp tới em có tính toán gì?" Snape trước hết lên tiếng.

"Hả?" Harry còn chưa có phản ứng kịp.

Snape mỉm cười sờ sờ đầu Harry, "Các bạn tiểu cự quái của em hình như sẽ chờ em ở Hẻm Xéo?"

Được Snape nhắc nhở, Harry lúc này mới nhớ tới, cậu đã hẹn với nhóm Draco 9 giờ sẽ gặp mặt ở Hẻm Xéo.

"A, đúng đúng rồi." Harry nhìn đồng hồ, "Aaa, Merlin ơi, đã 8 giờ 55 rồi."

Harry vội vội vàng vàng ở trên má của Snape hôn tạm biệt một cái, "Severus, buổi tối em sẽ trở về ăn cơm, chờ em nha.".

Ngôn Tình Tổng Tài
Nói xong, Harry bước vào lò sưởi trong tường và rời đi.

Chỉ còn lại một mình Snape.

Snape có chút u oán, hắn còn chưa có nói một câu tạm biệt, Harry cứ như vậy mà rời đi.

Nhìn bữa sáng còn nóng ở trên bàn, Snape thở dài, duỗi tay sờ lên gương mặt sờ qua nơi mà Harry đã hôn lên, khóe miệng không tự giác mà giương lên cao..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play