Sáng sớm ngày hôm sau, nhóm người Harry được người giám sát dẫn đến nơi tiếp nhận thẩm phán.

Nhìn thấy trước mắt chính là Mắt Điên Moody, khóe miệng Harry hơi hơi cong lên, xem ra lúc này Mắt Điên chưa bị người khác giả mạo.

Nghĩ đến việc sắp diễn ra ở học kỳ sau, trái tim của Harry nhảy lên có chút nhanh, không phải bởi vì lo lắng, mà là hưng phấn, cảm giác hưng phấn như đang lan tràn trong từng huyết mạch.

Trong xương cốt của Harry nồng đậm dòng máu của Gryffindor, còn có chút tinh thần mạo hiểm đã ăn sâu bén rễ.

Tuy hiện tại cậu là một Slytherin, nhưng trong nội tâm cậu vẫn luôn khát vọng mạo hiểm cùng chiến đấu.

Nhóm người Harry được an bài ngồi trên ghế ở vị trí trung tâm, ghế trên có khóa, có thể cố định hành động của bọn họ.

Bốn phía xung quanh đã ngồi đầy người, đều mặc trên người những áo choàng phù thủy khác nhau, nhìn qua có lẽ cấp bậc cũng không giống nhau.

Phía trên cao người ngồi ở vị trí trung tâm là thẩm phán của phiên tòa hôm nay và là người quen cũ của Harry, nhưng Harry cũng không hề có cảm giác sợ hãi hay lo lắng, mà còn rất bình tĩnh mà nhìn quanh bốn phía, người không biết còn tưởng rằng cậu tới đây để chơi đùa.

"Mọi người đều đến đông đủ, như vậy hiện tại chúng ta bắt đầu đi." Giọng nói chói tai từ từ truyền đến, lập tức da gà nổi lên khắp cơ thể của Harry, dạ dày cũng có chút không khỏe.

Umbridge nhìn khuôn mặt xanh xao của Harry, trong lòng có chút đắc ý.

Hừ hừ, vật nhỏ này rốt cuộc cũng nằm trong tay bà, bà muốn rửa mối nhục xưa, trong chốc lát nữa thôi bà sẽ hành hạ tên nhóc hư hỏng này.

Nhưng mà, sở dĩ Harry xanh cả mặt là bởi vì sau khi nghe được giọng nói của Umbridge cậu cảm thấy hơi buồn nôn.

Nếu Umbridge mà biết chuyện này, chỉ sợ sẽ tức giận đến mức hộc máu đi.

"Bị cáo mà hôm nay chúng ta thẩm vấn chính là, Harry Potter, Sirius Black, Severus Snape cùng Remus Lupin, ở trên trận đấu Quidditch Thế Giới sử dụng lời nguyền không thể tha thứ —— dùng lời nguyền giết chóc mà giết chết sáu người bị tình nghi là Tử Thần Thực Tử." Umbridge âm dương quái khí mà nói, lúc nói đến lời nguyền giết chóc đặc biệt nhấn mạnh.

"Căn cứ pháp luật mà Bộ Pháp Thuật ban hành, chưa trải qua thẩm vấn liền tự mình giết chết người bị tình nghi, hơn nữa còn dùng lời nguyền không thể tha thứ, hình phạt được đưa ra là phải giam vào ngục Azkaban." Nói xong, trên mặt Umbridge nở một nụ cười quỷ dị, làm khuôn mặt vốn béo xệ của bà càng trở nên đáng sợ.

Nghe Umbridge nói xong, bốn người Harry cũng không có phản ứng gì.

Đầu tiên lên tiếng kháng nghị chính là bồi thẩm đoàn.

"Bọn họ là vì bảo vệ chúng ta mới ra tay giết người." Một phù thủy lớn tuổi dẫn đầu đứng dậy lên tiếng phản bác.

Ngay sau đó một nữ phù thủy trẻ cũng đứng lên, "Các người không thể bởi vì những điều luật đáng chết đó, mà giam anh hùng của chúng ta vào Azkaban được."

Một cái rồi lại một cái giọng nói phản đối càng lúc càng nhiều, cũng càng lúc càng lớn.

Umbridge dùng bùa chú tăng âm lượng giọng nói, liên tục lặp lại từ an tĩnh, nhưng cũng không có người nào nghe lời bà nói.

Harry cong khóe miệng khi nhìn thấy vẻ mặt quẫn bách của Umbridge, sau đó cậu nhìn về phía bồi thẩm đoàn, nhẹ nhàng nói một câu, "Trước hết mọi người không nên gấp gáp, chúng ta nên xem quá trình thẩm vấn trước đã."

Giọng nói của Harry không lớn, so với lúc Umbridge dùng bùa chú tăng âm lượng giọng nói thì quả thật giọng nói của Harry chỉ giống như tiếng muỗi kêu.

Nhưng tất cả mọi người đều nghe thấy được, hơn nữa còn dừng phản bác, an tĩnh mà nhìn cậu bé tóc đen đang bị khóa chặt trên ghế ở giữa đại sảnh.

Umbridge thấy vậy càng thêm tức giận, bà là một quan chức lớn của Bộ Pháp Thuật, la to khàn cả giọng mà không ai nghe.

Mà bên kia chỉ là một thằng nhóc con, thế nhưng lại có nhiều người nghe lời tên nhóc đó.

Sắc mặt Umbridge âm trầm, nếu bây giờ bà mà im lặng không nói gì, có lẽ danh tiếng của Harry Potter còn cao hơn cả bộ trưởng Bộ Pháp Thuật nữa.

Nghĩ vậy, Umbridge âm ngoan mà cười cười, Fudge là một kẻ luôn để ý đến quyền lực của mình, trong mắt ông ta không bao giờ chứa dù chỉ là một hạt cát, bà chỉ cần thổi gió bên tai ông ta, chắc chắn Harry Potter sẽ gặp rất nhiều phiền toái.

Nghĩ vậy tâm trạng của Umbridge tốt hơn một ít, "Vậy bây giờ chúng ta gọi nhân chứng ra đây."

Cái gọi là nhân chứng, cũng chính là người có mặt ở đêm đó nhìn thấy mọi việc xảy ra.

Harry không quen biết người đó, đó chỉ là một nam phù thủy bình thường.

Nam phù thủy nhìn thấy Harry thì có chút kích động, "Nga, trời ơi! Anh hùng, thật tốt khi tôi có thể nhìn thấy cậu!" Hắn nghĩ muốn tiến lên bắt tay ôm Harry một cái, nhưng bị người của Bộ Pháp Thuật ngăn cản lại.

Nam phù thủy có chút không vui mà ngồi xuống vị trí của mình, từ từ nói ra sự việc trải qua đêm đó..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play