Đồ Linh Trâm đứng ngoài cửa rất lâu, thực sự không biết mình đang cần gì, muốn làm gì, nàng như thể đã quên mất chuyện gì đó rất quan trọng.
Nàng bực bội đập đầu vào cửa, quay lại phòng, một lần nữa đóng cửa lại, tìm khăn ướt lau khô vết máu.
Ngực trái đau rát, máu thấm cả ra áo.
Chuyền gì đây, bị thương từ lúc nào? Ai làm? Nàng nhớ rõ bản thân vừa ở hành lang nói chuyện cùng Lý Hoài, sao chớp mắt đã…
Nàng xoa xoa đầu, thật sự không nhớ đã xảy ra chuyện gì, không thể làm gì khác hơn là nhíu mày kéo cổ áo ra, xử lý vết thương nơi ngực trái.
Miệng vết thương gần như đã không còn chảy máu nữa nhưng máu đọng xung quanh lại đáng sợ vô cùng. Đồ Linh Trâm dùng khăn ướt từ từ lau khô vết máu, sau đó ngây ngẩn cả người.
Vết thương trên ngực nhỏ mà sâu, ngang dọc đan chéo, nói là thương nhưng đúng hơn là bị người ta khắc chữ lên. Đúng vậy, là khắc chữ lên da thịt.
Nhẫn nhịn xử lý xong miệng vết thương, nàng liền cúi đầu nhìn xuống xem chữ trên ngực là gì thì lập tức sững sờ, cảm giác nghẹt thở dâng lên!

Gió Bắc thôi vào người, đau tựa đao cắt.Bóng người Lý Phù Dao khoác áo đen phi ngựa lao nhanh, chạy vào cửa thành.
Trên vai đọng lại một tầng tuyết dày, hắn mặc kệ, chỉ đẩy nhanh tiến độ đến tường thành Sóc Châu. Nơi đó có một tòa khán đài phòng địch, đài mở rộng , phía sau là các lâu trú binh, vì chiến sự đã ngừng., nơi đó từ lâu đã không ai trông coi.

Lông mi cùng mày Lý Phù Dao đều đã kết một tầng tuyết, bờ môi mím chặt, ánh mắt thâm trầm, cả người bao phủ hàn khí. Hắn đẩy các lâu ở khán đài ra, ánh mắt lạnh lẽo quét xung quanh đám vũ sĩ áo đen, cuối cùng cố định lên người Lý Hoài.
Dù đối mặt với căn phòng đầy đao kiếm, hắn không có lấy một tia sợ hãi, đưa tay cởi miếng vải đen trên lưng xuống,từng bước từng bước tiến gần, hướng Lý Hoài hất cằm, lạnh thanh nói: “Thánh chỉ truyền ngôi, ngọc tỷ trẫm đều mang đến hết rồi.”
Lý Hoài đứng dậy dương tay, ra hiệu hắc y vũ sĩ để Lý Phù Dao nói tiếp.
Lý Phù Dao cách hắn ba trượng thì dứng bước, năm chặt túi vải: “Đưa nàng đến đây gặp ta!”
“Trước tiên giao vật đã.” Lý Hoài nở nụ cười: “Nếu không ta sao biết chắc ngươi không giở trò?”
“Trẫm sẽ không đem tính mạng nàng ấy ra bỡn cợt.” Một trận gió thổi tung cửa sổ, Lý Phù Dao thong thả đến trước cửa sổ, lẫm liệt trước hàn phong, duỗi tay đang cầm túi vải ra ngoài cửa sổ, lạnh lùng cười nói: “Ta muốn tận mắt thấy nàng bình an vô sự, nếu không ngươi đừng hòng có được ngọc tỷ!”
Lầu cao cách đất trăm thước, chỉ cần hắn thả tay, ngọc tỷ sẽ nát ngay. Không có ngọc tỷ đăng cơ, nói đến cùng vẫn là không danh chính ngôn thuận, không được sử thư Đại Ân thừa nhận.
Ánh mắt hai người giữa gió lạnh giao nhau lại tóe lửa, khiến không khí xung quanh như ngưng đọng.
Cuối cùng Lý Hoài rút ánh mắt về, lại ngồi xuống, vẫy tay nói: “Mời A Trâm cô nương đến đây.”
Lý Phù Dao hừ lạnh: “A Trâm là cái tên ngươi cũng có thể gọi?”
Chốc lát sau, một bóng người từ ngoài cửa đi vào, thấy đao kiếm lóe sáng cùng hắc y vũ sĩ, nàng có chút hoảng hốt, lại đứng tại chỗ ánh mắt dò hỏi Lý Hoài, hoàn toàn bỏ quên Lý Phù Dao bên cạnh đang mừng rỡ như điên.
“A Trâm!” Lý Phù Dao mắt sáng lên. Khóe miệng cũng không tự chủ được cong lên, chạy về phía nàng, lại bị đám áo đen vây quanh, ngăn bước hắn.
Đồ Linh Trâm như thể lúc này mới phát hiện ra sự tồn tại của hắn, ánh mắt vừa nhìn mặt hắn lại như nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ. Hai mắt nàng trợn to, con ngươi hoảng loạn, sau đó, một cảm giác nghẹt thở dâng đến, ngực như bị đâm một lỗ hỏng, đau đến không thể hô hấp…
Lại đến rồi, cảm giác khó tả này…
Nàng đột nhiên cúi người, che ngực thở dốc, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh, nàng dùng toàn lực cắn vào đôi môi tái nhợt, lúc này mới có thể áp chế nỗi thống khổ vào bên trong.
Lý Phù Dao cảm thấy biểu hiện của nàng không đúng lắm, liều lĩnh chống trả tên áo đen trước mặt, chạy về phía Đồ Linh Trâm, đứng trước nàng, tiếng nói vì căng thẳng mà trở nên run rẩy: “A Trâm, nàng sao vậy?”
Đồ Linh Trâm gắt gao cắn chặt đôi môi tái nhợt, lệ quang lấp lánh, mệt mỏi nói: “Tại sao…”
Tại sao khi thấy khuôn mặt này, lòng ta lại đau đớn đến vậy, đau đến chảy cả nước mắt.
Lý Phù Dao đỏ mắt, như dã thú gào thét: “Lý Hoài!! Ngươi đã làm gì nàng ấy!”
Lý Hoài nhìn hắn cười ra vẻ thương xót, đứng dậy nói với đám người áo đen: “Cất kiếm đi, đừng làm A Trâm sợ.”
Hắc y vũ sĩ liền cất kiếm vào vỏ, nhường đường cho Lý Hoài bước đến.

Lý Hoài ngoắc A Trâm đến, ôn nhu nở nụ cười: “A Trâm, lại đây. Chờ bản vương có được ngọc tỷ, liền đưa nàng về Trường An.”
Nghe vậy, Đồ Linh TRâm mờ mịt tiến về phía hắn, ngoan ngoãn như một con rối không có linh hồn.
Nhìn nàng bước qua không chút lưu luyến mình, cả người Lý Phù Dao như bị rút khô sinh lực, không tin được van cầu: “A Trâm, đừng đi.”
Đồ Linh Trâm sững lại.
Lý Hoài nhẹ kéo lấy tay nàng, kéo nàng về phía mình, ghé tai nàng trầm thấp nói, mắt lại chăm chăm khiêu khích Lý Phù Dao: “A Trâm, bản vương sắp làm Hoàng đế, nàng có vui không?”
Đồ Linh Trâm hơi nhíu mày, tránh khỏi tay hắn, lạnh nhạt nói: “Chúc mừng.”
Lý Phù Dao gấp muốn điên lên, hai mắt sáng trở nên ảm đạm, hắn thống khổ gọi: “Sư tỷ, nàng nhìn ta một chút, đừng không để ý đến ta.”
Sư tỷ…
Sư tỷ…
Ngực lại lờ mờ đau, thanh âm thống khổ của nam nhân trước mắt này rất giống với thanh âm trong giấc mơ. Như thể có ánh sáng xoẹt qua đầu nàng, nàng vội vã muốn bắt lấy vệt sáng ký ứ kia, nhưng vô ích.
Ngực càng lúc càng đau, đôi mắt rã rượi nhìn Lý Phù Dao, mờ mịt nói: “Ngươi…là ai?”
Lý Phù Dao mím chặt môi, mang đôi mắt chằng chịt tơ máu nhìn nàng: “Sư tỷ, ta là Phù Dao.”
Phù Dao…Lý Phù Dao?
Nàng từng thấy cái tên này, ngay trên…ngực nàng.
Trí óc tựa hồ có cái gì đó, Đồ Linh Trâm ôm lấy ngực tiến về phía trước, ánh mắt mừ mịt dần trở nên sáng rõ. Dưới sự kinh ngạc của Lý Hoài, nàng bước lên trước, mắt ướt đẫm lẩm bẩm nói: “Người A Trâm yêu thương nhất là Lý Phù Dao.”
A Trâm yêu thương nhất là Lý Phù Dao, từng chữ, từng chữ như đã được khắc sâu vào cốt tủy.
Lý Hoài kinh ngạc giữ lấy cổ tay nàng, âm trầm mà hung hăng nói: “Không thể nào! Uống ‘Vong xuyên’ rồi nàng phải quên hết tất thảy mới đúng, vì sao một mực nhớ kỹ hắn!”
Lý Hoài thoáng tia mỉa mai, cười gằn: “Lý Hoài, dù không biết ngươi làm gì, nhưng sư tỷ so với suy nghĩ của ngươi, còn mạnh hơn nhiều!”
Nói xong, Lý Phù Dao lấy ngọc tỷ trong túi vải ném đi, Lý Hoài trợn mắt, cả kinh hét lên: “Nhanh, bắt lấy Ngọc tỷ!”
Hắc y vũ sĩ xung quanh lĩnh mệnh, liền phi thân sang đoạt ngọc tỷ. Lý Phù Dao lợi dụng thời cơ thoát thân, cướp loan đao từ tay kẻ địch, một đường chạy đến trước mặt Đồ Linh Trâm, kéo cổ tay nàng: “Đi mau.”
Nơi tiếp xúc da thịt mới ấm áp, mới thống khoái làm sao.

Lý Phù Dao liều mạng giết chết những ai cản đường, chiêu nào chiêu nấy đều chí mạng, muốn tàn nhẫn bao nhiêu có bấy nhiêu.Đồ Linh Trâm cũng đoạt lấy một thanh loan đao, như những trận chiến trong quá khứ, hai lưng đối nhau cùng chiến đấu.
“Nhớ hết rồi?” Lý Phù Dao xoay người giết một tên, dưới huyết châu cười nhìn nàng, xán lạn như sao.
Đồ Linh Trâm lắc đầu, thuận tay giết kẻ địch phía sau hắn, nhíu mày nói: “Ta chỉ nhớ ngươi, ngoài ra…trống rỗng.”
“Nhớ mình ta là đủ rồi.” Lý Phù Dao cả người đẫm máu, đạp dưới thi thể, cười đến vạn phần rực rỡ : « Ta cũng yêu nhất là nàng, A Trâm. »
Đồ Linh Trâm quên mất chuyện mạch mình bị tổn thương, giết tầm hơn mười tên liền không chống đỡ nổi, rơi xuống thế hạ phong, đa phần là Lý Phù Dao bảo vệ nàng.
Đám áo đen dần gục một nửa, hai người chỉ cách chút nữa là đến cửa, Lý Hoài hung hắng nắm chặt ngọc tỷ, nhìn nữ nhân dù mất ký ức cũng liều mạng ở cạnh Lý Phù Dao kia, lành lạnh nở nụ cười : « Đồ Linh Trâm, bản vương định tha cho nàng, đáng tiếc, nàng không cần. »
« Chỉ cần quên đi tất cả, cùng bản vương sống lại một cuộc sống mới không tốt sao ? »
« Ngươi xem, bất kể ngươi trọng sinh bao nhiêu lần, trong mắt đều chưa từng có bản vương. »
« Vậy thì đừng trách ta giết nàng lần nữa. »
« Thật đáng tiếc a, rõ ràng ta đã định cùng nàng tận hưởng giang sơn. »
Lý Hoài vứt ngọc tỷ sang một bên, cầm lấy cung tên, kéo căng, đầu tên không chút lưu tình hướng về thân ảnh kia.

Khóe mắt hắn ửng đỏ, trong con ngươi lóe ra cái gì đó, tiễn trong tay vẫn chuẩn xác, hắn cười nhẹ : « Muốn giết Lý Phù Dao thì đơn giản, ta chỉ cần lấy mạng nàng, là đủ rồi. »
Nói xong, mũi tên nhọn dần phóng nhanh về phía sau Đồ Linh Trâm.
Đồ Linh Trâm đột nhiên quay người, chỉ kịp thấy bóng Lý Phù Dao sượt qua, tiếp đó, tiếng mũi tên đâm vào da thịt, máu tươi tung tóe.
Đồ Linh Trâm trợn tròn mắt, con ngươi không ngừng hoảng loạn, kinh hoàng nhìn hắn vô lực ngã xuống.
Đầu đau, tim còn đau hơn, chốc lát trời đất quay cuồng, Đồ Linh Trâm mặt đầy máu, điên cuồng ôm thấy hắn, một tiếng gào thét đâm thủng không khí.
« Phù Dao___aaaaa !!! »


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play