Lái xe được tầm trăm mét, Ngụy Tịnh đột nhiên nói: "Lão bản, xin dừng xe."
Hứa Tranh cũng không quay đầu lại: "Nghiêm Liệt tiểu thư có ý tốt cứu em, chẳng lẽ em không thể bồi Nghiêm Liệt tiểu thư một chút sao?"
Nghiêm Liệt trong lòng căng thẳng, sao lời này nghe lại thấy không được tự nhiên? Có chút ý tứ cưỡng ép người lương thiện.
Sắc mặt Ngụy Tịnh càng không tốt, nhưng cũng không tiện xuống xe, đợi xe lái đến bãi đậu xe cô mới đi xuống, cung kính nói với Hứa Tranh:
"Lão bản, cảm ơn chị cùng Nghiêm tiểu thư giúp em giải vây, nhưng em tới nơi này chỉ là muốn tìm một công việc đàng hoàng kiếm ít tiền mà thôi. Hai người giúp em, em sẽ ghi nhớ trong lòng, sau này có cơ hội nhất định sẽ báo đáp. Ngày mai, em sẽ nộp đơn từ chức."
Hứa Tranh mặt không biểu cảm nghe Ngụy Tịnh nói, chờ cô nói xong, Hứa Tranh nhíu nhíu mày, căn bản không để ý cô nói những gì, trực tiếp đi tới thang máy của bãi đậu xe.
Ngụy Tịnh xoay người nói với Nghiêm Liệt: "Nghiêm tiểu thư, áo khoác tôi sẽ đem giặt sạch sẽ. Giặt xong tôi gọi vào số lần trước cô cho tôi để hỏi địa chỉ, sau đó sẽ đem quần áo và một số tiền đến cho cô."
Nghiêm Liệt vốn là muốn nói không cần, nhưng suy nghĩ một chút, chờ cô ấy đưa tới cửa cũng không có gì là không thể.
"Được, tôi chờ cô." Nghiêm Liệt cười nói.
Hứa Tranh cùng Nghiêm Liệt ăn cơm quả nhiên là có chuyện muốn thương lượng.
Hai người lúc trên xe vẫn còn trò chuyện một ít đề tài bát quái, đến khi ngồi xuống phòng ăn liền dứt khoát nói đến chuyện công việc.
Cùng Nghiêm Liệt nói chuyện, Hứa Tranh cũng đang đối mặt với vấn đề trong nhà, cô vừa ý địa vị Nghiêm Trọng xí nghiệp bây giờ và tác phong làm việc của Nghiêm Liệt, muốn cùng hợp tác.
"Chúng ta hợp tác, đây tuyệt đối là chuyện có lợi cho cả hai." Hứa Tranh nói, "... Đến khi đó, Thịnh Thế Nghiêm Trọng chính là Nghiêm Liệt tiểu thư một tay che trời."
Hứa Tranh nói rất nhiều kế hoạch, Nghiêm Liệt thấy cô tràn đầy tự tin.
Nghiêm Liệt nghe Hứa Tranh nói, hiểu rõ đây chính là một nữ nhân rất khôn khéo, mỗi một kế hoạch đều không để cho mình có khả năng thua thiệt. Người như vậy, trời sinh chính là thương nhân.
Nghiêm Liệt đem thẻ mua đồ đã chuẩn bị trước đưa cho Hứa Tranh, Hứa Tranh liếc mắt nhìn cũng biết sức nặng của thẻ này, không nhận cũng không đẩy, nói:
"Hôm nào chúng ta cùng đi mua sắm là được rồi, đi dạo phố, bồi dưỡng thêm tình cảm."
Các cô đang nói chuyện nghiêm túc, nói được một nửa, Chu Mật tới.
Chu Mật ngồi vào bên cạnh Hứa Tranh, thấy hai người dáng vẻ ngươi nói ta đáp, Nghiêm Liệt hận không thể tự mù hai mắt.
"Tôi nói, hai người sao lại đi chung với nhau?" Chu Mật cố làm ra vẻ nghi thần nghi quỷ.
"Cần báo cáo với em sao?" Hứa Tranh khuấy cà phê trước mặt, ung dung hỏi.
"Không cần. Dù sao, hai chúng ta nói không chừng ngày mai liền mỗi người một ngả rồi. Nhưng chị em tốt của tôi, chị cũng đừng tiếp tục nhớ nhung nữa, Tiểu Liệt của chúng ta, trăm phần trăm thẳng nữ! Đừng gieo họa người ta đang tuổi trẻ chính trực, muốn gieo họa thì tới gieo họa tôi đi!"
Chỉ cần là nơi Chu Mật tới, liền có thể nổi lên một luồng gió cợt nhả mạnh mẽ, không cần phải lo tẻ nhạt, không cần vắt óc tìm đề tài, Chu Mật chính là người thích hợp nhất điều hòa không khí.
Mặc dù cái điều hòa này đôi khi miệng hơi ác độc một chút.
Hai người đối diện liếc mắt đưa tình, Nghiêm Liệt chính là vô cùng lẻ loi.
Mặc dù độc thân nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ, Nghiêm Liệt cũng không vì mình một thân một mình mà cảm thấy khó chịu, chẳng qua là bây giờ cô đơn khiến cô có nhiều thời gian, để cô nghĩ tới Ngụy Tịnh.
Trước đó Ngụy Tịnh từ chức, Hứa Tranh một chút cũng không để ở trong lòng.
Nghiêm Liệt biết, đối với Hứa Tranh mà nói, nhân viên cấp bậc nhỏ như Ngụy Tịnh giống như một hạt bụi nhỏ nhặt không đáng kể.
Ai cũng có thể làm công việc này, thậm chí có những người dùng ít tiền hơn vẫn mời tới được.
Mọi người hòa thuận rời đi, đối với ai đều tốt.
Chẳng qua là Ngụy Tịnh kia... Tại sao trên thế giới vẫn có người ngu như vậy?
Luôn là vì người khác ra mặt, người trốn ở sau lưng cô rốt cuộc có thể cho cô cái gì tốt?
Một lần vì người khác gánh trên lưng món nợ, lại một lần nữa vì người khác ngay cả công việc cũng mất, bản thân cô được cái gì?
Lại nói, cô không phải sinh viên sao? Tại sao có thể làm nhân viên sân golf? Nghiêm Liệt giương mắt nhìn Hứa Tranh —— hỏi Hứa Tranh hẳn có thể lấy được câu trả lời.
Nhưng, Nghiêm Liệt không muốn để người khác biết mình có hứng thú với chuyện của một nhân viên.
Vốn Hứa Tranh cũng cảm thấy Nghiêm Liệt đối với Ngụy Tịnh này có chút ý tứ khác, giờ hỏi chẳng lẽ là thừa nhận mình trực tiếp bị bẻ cong tại chỗ rồi? Vả lại, Chu Mật vẫn còn ở đây, cái miệng kia suốt ngày huyên thuyên không ngừng, ai chịu nổi?
Nghiêm Liệt mới suy nghĩ đến đây, Hứa Tranh giống như là cùng cô có thần giao cách cảm hỏi:
"Nghiêm Liệt tiểu thư đối với nhân viên kia của tôi, có phải hay không có chút ý tứ?"
Nghiêm Liệt đè xuống ba đường hắc tuyến trên đầu, Chu Mật giống như là con chuột thấy thức ăn lập tức xông tới:
"Cái gì cái gì? Cái gì nhân viên? Nghiêm Liệt đối với người nào có ý tứ? Hai người đúng là không có lương tâm, âm thầm cấu kết!"
"Không phải như vậy." Nghiêm Liệt chối.
"Làm sao không nha, áo khoác của cô không phải đưa cho em ấy sao?"
"Cái gì cái gì! Áo khoác cho ai?"
"Quần áo cô ấy không phải bị ướt sao? Như vậy để người khác nhìn thấy thì không tốt lắm."
"Quần áo ướt? Trời ơi cái này quá kích thích rồi, sao lại thành như thế?"
"Phải không? Ngược lại, tôi thấy hai ngươi thường xuyên nhìn nhau. Lần trước Nghiêm Liệt tiểu thư cũng cho em ấy năm trăm tệ tiền boa đi."
"Cô đều điều tra tiền boa của nhân viên sao?"
"..." Chu Mật nói nửa ngày cũng không có ai để ý tới cô, đều là cô ở đó lầm bầm lầu bầu, không vui, lôi kéo cổ áo Hứa Tranh muốn Hứa Tranh đem chuyện trước sau nói rõ ràng.
Hứa Tranh đối với Chu Mật tính khí tốt ngoài dự liệu, đem Nghiêm Liệt hung hăng ngó lơ.
Chu Mật quả nhiên là rảnh rỗi đến hoảng, người bình thường đối với bát quái nói xong là xong, cô lại hết lần này tới lần khác không chịu, còn bảo Hứa Tranh đừng nhanh như vậy đuổi việc Ngụy Tịnh, cô muốn đích thân đi đùa giỡn một chút.
"Cô bé này trước kia từng quen biết Nghiêm Liệt, không nghĩ đến lại gặp được ở nơi này, có duyên như vậy chẳng lẽ không thể nảy sinh một chút tia lửa sao? Tiểu Liệt, nhanh lên một chút, đưa mình đi gặp Ngụy Tịnh!"
Nghiêm Liệt thật là phục Chu Mật rồi: "Cậu có thể đừng cái gì cũng nói ra bên ngoài, bôi nhọ thanh danh của mình không?"
Chu Mật không thèm để ý cô, thúc giục Hứa Tranh trở về.
Không nghĩ tới Chu Mật người còn chưa giá lâm, Ngụy Tịnh đã cuốn gói rời đi, Chu Mật đi một chuyến tay không.
Hứa Tranh đi hỏi nhân viên, nhân viên kia nói Ngụy Tịnh buổi sáng đã làm thủ tục nghỉ việc, nhận quần áo, tiền thế chấp, đồ đều mang đi, đại khái sẽ không trở lại nữa.
Chu Mật đứng ở chỗ này bóp cổ tay, Hứa Tranh đi tới không biết suy nghĩ gì nói một câu:
"Chu Mật, em đối với chuyện của Nghiêm Liệt thật đúng là để ý. Không phải em nói sao, nàng là thẳng."
Chu Mật không hiểu nhìn Hứa Tranh nói: "Đúng vậy, tôi biết, tôi vẫn luôn biết. Làm sao?"
"Không sao." Hứa Tranh buồn bực, cũng không nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT