Dù thế nào Lý Tinh Trạch cũng không thể nào ngờ được thủ đoạn bất ngờ này của Lý Hằng Sinh. Tưởng Lê lại còn không thèm giữ lời, hai người rõ ràng đã bàn bạc xong cả rồi, sao giờ lại phối hợp với Lý Hằng Sinh hành động bừa bãi như hiện tại.
Ôn Thế Tước cũng chăm chăm nhìn mọi động tĩnh trên sân khấu, người của gã vậy mà không tra ra được chuyện Lý Hằng Sinh sắp xếp, hiển nhiên là Lý Hằng Sinh đã nghe được tin đồn, biết được chuyện của Từ Cẩn và Lý Tinh Trạch nên mới đánh úp như thế này.
Chuyện này là tự Lý Tinh Trạch gây ra, gã không cần phải những tay vào. Hắn quay đầu nhìn Tạ Chu Nghiêu, đang định an ủi vài câu thì phát hiện ra Tạ Chu Nghiêu đang lo lắng mà cắn móng tay.
Ôn Thế Tước vội kéo anh, nhỏ giọng nói: “Trước tiên đừng kích động, xem tình hình rồi tính tiếp.”
Tạ Chu Nghiêu đã rất cố gắng để kiềm chế bản thân. Lúc vừa nghe thấy tin tức này anh suýt chút nữa đã đứng dậy, nếu không phải bụng đột nhiên đau đớn thì không chừng đã bị lộ rồi.
Nghĩ đến chuyện đã nhiều năm như vậy rồi mà Lý Hằng Sinh vẫn lừa dối Lý Tinh Trạch như vậy, anh hận không thể cầm dao kết liễu ông ta. Nhưng anh cũng biết trước mắt ngoài kiềm chế ra thì không thể làm gì khác được, tức giận bê một cốc nước hoa quả lên uống cạn.
Lý Tinh Trạch ở trên sân khấu, nhưng ánh mắt lại vô thức nhìn về phía Tạ Chu Nghiêu. Nhưng Tạ Chu Nghiêu uống nước trái cây xong liền cúi đầu xuống, cũng không biết anh đang suy nghĩ gì mà không chịu ngẩng đầu lên. Còn Ôn Thế Tước thì dùng ánh mắt cảnh cáo hắn, để hắn không nhìn một cách rõ ràng như vậy nữa.
Tưởng Lê đi tới đài chủ trì, đứng bên cạnh Lý Tinh Trạch. So với dáng vẻ tức giận của Lý Tinh Trạch thì cô lại vô cùng bình tĩnh, còn chủ động khoác cánh tay của Lý Tinh Trạch, tựa như một chú chim hoàng yến xinh đẹp. Người dưới sân khấu bàn luận một cách sôi nổi, nội dung không gì khác ngoài việc khen hai người họ như một đôi kim đồng ngọc nữ, Lý thị và Tưởng thị cuối cùng cũng kết thông gia.
Và các phóng viên đang chụp hình đã nhận được bản tuyên bố của hai tập đoàn từ trước, vậy nên cũng không loạn, vẫn chụp ảnh theo trình tự, chỉ có những đại diện đã định sẵn tiến lên phía trước chúc mừng và đặt câu hỏi.
Nhân lúc Lý Hằng Sinh trả lời câu hỏi của các phóng viên, Lý Tinh Trạch nhỏ giọng chất vấn Tưởng Lê: “Rốt cuộc là như thế nào? Không phải chúng ta đã nói là không đính hôn rồi sao?”
Sắc mặt của hắn vô cùng khó coi, lại còn đang ở trên sân khấu, cứ tiếp tục như vậy mọi người sẽ dễ dàng nhìn ra có điều không đúng. Tưởng Lê chỉ đành dùng nụ cười rực rỡ hơn để che giấu, khuyên nhủ: “Trước tiên cậu đừng nổi nóng, đợi kết thúc rồi tôi sẽ giải thích với cậu, chuyện này tôi cũng có nỗi khổ riêng,”
“Đến đến lúc kết thúc thì không kịp nữa rồi! Cậu có nỗi khổ gì cơ chứ?” Lý Tinh Trạch cả giận nói.
“Tôi…” Tưởng Lê chỉ nói một chữ rồi nhìn ra đằng sau lưng hắn, hắn quay đầu lại, đến Từ Lệ Viện cũng đã đi lên. Kéo tay hắn và Tưởng Lê nắm chung một chỗ, còn chưa nói gì đã mừng rơi nước mắt.
“Mẹ! Rốt cuộc chuyện này là thế nào?!” Lý Tinh Trạch tức giận sắp không khống chế nổi giọng nói của mình nữa, ánh đèn dưới sân khấu vẫn còn đang chụp hắn. Lúc này Lý Hằng Sinh cũng quay người lại, nói với hắn: “Con trai, thích bất ngờ này chứ hả? Ba và chú Tưởng của con đều cảm thấy bữa tiệc đón tiếp tối nay là thời khắc tuyệt vời nhất để đính hôn. Nào, chúng ta cùng tới hội trường bên cạnh. Qua tối nay, Tưởng Lê chính là vợ chưa cưới của con, hôn lễ chính thức đã được quyết định tổ chức vào hai tháng sau.”
Tưởng Lê rất sợ Lý Tinh Trạch nghe xong sẽ kích động làm ra chuyện không hay, liền tiếp lời ngay: “Ở đây vẫn còn rất nhiều truyền thông, chúng ta đi tới hội trường bên cạnh rồi hãy nói.”
Vốn tưởng rằng nói như vậy Lý Tinh Trạch sẽ để ý mặt mũi của hai nhà, ít nhất sẽ chịu đựng đến khi kết thúc. Không ngờ rằng Lý Tinh Trạch lại thẳng thắn rút tay về, trước ánh mắt kinh ngạc của cô lạnh lùng nói: “Tôi sẽ không đính hôn.”
Lần này đừng nói là Tưởng Lê, Lý Hằng Sinh và Từ Lệ Viện đứng cạnh hắn cũng nghe thấy. Sắc mặt Lý Hằng Sinh liền sầm xuốn, nhưng còn để ý phóng viên cách đó mấy bước, vẫn đè giọng xuống nói: “Mày đừng làm điều gì khinh suất vào lúc này, có chuyện gì xong rồi nói.”
Nhìn Lý Hằng Sinh vẫn không thèm để ý tới cảm nhận của hắn, chỉ chú ý tới mặt mũi của mình. Lý Tinh Trạch nhớ tới sáu năm trước, nhớ tới những khốn khổ mà Tạ Chu Nghiêu phải chịu, nhớ tới mẹ của Tạ Chu Nghiêu, còn cả đứa còn mà hai người con chưa được nhìn thấy mặt đã mất.
Là do Lý Hằng Sinh tự tay hủy hoại đi tất cả.
Có lẽ những chuyện này với Lý Hằng Sinh chẳng là gì, nhưng khi ấy đối với hắn mà nói, là quãng thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời hắn.
Hôm nay Lý Hằng Sinh còn muốn hủy hoại lần nữa sao? Lại còn vào khi Tạ Chu Nghiêu đang có mặt ở đây.
Lửa giận kiềm nén từ lâu cùng nỗi hận dành cho Lý Hằng Sinh tựa như một ngọn núi lửa cuối cùng cũng phun trào, thiêu trụi lý trí hắn thành tro bụi. Trong đầu chỉ có một suy nghĩ rằng hắn không thể để Tạ Chu Nghiêu hiểu lầm thêm lần nữa.
Hắn không nhìn thấy anh mắt cảnh cáo nghiêm khắc của Lý Hằng Sinh, đột ngột rống lên: “Tôi nói rồi tôi sẽ không đính hôn! Tôi cũng sẽ không để cho ông áp đặt tôi nữa!”
Những cameraman đang tập trung chụp hình liền ngưng lại, trố mắt nhìn nhau. Khách khứa mấy bàn gần sân khấu cũng giật mình nhìn qua, khách ở mấy hàng đằng sau không nghe được nhưng cũng nhìn ra được ra trên đài chủ trì không đúng lắm, toàn bộ hội trường rất nhanh trở nên yên lặng.
Mà Lý gia và Tưởng gia ngồi ở bàn đầu tiên đều không hẹn mà cùng đơ mặt.
Từ Lệ Viện đứng cạnh Lý Tinh Trạch phản ứng lại đầu tiên: “Con trai có phải con uống nhiều rồi không?! Để mẹ dẫn con xuống đi cho tỉnh rượu nhé.”
Nói xong muốn kéo tay Lý Tinh Trạch, nhưng Lý Tinh Trạch gạt tay bà ra: “Mẹ! Từ lúc xuống tàu tới bây giờ con bận tới mức còn chưa kịp uống một ngụm nước, sao có thể say được!”
Thấy đầu óc hắn vẫn còn chưa phản ứng, Từ Lệ Viện sợ hắn chọc giận Lý Hằng Sinh, mắng: “Con đừng lộn xộn! Ở đây nhiều phóng viên, con muốn ba con mất hết mặt mũi phải không!”
Lý Tinh Trạch liếc Lý Hằng Sinh đã tức đến nỗi mặt, cổ đều đỏ cả lên. Nếu như là trước đây, hắn chưa chắc đã hỗn láo một cách công khai, nhưng hôm nay không giống như trước kia nữa. Hắn sải bước về phía trước, đứng trước mặt một đám phóng viên nói: “Thưa các vị buổi lễ đính hôn ngày hôm nay được tổ chức trong tình trạng tôi hoàn toàn không biết gì cả. Tôi cũng không biết tại sao ba tôi lại làm chuyện mà bản thân tôi không tự nguyện như vậy. Nhưng tôi sẽ lên tiếng thanh minh, rằng tôi sẽ không vì lợi ích của công ty mà cưới cô Tưởng, cuộc hôn nhân như vậy đều không công bằng cho cả tôi và cô ấy.”
Hắn nói xong một tràng, mấy phóng viên kia cũng phản ứng được là chuyện gì đang xảy ra, người nào người nấy đều chĩa bút ghi âm và máy quay về phía hắn, bắt đầu chen lấn đặt câu hỏi.
Vốn dĩ hắn cực kì chống đối với việc bị người lạ vây quanh như thế này, nhưng vì Tạ Chu Nghiêu vẫn đang ngồi dưới sân khấu, hắn không muốn để Tạ Chu Nghiêu phải thất vọng nên đã ép bản thân phải thẳng lưng.
Chỉ có điều hắn vừa trả lời xong một câu hỏi thì đã bị người từ đằng sau kéo bả vai. Hắn quay đầu lại nhìn, Lý Hằng Sinh nâng cánh tay, bạt tai hắn thật mạnh.
Lần này đánh ngay trước mặt tất cả mọi người. Hồi hắn còn nhỏ cũng từng bị Lý Hằng Sinh đánh, nhưng Lý Hằng Sinh từ trước tới nay chưa từng động tay động chân với hắn trước mặt người ngoài. Hơn nữa cái tát này không chút lưu tình, tai hắn ù ù mãi, cảnh vật trước mắt đều quay mòng mòng.
Từ Lệ Viện vội đi lên kéo, thấy Lý Hằng Sinh còn định đánh cái thứ hai, vội nói: “Ông xã, ông đừng như vậy! Giờ đang ở trước mặt truyền thông, ông cho Tinh Trạch chút mặt mũi đi mà.”
Lý Hằng Sinh tức điên lên, đẩy mạnh Từ Lệ Viện ra: “Nó có cho tôi chút mặt mũi nào đâu mà tôi phải để ý nó nhiều thế!”
Từ Lệ Viện bị Lý Hằng Sinh đẩy ra bên cạnh. Bà đi giầy cao gót, lần này không đứng vững, ngã ngửa ra đất. Tưởng Lê lập tức đi lên đỡ, Lý Tinh Trạch nhìn thấy mắt đỏ lên, lúc cái tát thứ hai chuẩn bị giáng xuống thì giữ chặt tay Lý Hằng Sinh lại, đối mặt với ông ta.
Hai cha con họ động tay động chân ngay trước mặt truyền thông, tình hình mất kiểm soát. Lúc này Trần Ngọc Như không thể đứng xem kịch nữa, vội bảo Lý Trác Dương và Lý Duệ Trì đi lên sân khấu kéo hai người họ ra.
Vương Huyên cũng lên đỡ Từ Lệ Viện, người một nhà lui vào trong phòng nghỉ trong ánh mắt khiếp sợ của khách khứa. Người chủ trì trợn mắt há mồm cuối cùng cũng có phản ứng, vội gọi bảo an ngăn những phóng viên muốn đuổi theo vào phòng nghỉ, mình thì lên sân khấu trấn an mọi người.
Nỗi hận của Tạ Chu Nghiêu đã sục sôi tới đỉnh điểm vào lúc Lý Tinh Trạch bị đánh, cũng may Ôn Thế Tước vẫn liên tục kéo anh nên anh mới không bị lộ.
Nhưng bây giờ Lý Tinh Trạch đã bị người Lý gia mang đi, cũng không biết sẽ bị đối xử nhưu thế nào, anh không thể ngồi yên được nữa. Ôn Thế Tước cũng biết không thể tiếp tục chời đợi liền gọi cho trợ lý, bảo cho người bọn họ đã sắp xếp ngay tập tức phát tin đến những người ở trong hội trường.
Mọi người ở trong bữa tiếp này dù là trực tiếp hay gián tiếp đều có liên quan đến Lý thị, trong đó còn có cả người của Tưởng gia. Mặc dù Tưởng Bình Văn vì bệnh mà không đến được nhưng chú bác của Tưởng Lê đều có ở đây. Bỗng dưng vô duyên vô cớ vỡ trận như vậy, người Tưởng gia trong phút chốc liền trở thành tiêu điểm trong hội trường. Bác cả của Tưởng Lê, Tưởng Bình Nguyên tức xanh cả mặt, sai người đi lên dẫn Tưởng Lê xuống, xoay người muốn đi.
Trợ lý của Lý Hằng Sinh đuổi theo trấn an họ, nhưng cũng vô dụng. Tưởng Bình Nguyên vốn dĩ đã không đồng ý Tưởng Lê gả cho Lý Tinh Trạch, cháu rể mà ông nhìn trúng còn ưu tú hơn Lý Tinh Trạch, nhưng Tưởng Bình Văn cứ khăng khăng không chịu nghe lời ông. Giờ thì hay rồi, bẽ mặt ngay trước mặt đám truyền thông, tin tức ngày mai còn không biết sẽ cười nhạo Tưởng gia như thế nào nữa.
Tưởng Lê cũng không chịu đi, cô lo nghĩ tới hậu quả khi mà Lý Tinh Trạch làm ầm ĩ như bây giờ. Lúc vẫn còn đang giằng co thì đột nhiên có người hô lên, nói tàu Viking xảy ra chuyện rồi, tin xấu đều đang bùng nổ trên mạng xã hội.
Mọi người nhao nhao lấy điện thoại ra xem, con trai Tưởng Bình Nguyên cũng mở trang đầu của app mà bọn họ nói ra, chỉ liếc một cái rồi đưa điện thoại cho Tưởng Bình Nguyên.
Tưởng Lê cũng ghé sát lại, chỉ nhìn tiêu đề mặt đã biến sắc, vội vã muốn tới phòng nghỉ. Tưởng Bình Nguyên sai người giữ cô lại, lần này mặc kệ cô phản kháng thế nào, người một nhà giận dữ đi khỏi.
Người của Tưởng gia rời đi, tiếng xôn xao trong hội trường ngày càng nhiều. Ôn Thế Tước cũng muốn mang Tạ Chu Nghiêu đi, kết quả phát hiện Tạ Chu Nghiêu che bụng, sắc mặt vô cùng khó coi dựa vào lưng ghế thở dốc.
Ôn Thế Tước lập tức đỡ lấy anh: “Sao vây? Có phải đau bụng không?”
Tạ Chu Nghiêu cắn răng, nhịn một lúc rồi mới nói: “Tôi không sao. Em ấy bị dẫn đi rồi anh mau nghĩ cách đi…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT