Tạ Chu Nghiêu không nghe điện thoại cũng không trả lời tin nhắn Lý Tinh Trạch liền tới phòng giám sát nhờ nhân viên trên tàu tìm người giúp hắn, chỉ là không nghĩ tới chuyện Tưởng Lê cũng ở đây, trong chốc lát không biết nên trả lời thế nào.
“Hai người nói chuyện đi, tôi còn có việc tôi đi trước đây.” Lời của Lý Tinh Trạch bị Tạ Chu Nghiêu chen ngang, Tưởng Lê gật đầu chào hỏi với anh: “Vâng, hôm nay làm phiền anh rồi, lần sau tôi cảm ơn anh.”
Tạ Chu Nghiêu quay người, lộ ra nụ cười dịu dàng không chút sơ hở: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.”
Lý Tinh Trạch muốn gọi anh, nhưng nhìn anh sải bước rời đi, cũng biết rằng giờ không phải là lúc để nói chuyện, chỉ đành nói với Tưởng Lê: “Sao cậu lại ở đây?”
Sự vui vẻ ngập tràn đã bị câu nói này dội bay hơn nửa, Tưởng Lê nhìn hắn một cách bất mãn: “Không phải cậu tới tìm tôi sao? Vậy sao cậu lại tới đây.”
Lý Tinh Trạch chỉ có thể lấy lý do là tới đây mua cà phê. Tưởng Lê mặc dù cảm thấy mất mát, nhưng cũng không nghi ngờ, chủ động kể lại chuyện mình vừa mới nói Tạ Chu Nghiêu.
“Sao hai người lại tình cờ chạm mặt ở đây vậy?” Lý Tinh Trạch duy trì sự bình tĩnh mà hỏi, hắn đứng ở quầy bar gọi một cốc Iced American, nghe Tưởng Lê kể lại chuyện vừa rồi.
Tưởng Lê không nhắc tới chuyện mình đã khóc, chỉ nói là Tạ Chu Nghiêu là một người rất tốt, rất giống với ấn tượng mà vẻ bề ngoài mang lại cho người khác. Lý Tinh Trạch hỏi cô đã nói những chuyện gì, cô nhắc tới chuyện sở thích: “Không ngờ anh ấy cũng thích latte nhiều sữa nhiều bọt, còn thích cả hồng trà nữa. Lần sau rảnh thì cậu pha cho anh ấy một cốc sở trường của cậu đi, anh ấy chắc chắn sẽ rất thích.”
Tưởng Lê vừa nói vừa tủm tỉm cười, nào ngờ cô vừa nói xong, mặt Lý Tinh Trạch liền biến sắc.
Cũng may nhân viên gọi đồ chen lời vào: “Lý tiên sinh, xin hỏi có cần cho vào túi giúp ngài không ạ.”
Lý Tinh Trạch áp xuống sự phẫn nộ trong lòng, nói: “Bỏ vào túi đi.”
Mặc dù hắn đã kiềm chế tâm tình của mình, những Tưởng Lê vẫn phát hiện ra điều không ổn: “Sao thế? Có phải có chuyện gì phiền phức không?”
Trong đầu Lý Tinh Trạch chỉ toàn là Tạ Chu Nghiêu.
Bây giờ thì hắn hiểu tại sao Tạ Chu Nghiêu lại đi gấp như vậy rồi, nhất định là Tưởng Lê đã nói gì đó khiến Tạ Chu Nghiêu lại hiểu lầm hắn rồi. Nhớ tới chuyện lúc nãy nói chuyện điện thoại với Giang Tự Lam mà hắn hỏi, hắn lại càng lo lắng hơn, nhận túi cà phê rồi nói với Tưởng Lê: “Tôi có một cuộc họp video gấp, lát nữa lại tới tìm cậu.”
Hắn là người cuồng công việc, Tưởng Lê cũng biết bên nặng bên nhẹ, còn dặn dò hắn nhớ ăn cơm trưa.
Lý Tinh Trạch vội vã chạy tới cửa phòng của Tạ Chu Nghiêu. Có kinh nghiệm từ lần trước, hắn không gõ cửa, lấy thẻ mở cửa dự phòng trong túi ra đặt lên khóa cửa cảm ứng, cửa liền tự động mở ra.
Tạ Chu Nghiêu cởi quần được một nửa định đi tắm, thấy hắn xông vào, liền tức giận mà mắng: “Cậu làm trò gì thế hả!”
Lý Tinh Trạch đóng cửa lại lại cài khóa an toàn lên, đặt túi cà phê lên bàn, đi thẳng tới trước mặt anh.
Tạ Chu Nghiêu vội vã mặc quần lên, nhưng còn chưa kịp kéo khóa lên đã bị Lý Tinh Trạch giữ lấy cổ tay, kéo một cái ngã lên giường.
Anh vừa mới hết sốt, mặc dù đã khôi phục thể lực nhưng đầu vẫn rất dễ choáng. Vừa ngã một cái liền cảm thấy choáng váng, cũng chưa phản ứng lại được ngay.
Đến khi Lý Tinh Trạch kéo vạt áo sơ mi của anh, sờ tới chỗ vết sẹo kia, anh mới giật mình hoảng hốt, hoảng đến nỗi giọng điệu cũng thay đổi: “Bỏ ra!”
Nói xong cũng thẹn quá hóa giận mà nhìn Lý Tinh Trạch, giống như một giây tiếp theo sẽ nhào lên cắn người vậy. Ngược lại Lý Tinh Trạch lại bình tĩnh, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve trên viết sẹo đó, ánh mắt cũng thay đổi.
“Là con của em có phải không?”
Một câu không đầu không đuôi, nhưng đủ để khiến thế giới của Tạ Chu Nghiêu tan dã, tay chân cũng cứng đờ.
Lý Tinh Trạch không đợi được câu trả lời của Tạ Chu Nghiêu, mà lại chờ được một cái tát.
Tạ Chu Nghiêu mất sạch toàn bộ sự mềm lòng và do dự mà mấy ngày qua dành cho hắn, đạp một nhát lên vai hắn, nhân lúc hắn lảo đảo liền tránh ra, lăn sang chỗ khác.
Trên mặt đất có thảm, nhưng lúc Tạ Chu Nghiêu ngã xuống vẫn kêu lên một tiếng,
Lý Tinh Trạch mặc kệ cái tát kia của anh, vội vàng đi tới xem anh.
Lúc Tạ Chu Nghiêu ngã xuống không kịp để ý, kết quả phần gáy gần bả vai va vào góc nhô ra của tủ đầu giường, sự đau nhức khiến trước mắt anh trở lên mơ hồ.
Lý Tinh Trạch lập tức ôm anh lên để kiểm tra, anh vẫn còn muốn phản kháng, nhưng phát hiện ra hai chân đã tê dại. Lý Tinh Trạch kéo cổ áo anh ra nhìn, chỗ bị va phải nằm ngay bên cạnh tuyến thể đã sưng lên, còn hiện lên vết bầm màu tím đỏ.
Mặt Tạ Chu Nghiêu bị ép chôn trong ngực Lý Tinh Trạch, tin tức tố hương nước bạc bà ẩn hiện lại theo hơi thở mà xâm nhập vào. Anh không muốn ngửi, nhưng cơ thể lại làm ngược với ý thức, nơi đau đớn dần ham muốn sự trấn an từ tin tức tố của Lý Tinh Trạch.
Nhưng anh không nói ra miệng, chỉ có thể dùng ngón tay giữ lấy âu phục của, ép mình tỉnh táo lại.
Lý Tinh Trạch nhẹ nhàng đặt anh lên giường, an ủi trong ánh mắt bất an của anh: “Tuyến thể của anh có lẽ bị thương rồi, em đi gọi bác sĩ Quý tới, anh đừng động đậy linh tinh, biết chưa hả?”
Hai chân Tạ Chu Nghiêu đã hoàn toàn tê dại, anh chưa từng gặp tình trạng như thế này bao giờ cả, nào còn cố cãi được như vừa rồi nữa, hai tay nắm chặt chăn, chỉ mong Lý Tinh Trạch về nhanh nhanh.
Lý Tinh Trạch dùng tốc độ nhanh nhất dẫn bác sĩ Quý tới. Bác sĩ Quý kiểm tra cho Tạ Chu Nghiêu, lại bảo anh làm vài động tác.
Lý Tinh Trạch căng thẳng hỏi: “Sao rồi?”
Bác sĩ Quý đẩy kính trên sống mũi lên, nói: “Không có vấn đề gì lớn cả, chỉ là bộ phần thần kinh bị thương, dùng thuốc nghỉ ngơi mất ngày là có thể khôi phục lại được.”
Lý Tinh Trạch nhéo mi tâm, lặng lề thở ra một hai, Tạ Chu Nghiêu đang hoảng sở cũng thả lỏng ra.
Mặc dù hai người đã bị dọa một trận, bác sĩ Quý vẫn cảm thấy phải khiến hai người biết được tính nghiêm trọng của sự việc, ông nói: “Các cậu cũng chẳng cẩn thận gì cả. Lần này là do may mắn, nếu mà bị va thẳng vào tuyến thế còn có thể bị liệt luôn rồi đấy. Lần sau tuyệt đối phải chú ý.”
Lý Tinh Trạch liền nhìn Tạ Chu Nghiêu, thấy Tạ Chu Nghiêu đang nắm chặt lấy chăn, liền hỏi bác sĩ Quý lần bị thương này có ảnh hưởng gì về sau không.
Bác sĩ Quý nói rằng hẳn là không có, mấy động tác thử vừa rồi Tạ Chu Nghiêu đều có cảm giác. Vậy nên từ giờ phải trên giường nghỉ ngơi thật tốt, đừng đi đâu cả.
Lý Tinh Trạch hỏi phải nằm trong bao lâu, bác sĩ Quý nói phải xem tình trạng hồi phục của Tạ Chu Nghiêu. Nhanh thì ba ngày, chậm thì một tuần.
Bác sĩ Quý kê cho Tạ Chu Nghiêu thuốc bôi ngoài da và thuốc uống, lại dặn họ những điều cần chú ý xong liền rời đi, nhưng chưa đi đến cửa lại nhớ ra một chuyện, nói với Lý Tinh Trạch: “Cậu ấy chưa bị ai đánh giấu, vậy nên cậu có thể cho cậu cho cậu ấy một chút tin tức tố, như vậy sẽ có lợi cho quá trình phục hồi vết thương của cậu ấy.”
Tin tức tố của Alpha có tác dụng trấn an với Omega, sự trấn an này bất kể là thư giãn về mặt tinh thần hay thân thể đều có hiệu quả hơn thuốc, cũng sẽ không có tác dụng phụ hoặc phải chịu đau đớn do thuốc mang lại.
Đây là kiến thức phổ thông, Lý Tinh Trạch cũng biết, đương nhiên hiểu phải làm thế nào.
Sau khi cửa đóng lại, hắn quay lại bên giường, nhìn người đang nhắm mắt lại: “Vừa rồi là do em không tốt, hại anh bị ngã.”
Dù cho Tạ Chu Nghiêu tự ngã, nhưng nếu không phải do hắn quá kích động thì Tạ Chu Nghiêu cũng sẽ không phải kháng kịch liệt như vậy.
Lời xin lỗi của Lý Tinh Trạch vô cùng thành khẩn, nhưng Tạ Chu Nghiêu không thèm để ý đến hắn.
Lý Tinh Trạch cũng không vội vã như vừa rồi nữa, hắn rót một cốc nước nóng tới, lại đổ hai viên thuốc ra để bên miệng Tạ Chu Nghiêu, khuyên: “Chu Nghiêu, em biết anh giận, nhưng anh phải uống thuốc đã. Nếu vết thương không khỏi, dù là đi tắm hay đi vệ sinh đều phải dựa dẫm vào em, như vậy sẽ chỉ khiến anh thêm tức giận mà thôi.”
Lý Tinh Trạch cũng không phải cố ý muốn làm anh tức giận, chỉ là thăm dò tính cách hiện tại của anh. Thay vì nói nhưng lời anh không muốn nghe thì không bằng dùng chuyện anh không muốn nhất để nhắc nhở anh.
Quả nhiên Tạ Chu Nghiêu lại trừng mắt lại. Đôi mắt hoa đào xinh đẹp kia giống như hai phiến đao dài, nếu như có thể hóa thành thật, có lẽ Lý Tinh Trạch đã không thể ngồi yên được từ lâu rồi.
Nhìn anh không cam lòng mà nuốt thuốc, Lý Tinh Trạch thở phào nhẹ nhõm, lại cầm lấy một tuýp thuốc, nói: “Em phải bôi thuốc cho anh, anh chịu đựng một lát, bác sĩ Quý nói sẽ hơi đau đó.”
Tạ Chu Nghiêu vẫn trợn trừng mắt nhìn hắn, mặc dù không từ chối, nhưng lại cắn chặt răng không chịu kêu lên một tiếng.
Lý Tinh Trạch đỡ anh nằm nghiêng, ngón tay dính thuốc bôi lạnh lẽo nhẹ nhàng vuốt ve lên vết thương. Chỗ bị thương ở ngay sát tuyến thể, dù Tạ Chu Nghiêu nhịn đau rất khổ, nhưng vẫn bị một cảm giác không đáng có dần dần ăn mòn ý chí.
Đến khi bôi thuốc xong, Lý Tinh Trạch lật anh lại nhìn, mặt anh rất đỏ, bấu chặt chăn thở dốc.
Lý Tinh Trạch hỏi anh có đau không, anh vẫn cứng đầu không chịu trả lời. Lý Tinh Trạch nhớ tới lời bác sĩ Quý nói, vén tóc anh ra, cắn thẳng lên tuyến thể.
Cơ thể Tạ Chu Nghiêu chợt run lên, tin tức tố mà anh khao khát từ lâu mang theo sự mát lạnh mà tràn vào, tựa như một cánh tay vô hình phủ lên cơ thể anh một cách dịu dàng, vỗ về sự khô nóng đang rục rịch trong huyết dịch và sự đau đớn từ vết thương.
Anh mềm nhũn cả người, bờ môi bị cắn tạo thành vết răng cũng buông nhẹ ra thành khe hở, để lộ ra tiếng rên rỉ không nên bị Lý Tinh Trạch nghe thấy.
Tay Lý Tinh Trạch duỗi tới eo anh, một lần nữa đặt trên vết sẹo ấy.
Ánh mắt Tạ Chu Nghiêu dần mất đi tiêu điểm, ngón tay nắm chặt chăn cũng không thể dùng sức được nữa. Lòng bàn tay của Lý Tinh Trạch vừa ấm lại vừa thoải mái, nhẹ nhàng vuốt ve trên bụng anh. Động tác mà chỉ có người kia mới có thể hiểu được ý nghĩa, khiến tâm trạng anh giống như một cơn sóng bị đẩy lên đá, lập tức trở nên rối loạn
Anh thở dốc càng kịch liệt hơn, rõ ràng ý thức đang kháng cự lại sự đụng chạm thế này, nhưng thân thể giống như bị nghiện vậy, muốn đòi hỏi nhiều hơn.
Nhưng Lý Tinh Trạch không để anh mất khống chế như lần trước, chỉ cho anh đủ tin tức tố rồi thì dừng lại. Đợi Tạ Chu Nghiêu bình tĩnh lại rồi, mới phát hiện tay hắn vẫn đặt trên bụng anh không rời.
Mắt Tạ Chu Nghiêu đỏ lên, tin tức tố của Lý Tinh Trạch vỗ về cơ thể anh, khiến anh không duy trì được oán hận với người này, chỉ đành yên lặng để chịu đựng sự khó chịu.
Lý Tinh Trạch để anh nằm thẳng ra, lòng bàn tay vẫn đặt ở nơi đó, trong lúc anh vẫn còn đang thấp thỏm hỏi lại một lần nữa: “Chu Nghiêu, đứa bé là của em có đúng không?”
Tạ Chu Nghiêu không đáp lời. Trong lòng anh vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, không hiểu tại sao Lý Tinh Trạch đột nhiên chạy tới hỏi chuyện này.
Năm ấy anh đau quá ngất đi trong căn biệt thự ấy, khi tỉnh lại vẫn đang ở trong biệt thự, chỉ có một bác sĩ gia đình đang trông coi tình trạng của anh.
Sau đó Ôn Thế Tước đưa anh vào viện cũng là vì chứng chặn tin tức tố và vấn đề về tâm lý, cơ bản không có ghi chép bệnh viện về chuyện sinh đẻ.
Từ sau khi gặp lại, anh vẫn luôn duy trì một khoảng cách nhất định với Lý Tinh Trạch, chỉ có lần đầu tiên lúc cho anh tin tức tố hai người mới tiếp xúc thân mật, nhưng khi đó Lý Tinh Trạch đâu có phát hiện ra.
Có thể nhất có lẽ là tối ngày hôm qua, chẳng lẽ tối qua lúc anh tỉnh Lý Tinh Trạch không hề ngủ?
Nghĩ tới hành động mất mặt lại yếu đuối kia có thể đều bị Lý Tinh Trạch nhìn thấy cả rồi, Tạ Chu Nghiêu nhắm chặt hai mắt, một lần nữa bị cảm giác xấu hổ và hối hận làm cho tâm tình trở nên rối loạn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT