Điện thoại Ôn Thế Tước cuối cùng cũng kết nối được, Tạ Chu Nghiêu hỏi gã đang ở đâu, gã nói ăn đang ở nhà hàng, nghe giọng thì có vẻ tâm trạng rất tốt, Tạ Chu Nghiêu nói có chuyện cần nói, gã bảo Tạ Chu Nghiêu tới đó.
Tạ Chu Nghiêu cũng không nghĩ gì nhiều, đợi đến khi vào nhà hàng mới phát hiện, khu ăn uống rộng lớn như vậy lại chỉ có một bàn duy nhất có người.
Lý Tinh Trạch và Ôn Thế Tước ngồi đối diện nhau, người quay lưng về phía anh là một người con gái. Mái tóc dài đen nhánh thả sau lưng, bên ngoài chiếc váy liền bó eo là một chiếc áo khoác màu hoa hồng đỏ, trên chân là đôi giày cao gót cùng màu.
Dù chỉ nhìn bóng lưng thôi, nhưng Tạ Chu Nghiêu cũng đã đoán được cô là ai. Lúc này cô đang nói gì đó với Lý Tinh Trạch, trên gương mặt Lý Tinh Trạch cũng mang theo nụ cười dịu dàng, đôi mắt sáng nhìn thẳng vào Tưởng Lê, khiến anh nhớ lại vài tiếng trước, người được Lý Tinh Trạch nhìn như vậy là anh.
Lý Tinh Trạch không phát hiện ra anh đang dứng ở cửa ngay, mà là do Ôn Thế Tước nhàm chán liếc mắt qua thì nhìn thấy, ngoắc ngoắc tay với anh: “Chu Nghiêu, tới đây nhanh nào, giới thiệu Tưởng tiểu thư cho em.”
Dẫu cho trong lòng không muốn, nhưng Tạ Chu Nghiêu vẫn đi tới.
Mấy ngày nay Ôn Thế Tước như rồng thấy đầu không thấy đuôi, lúc này vừa nhìn thấy anh lại nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ niềm nở, ôm bả vai anh nói với Tưởng Lê: “Tưởng tiểu thư, em ấy là Tạ Chu Nghiêu, là đối tượng kết hôn của tôi.”
Gã lại nhìn Tạ Chu Nghiêu: “Vị này là Tưởng Lê, thiên kim của ngài Tưởng. Trước kia anh từng nói em đó.”
Tạ Chu Nghiêu đã từng trông thấy Tưởng Lê từ rất lâu rồi, vẫn phải giả vờ như là lần đầu nhìn thấy, đưa tay ra: “Chào Tưởng tiểu thư.”
Tưởng Lê không biết thân phận thật sự của anh, còn đứng dậy cười bắt tay với anh: “Chào anh.”
Người này vừa cười, Tạ Chu Nghiêu mới phát hiện ra rằng hóa ra Tưởng Lê có lúm đồng điếu.
Trên gương mặt trắng trẻo ấy có hai chiếc lúm đồng điếu nhàn nhạt nhưng không khiến cô mất đi sự ngọt ngào, càng khiến cô gái này trông có vẻ ấm áp, không hề có cảm giác ngạo mạn của một cô tiểu thư được nuông chiều.
Cô gái này, thật sự rất hợp với Lý Tinh Trạch.
Lý Tinh Trạch nhìn hai người chào hỏi nhau, cũng không lên tiếng.
Đôi mắt vừa rồi nhìn anh với điệu bộ xa cách giờ đây đang nhìn thẳng vào anh, trong ánh mắt đều là tình yêu không hề kiềm chế khiến anh suýt chút nữa là không giữ được nụ cười trên mặt.
Anh chỉ có thể ép mình không để ý đến nữa, cũng may Ôn Thế Tước đúng lúc ấy kéo ghế cho anh ngồi, còn quan tâm hỏi: “Sao lại mặc ít thế này? Vừa rồi mưa đó, bên ngoài lạnh lắm.”
Tay anh bị Ôn Thế Tước kéo đi, đặt ở trên đầu gối mà nắm. Tưởng Lê nhìn thấy, cười nói: “Tình cảm của hai người tốt thật đấy. Trước khi tới tôi có nghe ba tôi nói, chuyện vui của Ôn tiên sinh và Tạ tiên sinh cũng sắp đến rồi.”
Ôn Thế Tước cũng cười nói: “Đúng vậy, Tưởng tiểu thư phải nhớ tới uống rượu mừng đó.”
Tưởng Lê gật đầu: “Chắc chắn.” Nói xong biểu cảm liền có chút cay đắng: “Hâm mộ hai người thật đó, có thể chân chính ở bên nhau.”
Lý Tinh Trạch nhìn Ôn Thế Tước diễn, biểu cảm vẫn một vẻ lạnh lùng. Lúc này nghe Tưởng Lê nói như vậy, tim nhảy lên một cái.
Hắn sợ Tưởng Lê lại nói gì đó khiến Tạ Chu Nghiêu không thoải mái, liền chen miệng nói: “Được rồi gọi đồ ăn đi, ăn xong tôi dẫn cậu đi loanh quanh một lúc.”
Tưởng Lê không có ý kiến gì cả, nhưng Ôn Thế Tước lại kiếm chuyện lại bồi thêm một câu: “Tưởng tiểu thư không cần hâm mộ chúng tôi đâu. Nghe nói cô với Lý tiên sinh quen nhau từ thời cấp ba, tình cảm được củng cố nhiều năm như vậy, kết hôn xong chắc chắn sẽ hạnh phúc.”
Tưởng Lê vẫn giữ nụ cười, nhưng không đáp lời nữa, mà nhận lấy thực đơn từ tay phục vụ xem. Lý Tinh Trạch sợ Tạ Chu Nghiêu hiểu lầm hắn, nhưng Tạ Chu Nghiêu cũng cúi đầu xem thực đơn, dù ánh mắt của Lý Tinh Trạch lúc này còn trực tiếp hơn vừa rồi, cũng không thể khiến anh ngẳng đầu lên.
Ôn Thế Tước ung dung, dựa vào bên cạnh Tạ Chu Nghiêu, kề sát mặt của anh: “Em muốn ăn gì?”
Vào khoảnh khắc dựa gần vào Tạ Chu Nghiêu, Ôn Thế Tước nhíu mày, tầm mắt chuyển đến gáy của anh.
Trên người Tạ Chu Nghiêu có mùi tin tức tố của một Apha khác, dù cho rất nhạt, Ôn Thế Tước vẫn ngửi ra được, là tin tức tố của Lý Tinh Trạch.
Ôn Thế Tước liếc Lý Tinh Trạch, kết quả Lý Tinh Trạch cũng đang trừng mắt với gã.
Nhìn thấy dáng vẻ tức giận nhưng chỉ có thể nín nhịn của Lý Tinh Trạch, Ôn Thế Tước lại cảm thấy sung sướng, cố ý duỗi tay ôm Tạ Chu Nghiêu vào trong ngực, còn thân mật nói: “Anh không đói, chi bằng chúng ta ăn chung nhé.”
Câu nói này hơi bất ngờ, Tạ Chu Nghiêu không khỏi ngước nhìn Ôn Thế Tước.
Trước kia dù diễn trước mặt Lý Tinh Trạch, hai người họ cũng của ai nấy ăn. Ngoài việc cho anh tin tức tố ra thì Ôn Thế Tước đều duy trì một khoảng cách thích hợp với anh. Hai người bề ngoài là đối tượng kết hôn, nhưng thực ra bên trong lại chỉ là đang lợi dụng nhau, và cả chút thương hại và áy náy mà Ôn Thế Tước dành cho anh mà thôi.
Vậy nên Ôn Thế Tước không cần phải làm đến thế này.
Anh không đoán ra được ý đồ của Ôn Thế Tước, chỉ đành đẩy thực đơn đi: “Em cũng không đói, gọi cà phê thôi, hai người ăn đi.”
Ôn Thế Tước lật vài trang, chỉ vào món thịt hấp lá sen: “Món em thích ăn này, gọi món này đi, gọi thêm cả, cá sốt sợi chua, hai con cua luộc, canh thì gọi một bát canh cải thanh đạm thôi.”
Gã hỏi Tạ Chu Nghiêu: “Trước tiên cứ thế nhé, không đủ lại gọi thêm có được không?”
Tạ Chu Nghiêu vốn không có ý định ăn, nhưng Ôn Thế Tước lại gọi toàn những món anh thích, anh cũng không có lý do gì để từ chối cả, liền đồng ý. Ôn Thế Tước nhìn về phía Lý Tinh Trạch và Tưởng Lê: “Chúng tôi gọi xong rồi, hai người gọi đi.”
Tưởng Lê vén tóc ra sau tai, dáng vẻ vô cùng hâm mộ: “Ôn tiên sinh săn sóc thật đấy.”
Ôn Thế Tước cười nói: “Chồng chưa cưới của cô cũng không kém đâu.”
Lý Tinh Trạch đã nhận ra là Ôn Thế Tước cố ý kiếm chuyện, chỉ ho khan một tiếng, sửa lại lời: “Chúng tôi còn chưa đính hôn.”
Vẻ mặt của Tưởng Lê trong thoáng chốc có chút mất mất tự nhiên, nhưng cô hoàn toàn không bị đả kích, ngược lại còn thản nhiên cười: “Đúng thế, còn chưa chính thức đính hôn nữa.”
“Thời gian chắc là tháng sau nhỉ, chắc là đã chuẩn bị xong thiệp mời rồi đúng không?” Ôn Thế Tước như là không hiểu sắc mặt của người khác mà hỏi. Thấy hôm nay hắn có hơi không đúng lắm, Tạ Chu Nghiêu lập tức ngăn hắn lại: “Em muốn đi vệ sinh, anh đi với em.”
Ôn Thế Tước thoải mái đứng dậy.
Tạ Chu Nghiêu nói một câu xin lỗi hai người không thể tiếp chuyện được nữa, ra khỏi nhà hàng liền kéo Ôn Thế Tước tới lối đi an toàn.
Trong lối đi không cờ người, sau khi cửa đóng lại, anh bất mãn nói: “Hôm nay anh làm sao vậy?”
“Chuyện gì nữa?” Ôn Thế Tước lấy ra một điếu thuốc, dựa vào trên tường hút.
Tạ Chu Nghiêu trừng hắn: “Lý Tinh Trạch đã từ chối cô ấy rồi, anh cần gì phải nói những lời như vậy làm tổn thương cô ấy.”
Ôn Thế Tước nhếch môi: “Tôi đang giúp cậu đấy.”
“Giúp tôi cái gì?”
Thấy bộ dạng không nhảy số kịp của Tạ Chu Nghiêu, Ôn Thế Tước dùng ngón tay kẹp thuốc lá ấn vào ấn đường của anh “Cái đầu này của cậu sao lúc thì thông minh lúc lại ngốc nghếch như thế hả? Nếu tôi không tạo chút áp lực cho Lý Tinh Trạch, với thái độ vừa rồi của cậu ta với Tưởng Lê, thì chuyện này không thể tốc chiến tốc thắng được đâu.”
Tạ Chu Nghiêu ngẩn người, sau đó cũng phản ứng được: “Vậy nên vừa rồi anh giúp tôi gọi món lại còn tỏ ra thân mật như vậy là vì để kích thích Lý Tinh Trạch?”
Ôn Thế Tước búng búng tàn thuốc, tỏ vẻ trẻ nhỏ dễ dạy: “Nếu không còn vì cái gì nữa? Thật sự cho rằng tôi vừa ý cậu đấy à?”
Tạ Chu Nghiêu thở phào nhẹ nhõm, nói: “Thế thì anh một vừa hai phải thôi là được rồi, dù sao Lý Tinh Trạch biết tôi không có tình cảm với anh. Anh diễn như thế trong lòng cậu ta cũng hiểu rõ, tôi lại càng khó xử.”
Ôn Thế Tước híp mắt, trong mắt hiện lên chút tâm tình khó phát hiện.
Tạ Chu Nghiêu lại nhớ tới chuyện làm phiền mình cả đêm qua, định giờ nói cho Ôn Thế Tước, kết quả Ôn Thế Tước túm lấy anh. Anh đứng không vững, va vào lồng ngực của Ôn Thế Tước, sau đó cảm thấy cổ đột nhiệt lạnh toát, tiếp đó môi của Ôn Thế Tước dán lên.
Trong lúc không kịp phòng bị bị cắn tuyến thể, dù người cắn anh là Ôn Thế Tước thì anh cũng không dám động đậy. Cũng may Ôn Thế Tước chỉ cho anh tin tức tố như thường lệ, không làm chuyện dư thừa.
Nhưng lạ là lần này Ôn Thế Tước lại liếm vết thương giúp anh. Chẳng những liếm rất cẩn thận mà đến lúc không còn đau nữa cũng không chịu buông ta.
Anh bị xúc cảm ẩm ướt mềm mại kia làm cho sống lưng tê rần, chân cũng bất đầu nhũn ra. Đành lúng túng mà nhắc nhở: “Được rồi đó.”
Trước mắt anh không hề thiếu tin tức tố, sau khi Ôn Thế Tước buông ra bất mãn nói: “Tự dưng đột nhiên lại làm thế, bệnh của tôi có tái phát đâu.”
Ôn Thế Tước nhàn nhạt nói: “Trên người cậu có tin tức tố của Lý Tinh Trạch, Tưởng Lê cũng là Omega, tới gần là cô ta có thể gửi được.”
Mặt Tạ Chu Nghiêu hơi đỏ lên, lập tức kéo cao cổ áo che gáy. Nhìn anh như vậy, Ôn Thế Tước cười nhạo nói: “Mới có mấy ngày mà đã thân mật đến thế này rồi cơ à? Chẳng lẽ hai người các cậu còn lên giường với nhau rồi.”
Mặc dù không hoàn toàn là sự thật, Tạ Chu Nghiêu vẫn chột dạ, lạnh mặt đổi chủ đề: “Anh đừng xía vào những chuyện này, tôi có chuyện quan trọng muốn hỏi anh. Lý Tinh Trạch nói cậu ta đã bắt đầu điều tra chuyện của quá khứ rồi, giờ phải làm thế nào?”
So với sự lo lắng của anh, Ôn Thế Tước lại không hề tỏ ra kinh ngạc, lại châm thuốc mà hút: “Chuyện hắn điều tra chỉ là chuyện sớm muộn, tôi cũng không thể ngăn cản cậu ta được.”
Tạ Chu Nghiêu nói: “Nhưng cậu ta tra ra được, kế hoạch của chúng ta rất nhanh cũng sẽ bị Lý Hằng Sinh phát hiện.”
Ôn Thế Tước cười nói: “Yên tâm, Lý Hằng Sinh tạm thời không phát hiện được đâu.”
Tạ Chu Nghiêu không hiểu mà nhìn hắn: “Ý anh là sao?”
Ôn Thế Tước thong dong hút xong điếu thuốc, dập thuốc ở thùng vứt thuốc lá bên cạnh xong mới nói: “Điểm yếu của Lý Duệ Trì đang nằm trong tay tôi.”
“Điểm yếu gì?”
Ôn Thế Tước đưa tay ngoắc ngoắc với anh, anh lại gần, nghe Ôn Thế Tước nói bên tai: “Lần này ông trời cũng giúp chúng ta, hóa ra trước khi chúng ta động tay Lý Duệ Trì đã bắt đầu thu mua cổ phần của Lý thị rồi. Nhưng thằng nhóc này cá độ bóng đá nước ngoài nợ một khoản tiền, bị chủ nợ đòi đến tận cửa, đang gấp gáp tìm người mua lại.”
Tạ Chu Nghiêu kinh ngạc nói: “Chuyện này bao lâu rồi? Tin tức có đáng tin cậy không?”
“Không chắc chắn tôi cũng sẽ không nói với cậu đâu.”
“Vậy anh muốn uy hiếp anh ta.”
“Sao lại là uy hiếp, nói khó nghe thế?” Ôn Thế Tước nhếch mày: “Tôi là đang giúp cậu ta, cậu ta bán cổ phần, việc lớn như thế rất dễ bị Lý Hằng Sinh phát hiện. Hơn nữa cậu ta cần một khoản tiền lớn trong một thời gian ngắn, lại không chịu ép giá, ngoài tôi ra không ai chịu làm việc xấu xa này đâu.”
“Vốn dĩ anh ta có trong tay 10%, bây giờ là bao nhiêu?” Tạ Chu Nghiêu hỏi.
“Tính cả sau khi hắn thu mua vào, và cả phần tôi đang có thì khoảng 27%.”
“Nhiều thế cơ à? Thế không phải đã hơn cả Lý Hằng Sinh rồi sao?”
Ôn Thế Tước nói: “Chỉ hơn mỗi ông ta cũng chẳng có tác dụng gì cả, cậu đừng quên còn có cả Lý Trác Dương nữa. Hai cha con ông ta cộng vào cũng có 30% rồi.”
Tạ Chu Nghiêu gật đầu: “Nhưng nói thế nào thì xem ra không bao nữa là xong rồi.”
Ôn Thế Tước bổ sung: “Còn một chuyện nữa cậu tuyệt tối không ngờ được đâu.”
“Chuyện gì?”
“Lý Duệ Trì và Vương Huyên đang ở bên nhau.”
Đôi mắt đào hoa nhỏ dài của Tạ Chu Nghiêu trợn tròn cả lên: “Bà ba của Lý Hằng Sinh?!”
Ôn Thế Tước nở nụ cười gian xảo: “Đợi xử lý gần xong chuyện thu mua, tôi sẽ làm lộ chuyện này ra trước. Lý Hằng Sinh coi trọng mặt mũi như vậy, tôi xem ông ta có thể cứu vãn được thế nào.”
=====
Lúc quay về bàn, Tạ Chu Nghiêu vẫn chưa hoàn hồn.
Những lời Ôn Thế Tước làm anh nhớ đến trước kia lúc điều tra tư liệu về Lý gia từng nghe được một chuyện.
Bà hai Từ Lệ Viên mang thai ở bên ngoài rồi mới được Lý Hằng Sinh đón về nhà. Bà cả luôn coi bà như cái đinh trong mắt, chính bà cũng không có chính kiến, không biết cách khiến Lý Hằng Sinh vui vẻ, liên lụy đến cả Lý Tinh Trạch do bà sinh ra cũng dần dần không được coi trọng. Lúc Lý Trác Dương và Lý Duệ Trì thành niên đều được chia cho 10% cổ phần Lý thị, chỉ có Lý Tinh Trạch là chẳng được gì cả. Sau khi tốt nghiệp cũng chỉ vào làm việc ở bộ phận phát triển, trước khi tàu Viking được đóng xong, thậm chỉ chẳng có mấy ai nhắc đến hắn cả.
Lúc ấy Tạ Chu Nghiêu đã chết tâm với Lý Tinh Trạch, đương nhiên cũng sẽ không suy nghĩ tới chuyện có phải Lý Tinh Trạch sống rất khổ hay không.
Anh chỉ cần Lý Hằng Sinh phải trả giá.
Giờ anh vẫn chưa tha thứ cho Lý Tinh Trạch, nhưng khi người này ngồi đối diện anh, hơn nữa giữa hai người lại từng có chút tiếp xúc quá giới hạn, anh không biết bên xử lý tâm tình phức tạp này như thế nào nữa.
Lý Tinh Trạch cũng phát hiện ra, sau khi Tạ Chu Nghiêu quay về từ nhà vệ sinh người cứ như ở trên mây, ăn ít cũng không nói chuyện chỉ cúi đầu nhìn đĩa thức ăn trước mặt, không biết là đang nghĩ gì.
Ngại vì Tưởng Lê đang ở đây, Lý Tinh Trạch không làm gì cả. Chỉ có thể cố gắng nhanh nhanh kết thúc bữa ăn, nói chuyện với Tưởng Lê xong rồi đi tìm anh.
Nhưng Tưởng Lê không hề gấp nói chuyện ngay, mà mong Lý Tinh Trạch dân cô đi lòng vòng quanh tàu Viking, để cô được ngắm nhìn một chút con tàu mà hắn tham gia xây dựng và thiết kế này.
Đề nghị của Tưởng Lê hợp tình lại hợp lý, Lý Tinh Trạch không thể thật sự vô tình như vậy được, chỉ có thể đi cùng cô.
Tạ Chu Nghiêu ở trong phòng cả một buổi chiều, những lời Ôn Thế Tước nói cứ quanh quẩn trong đầu anh mãi.
Vốn dĩ có thể rút ngắn thời gian chờ đợi là một chuyện đang để ăn mừng, nhưng chẳng hiểu tại sao, anh cứ buồn bực trong lòng.
Anh biết nhưng nỗi ưu tư này là những điều không cần thiết, cũng muốn giống như trước kia thuyết phục bản thân coi nhẹ nó là được rồi.
Anh ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt biển đã khoác lên mình một màu đen từ lâu, đồng hồ cũng đã chỉ 10 giờ.
Anh không muốn chạm mặt Lý Tinh Trạch và Tưởng Lê, thế là không tới nhà hàng để ăn tối. Lúc này lại cảm thấy đói đói, lại chợt nhớ tới hương vị ngọt ngào của bỏng ngô.
Trước khi quen biết Lý Tinh Trạch, anh thật sự không biết bỏng ngô lại ngon đến như vậy.
Có lẽ là vì ở có cả hương vị của niềm hạnh phúc, vậy nên mới khiến người ta khó quên đến thế.
Sắp kết thúc rồi, sắp không cần phải gặp Lý Tinh Trạch nữa rồi. Nhưng cùng với đó, bỏng ngô mà sau này anh ăn cũng sẽ không còn hương vị như vậy nữa.
Tạ Chu Nghiêu mở cửa phòng, biết rõ là không thể, nhưng vẫn không kìm được mà đi về phía rạp chiếu phim.
Anh biết tối nay sẽ không có ai chiếu phim cho anh xem nữa, lại càng sẽ không có ai đưa nước và bỏng ngô cho anh nữa.
Vậy nên anh chỉ muốn đi nhìn một chút mà thôi, để bản thân tỉnh táo lại.
Nhưng lúc anh đi đến cửa rạp chiếu phim, vẫn thấy được ánh đèn quen thuộc, trong phòng chiếu phim số một cũng truyền ra tiếng nhạc và tiếng người.
Anh nhanh chóng bước vào, bên trong không có một ai.
Trên màn hình là cảnh đặc tả zombie mặt đầy máu, rõ ràng là một cảnh rất buồn nôn nhưng lại khiến anh bật cười.
Anh đi tới chỗ ngồi trước kia, đợi một lúc, cô gái đưa bỏng ngô cho anh hai lần trước lại bươc vào.
“Anh ấy nói với tôi anh ấy không kịp tới đưa nước hoa quả cho ngài, vậy nên bảo tôi pha cho ngài một cốc mojito.” Cô gái đưa bỏng ngô và ly thủy tinh cho anh, lại đưa cho anh một tờ giấy nữa rồi rời đi.
Tạ Chu Nghiêu đặt đồ ăn xuống, mở tờ giấy ra.
Lý Tinh Trạch chỉ viết cho anh hai câu: “Đừng vì em tạm thời không ở bên anh mà buồn lòng, nhớ phải chờ em đó.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT