Editor: Gió

Bởi vì tin tức này, sự kích động ngập tràn của Lý Tinh Trạch giống như một trận mưa đột nhiên dội xuống giữa đêm hè, trong chốc lát liền lạnh ngắt.

“Sao đột nhiên cô ấy lại muốn lên tàu?”

“Chuyện này tôi cũng không rõ nữa. Đại thiếu gia chỉ nói đây là yêu cầu của Tưởng tiểu thư, chủ tịch Lý cũng đã đồng ý, bảo cậu mau trong sắp xếp ổn thỏa.” Tống Thấm nói.

Lý Tinh Trạch nhíu mày, có lẽ Tưởng Lê muốn đến cũng là vì cuộc gọi ngày hôm ấy. Hắn lại hỏi Tống Thấm: “Tin tức của Từ Cẩn đã truyền về rồi à?”

“Hẳn là chưa, chỉ mới lan chuyền mấy ngày, không đến mức đó đâu. Hơn nữa lần này lên tàu đều là người của chúng ta, nhưng cũng không thể loại bỏ khả năng là từ bên phía Ôn tổng.” Tống Thấm suy nghĩ một chút, tiếp tục nói: “Trước khi lên thuyền mỗi người đều đã kí thỏa thuận giữ bí mật, nhưng chỉ đối với số liệu và thiết bị của Viking mà thôi, những chuyện khác lại không liên quan đến bản thỏa thuận ấy.”

Lý Tinh Trạch do dự trong chốc lát, quyết định trước hết gọi điện cho Tưởng Lê hỏi rõ xem cô muốn làm gì.

Hắn bảo Tống Thấm trở về nghỉ ngơi, bản thân cũng quay về phòng, nhưng có điều hắn gọi mấy cuộc Tưởng Lê đều không nhận, gửi Wechat cũng không thấy trả lời,

Lý Tinh Trạch lo lắng cả một đêm không ngủ, mãi đến khi chân trời đằng xa lộ ra chút màu trắng bạc mới đi tắm.

Bây giờ hắn đang rất hối hận vì ngày hôm đó nói ra quá sớm, hắn không nên ngửa bài với Tưởng Lê trước khi giải quyết xong chuyện của Tạ Chu Nghiêu.

Bởi vì bị chuyện này kéo chân mà hắn không thể đi tìm Tạ Chu Nghiêu để hỏi rõ chân tướng, chỉ sợ trạng thái Tạ Chu Nghiêu không ổn, sẽ bị Tưởng Lê phát hiện.

Hắn ra khỏi phòng, tới phòng làm việc xử lý công việc của ngày hôm nay. Tống Thấm nghe hắn nói không liên lạc được với Tưởng Lê, liền đi sắp xếp thủ tục lên tàu ngày mai.

Ngày hôm sau Tưởng Lê vẫn không nghe điện thoại cũng không trả lời tin nhắn. Buổi chiều hắn gọi đến Tưởng gia, người làm nói tiểu thư ra ngoài từ sáng sớm, đi đâu bọn họ cũng không biết.

Lúc chập tối, Lý Tinh Trạch không còn muốn gọi tiếp nữa.

Hắn biết chuyện Tưởng Lê lên tàu đã không thể thay đổi được nữa, giờ chỉ có thể tạm thời chắp vá, để Từ Cẩn diễn cho xong màn kịch này. Buổi tối còn phải giải thích với Tạ Chu Nghiêu, tránh việc Tạ Chu Nghiêu đột nhiên gặp Tưởng Lê sẽ tức giận, đến lúc đấy lại hiểu lầm hắn thì phiền to.

Lý Tinh Trạch gọi điện cho Từ Cẩn, hẹn cậu ta tới nhà hàng vừa ăn vừa nói chuyện.

Sở dĩ hẹn ở nhà hàng, là vì có thể sẽ chạm mặt Tạ Chu Nghiêu, nhưng hắn cơm hai tiếng đồng hồ cũng không thấy bóng dáng Tạ Chu Nghiêu đâu. Ôn Thế Tước ngược lại lại ở đây, bên cạnh vẫn là Gia Na.

Từ Cẩn là một diễn viên, đối với các tình huống đột nhiên xảy ra cũng đã quen rồi. Vả lại Lý Tinh Trạch còn báo trước cho cậu ta, còn cho cậu ta thêm một con số, cậu ta đương nhiên rất vui vẻ hợp tác.

Sau khi giải quyết Từ Cẩn, Lý Tinh Trạch vội vàng đến rạp chiếu phim chuẩn bị. Hắn không biết Tạ Chu Nghiêu tối nay có tới nữa hay không, nhưng hắn không muốn Tạ Chu Nghiêu đến mà thấy đóng cửa. Chỉ là tối nay đợi đến 11 giờ vẫn chẳng thấy người đâu, hắn liền đi tới phòng của Tạ Chu Nghiêu.

Tối nay Tạ Chu Nghiêu quả thật không muốn tới chỗ hẹn cũ, nhưng nguyên nhân thực sự khiến anh không đi không hoàn toàn là vì giận mà là bệnh đó của anh lại tái phát.

Tối qua anh lăn lộn cả đêm không ngon giấc, sáng nay lúc dậy lại cảm thấy không thoải mái. Anh không ra khỏi cabin, gọi điện thoại tới nhà hàng mang đồ ăn tới.

Buổi chiều anh muốn ngủ bù, có lẽ là vì đêm qua ngủ không yên giấc nên lúc này liền ngủ rất nhanh, nhưng đến 10 giờ tối mới tỉnh lại.

Cảm giác khô nóng quen thuộc đã đu ngoạn trong thân thể anh một lúc rất lâu rồi, hô hấp của anh vô cùng nặng nề, khắp người đều là mồ hôi lạnh, vải vóc của bộ đồ ngủ cũng dán hết vào da thịt. Anh cầm điện thoại lên, muốn hỏi Ôn Thế Tước giờ có tiện không, nhưng gọi mấy lần đều là nhắc nhở thuê bao đã tắt máy.

Anh mất sức ngã về giường, nhưng không ngăn được cảm giác tê dại càng ngày càng mãnh liệt, chi đành đứng dậy đi tắm nước lạnh.

Anh đứng dưới vòi hoa sen rất lâu, nhiệt độ cao ngoài da thịt đã dần giảm đi, nhưng trong cơ thể lại còn nóng hơn vừa rồi.

Anh mặc áo choàng tắm, đành chấp nhận mà đi lấy thuốc ức chế.

Bác sĩ từng cảnh báo anh không được sử dụng thuốc ức chế liên tục, Ôn Thế Tước cũng rất thông cảm. Kể từ đó về sau bất kể là đi đâu đều dẫn anh đi cùng, lúc anh cần tin tức tố cũng sẽ không làm khó anh. Gần đây chẳng hiểu làm sao mà không phải là ở cùng Gia Na để khiến anh khó chịu thì cũng là biến mất vào lúc quan trọng nhất.

Với hiểu biết của anh về Ôn Thế Tước, đương nhiên sẽ không tin là Ôn Thế Tước thật sự động lòng với Gia Na, có lẽ mình lại làm chuyện gì khiến Ôn Thế Tước khó chịu rồi.

Trong đầu anh mơ hồ đều nghĩ về mấy chuyện này, tìm được lọ thuốc ức chế, uống một viên rồi lại nằm lên giường. Nhưng anh vừa nằm chưa được mấy phút liền buồn nôn, gắng gượng chống đỡ đi đến nhà vệ sinh, nôn đến mức xây xẩm mặt mày.

Vào đúng lúc này Lý Tinh Trạch gõ cửa phòng anh.

Tạ Chu Nghiêu quỳ ngồi ở bên cạnh bồn cầu, nghe thấy âm thanh khiến người ta chán ghét bên ngoài cửa, chỉ cảm thấy càng thêm phiền lòng, càng thêm khó chịu.

Anh ấn xả nước, đi tới bồn rửa mặt súc miệng, đến khi dọn dẹp sạch sẽ xong, tiếng gõ cửa bên ngoài vẫn không dừng lại.

Anh không muốn để Lý Tinh Trạch nhìn thấy dáng vẻ chật vật thế này, liền dựa vào tường bất động. Thêm một lúc nữa cuối cùng cũng yên lặng trở lại, có lẽ người kia đã đi rồi.

Anh thở phào nhẹ nhõm, chân nhũn cả ra mà ngồi thụp xuống đất.

Vừa rồi nôn ra cả thuốc ức chế, giờ trong người lại càng giống như một quả cầu lửa. Anh còn đang nghĩ phải uống thêm một viên nữa, nhưng thử mấy lần đều không đứng lên được. Vào lúc này cửa lại “cạnh” một cái, anh ngẩng đầu, thấy Lý Tinh Trạch đang đứng ở cửa.

Lý Tinh Trạch đi lấy thẻ dự phòng của phòng anh tới, nhưng tuyệt đối không thể ngờ là vừa bước vào liền gửi thấy hương mơ nồng nặc.

Trong phút chốc đầu óc trở nên trống rỗng, cơ thể nhanh chóng có phản ứng. Lý Tinh Trạch không hề chần chừ mà lập tức đóng cửa lại, đi tới ngồi xuống bên cạnh Tạ Chu Nghiêu, ôm cơ thể lảo đảo sắp ngã kia vào lòng: “Anh sao vậy?”

Tạ Chu Nghiêu muốn đẩy ra, nhưng không biết sao mà hắn vừa dựa vào, tin tức tố hương nước bạc hà mập mờ kia giống như một dừng cây bị mưa gió tạt qua, cho dù chỉ có chút lạnh lẽo cũng đủ để cảm thấy rất sảng khoái.

Cánh tay của Tạ Chu Nghiêu mất kiểm soát mà leo lên bả vai của Lý Tinh Trạch, gò má không ngừng cọ cọ bên cổ Lý Tinh Trạch, muốn hít vào nhiều hơn, trong miệng cũng bắt đầu nói những lời trái với ý nghĩ: “Cho tôi… mau lên…”

Chỉ vào kỳ phát tình 6 năm trước Lý Tinh Trạch mới được nhìn thấy dáng vẻ chủ động thế này của anh, nhưng trạng thái của anh trước kia và hiện tại không giống nhau. Lý Tinh Trạch ôm anh lên giường, nhưng anh lại không chịu nằm xuống, cứ ôm lấy cổ hắn mà thở gấp.

Lý Tinh Trạch liền hiểu ra đây là hẳn là triệu chứng chứng chặn tin tức tố phát tác, lập tức đưa tay lên gáy anh, hỏi: “Có phải là anh muốn tin tức tố không?”

Tạ Chu Nghiêu khó chịu mà “Ừ” một tiếng, trong đôi mắt trong trẻo lúc nào cũng mang theo nỗi hận kia giờ đã bị ép chảy ra giọt nước mắt yếu đuối, chẳng những mặt càng đỏ, mà vẻ mặt còn gấp gáp hơn vừa rồi.

Lý Tinh Trạch không do dự nữa, lật người anh, ngay cả tóc ở gáy của anh cũng chưa kịp vén lên đã cắn xuống.

Cả người Tạ Chu Nghiêu run lên, vào khoảnh khắc da thịt bị đâm rách, tin tức tố đã từng khiến anh mê luyến không cách nào thoát khỏi của Lý Tinh Trạch đang không ngừng rót vào trong cơ thể anh.

Tựa như nước bạc hà đã được ướp lạnh của mùa hè năm ấy, dập tắt sự khô nóng mất kiểm sóat trong cơ thể anh.

Anh thoải mái đến mức trước mắt đều trở lên mơ hồ, miệng kêu lên vài tiếng không rõ ràng, cơ thể vào lúc này sinh ra phản ứng thành thật nhất.

Một luồng nhiệt mất khống chế mà bắn ra từ giữa hai chân, chất lỏng trắng sữa làm ướt quần lót màu đen, rồi lại rỉ xuống ga giường.

Lúc anh còn đang run rẩy dữ dội vì sự cao trào lâu rồi mới có, Lý Tinh Trạch thả lỏng răng, liếm vết thương của anh.

Đầu óc Tạ Chu Nghiêu vô cùng rối loại, cơ thể anh mềm nhũn, mặc cho đầu lưỡi của Lý Tinh Trạch liếm láp trên tuyến thể nhạy cảm, mãi đến khi tay Lý Tinh Trạch vòng qua eo anh, mò tới thứ lại cứng lên lần nữa giữa hai chân anh, anh mới chịu hoàn hồn.

Sự tỉnh táo tới muộn khiến anh ý thức được chuyện gì vừa xảy ra, máu trên môi anh nhanh chóng rút đi.

Anh túm cổ tay Tạ Chu Nghiêu, muốn lấy cái tay kia ra. Nhưng Lý Tinh Trạch không cho anh được toại nguyện, chẳng những chui vào trong quần lót mơn trớn, mà còn ngậm lấy rái tai anh mà liếm láp.

Đó là nơi mà mỗi lần làm Lý Tinh Trạch sẽ liếm, anh chỉ phản kháng một lúc liền không còn sức nữa.

Thân thể đã lâu rồi chưa được ái tình gột rửa bị động tác của Lý Tinh Trạch làm cho mềm thành một bãi bùn. Anh tựa vào ngực Lý Tinh Trạch, lúc đang nhìn về ngọn đèn trên trần nhà thì bị lần cao trào thứ hai đẩy vào thế giới cực lạc.

Trong ánh sáng dịu dàng mà nhức mắt ấy, anh như được trở về quá khứ, như là tất cả mọi thương tổn đều chưa từng xảy ra. Anh vẫn là gia sư của Lý Tinh Trạch, hai người lén lút yêu đương, đợi đến khi Lý Tinh Trạch lên đại học rồi không phải chịu cảm giác đè nén ấy nữa, có thể danh chính ngôn thuận mà ở bên nhau.

Nếu thật sự có thể như vậy, giờ đây hai người chắc chắn sẽ hạnh phúc… Nếu như đứa bé đó ra đời bình an thì giờ đã có thể gọi Lý Tinh Trạch là “ba” rồi.

Tạ Chu Nghiêu nhắm đôi mắt nhức mỏi lại, bên tai lại vang lên tiếng bày tỏ thâm tình.

“Chu Nghiêu…em yêu anh.”

Đây là tình yêu đã biến mất suốt sáu năm liền, cũng từng là sự cứu rỗi mà anh khát vọng nhất. Hôm nay vượt qua khoảng thời gian bị chia cắt, một lần nữa xông vào cuộc đời của anh,

Tim vào khoảnh khắc ấy thít chặt lại. Anh muốn giễu cợt, muốn dùng những lời nói khó nghe nhất để tổn thương Lý Tinh Trạch, nhưng cơ thể lại không thể làm được.

Lý Tinh Trạch ôm chặt lấy anh, giọng nói áy náy cùng nghẹn ngào: “Tha thứ cho em có được không? Quay về bên em đi anh, lần này nhất định em sẽ bảo vệ anh thật tốt.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play