Lúc Đường Tử Ngôn đến nơi đã là hai giờ đêm.

Nam nhân trên ngồi ghế sô pha tinh thần sảng khoái, nhìn thấy Đường Tử Ngôn đi vào cũng không nhúc nhích, mắt không chớp,

"Đến rồi? Nể tình như vậy?"

Đường Tử Ngôn cười cười, nghĩ thầm nếu mình thật sự không đến, sợ là lần sau gặp cái người này sẽ lột ra mặt mình xuống.

Nhưng cũng không nói, chỉ ngồi xuống bàn đối diện Hứa Vãn Hà, "Nếu anh đã nói, làm sao tôi lại không tới."

Hứa Vãn Hà đánh giá cẩn thận Đường Tử Ngôn,

"Muộn như vậy, không có làm hỏng chuyện tốt của cậu a?"

Đường Tử Ngôn làm như không nghe thấy, thẳng tắp nhìn chằm chằm quần áo Hứa Vãn Hà.

Hứa Vãn Hà cúi đầu liếc mắt nhìn, lạnh mặt, "Một cái áo sơmi, cậu lại nhìn cái gì đấy."

Đường Tử Ngôn ngậm miệng nuốt sống lời nói trong miệng.

Lại nói cái này Hứa Vãn Hà bình thường mặc quần áo phẩm vị kém thì thôi. Ngay cả áo sơ mi trắng, nhìn chung là khó mắc lỗi cũng có thể bị phối xấu đến vậy, thật sự là có phần năng lực. Hơn nữa, không ai chấp nhận mặc quần áo xấu xí như vậy, ai ngờ anh ta lại mặc nó ra đi hẹn với mình.

May mắn túi da tốt, bằng không thì đối với người như vậy thật sự là quá ngán.

Hứa Vãn Hà mất tự nhiên động động động cổ áo, "Đây không phải sốt ruột ra ngoài sao, quên mang thêm cái áo khoác.."

Đường Tử Ngôn cười miễn cưỡng, "Biết, chúng ta cũng cũng không phải người ngoài."

Hứa Vãn Hà bỗng nhiên cười có thâm ý khác, "Đúng vậy a,bộ dạng gì của cậu mà tôi chưa từng thấy qua."

Đường Tử Ngôn không đáp lời anh, "Nghe nói gần đây công việc làm ăn của anh không tốt?"

Hứa Vãn Hà bực bội, "Lão già họ Mạc điên rồi, không chịu để tôi sống với cái mớ bòng bong cả ngày đâu. Nhìn xem, lần này lão còn làm được nhiều hơn thế nữa, lão đã khiến tất cả những người có mặt trên đường này phát điên lên rồi,nơi này còn có người của cậu... "

Đường Tử Ngôn làm làm ra bộ dạng buồn khổ, "Cũng đúng... lão cũng không phải lần đầu tiên gây sự với tôi sau lưng."

Hứa Vãn Hà đối với đáp án này tựa hồ không hài lòng lắm, thấy Đường Tử Ngôn vẻ mặt bình tĩnh, lại càng không khỏi tức giận, "Ý của cậu là gì?"

Đường Tử Ngôn càng thêm ninh định, "Không có ý gì... Làm kinh doanh sao, ai mà không chịu ít tổn thất, đừng làm trễ đại sự là tốt rồi, tôi cũng khuyên anh đừng quá tức giận, gần như là ổn..."

Hứa Vãn Hà cười âm hiểm, đứng dậy, "Cậu thật sự muốn khai mở? Người khác làm cậu như vậy, một cái thái độ cậu cũng không có?"

Đường Tử Ngôn ủy khuất, "Tôi đây không phải có thái độ sao? Tuy nói thái độ này là quyết định nhịn.."

Hứa Vãn Hà tức giận vỗ vỗ vào đầu Đường Tử Ngôn, "Ta nghĩ ngươi vẫn là người, chuyện này sao lại vô dụng như vậy?"

Sau thu tay lại, không hiểu nói một câu, "Tại sao tóc của cậu lại mềm mại như vậy... giống như một con người"

Đường Tử Ngôn nhìn theo sau tấm màn đầu rối rắm Hứa Vãn Hà, trực tiếp bày tỏ ý định, "Tôi còn không muốn làm, tôi sẽ không tự gây phiền phức cho bản thân. Anh muốn làm gì thì làm, tôi không muốn đâu. Tôi cũng không muốn quản lý. "

Hứa Vãn Hà xua tay, "Tôi biết, tôi không muốn lo lắng, trước kia sợ đến mềm nhũn cọp cái, tôi đối với cậu cũng không có nhiều hy vọng."

Đường Tử Ngôn cười cười, đáy lòng ám thoải mái, "Còn có chuyện gì khác không?"

Hứa Vãn Hà liếc hắn một cái, "Không có việc gì rồi, muốn đi sao?"

Đường Tử Ngôn đứng lên, "Muộn quá rồi, anh về sớm nghỉ ngơi đi."

Hứa Vãn Hà bĩu môi, "Cậu trở về làm tiểu tình nhân kia?"

Đường Tử Ngôn quay đầu lại liếc hắn một cái, "Đúng vậy a.."

Sau liền hướng Phỉ Thất khẽ gật đầu, quay người cáo từ.

Hứa Vãn Hà chằm chằm vào bóng lưng của hắn, lạnh giọng khẽ hừ.

Chỉ nhìn người trắng nõn mềm mại, eo thon chân dài, nhìn không ra người có thể ở bên trên người ta, ngược lại là nên tặng cho người khác, kỳ thật người này đã từng được ban cho những người khác trước đây.

Đáng tiếc, Đường Bội chưa từng chạm vào anh, hắn cũng không có động vào anh.

Thật sự phiền nhiễu.

____Mọi người ghé qua Wattpad mình nha: @IrisElisen2010

Sau khi lên xe, Phỉ Thất nhịn không được hỏi Đường Tử Ngôn, "Đường ca, chúng ta như vậy có chút quá uất ức."

Đường Tử Ngôn cười cười, "Lộ ra uất ức như uất ức quá, chỉ cần đừng uất ức thật là được."

Phỉ Thất thoáng dừng một cái, "Đường ca, em không hiểu ý anh."

"Bày ra điểm yếu, được nhàn nhã không nói lại còn có thể xem hai hổ tranh chấp, có cái gì không tốt đâu rồi, " Đường Tử Ngôn không có biểu cảm gì, "Nhìn lại cậu sẽ hiểu."

Phỉ Thất thấp giọng đáp lại, sau đó quay người lại, "Anh Đường, chúng ta đi đâu bây giờ?"

"Trở lại nhà cũ."

Phỉ Thất nghe vậy lưu loát quay đầu xe, lái xe về phía ngôi nhà cũ.

Trăng lạnh sao thưa, ánh đèn hiu quạnh.

Lúc sắp về đến nhà, Đường Tử Ngôn đột nhiên nhớ tới những gì Điền Bảo đã nói ngày hôm đó.

Sau đó liền tự nhiên mà nhớ tới Đường Bội.

Tính ra người này đã chết ba năm, cho đến tận bây giờ mới có chút manh mối, lại nói tiếp thật đúng là hổ thẹn, may mà có điểm vào cuộc điều tra, tốt hơn nhiều so với không có lý do gì..

Đường Tử Ngôn giương mắt lên hỏi Phỉ Thất, "Người mà Điền Bảo nói... Cậu có ấn tượng gì không?"

Phỉ Thất trầm mặc một lúc lâu, "Là cái người bạn ngục kia á?"

Đường Tử Ngôn sắc mặt đắm chìm trong bóng đen, "Cậu có thể tự mình kiểm tra người này."

Phỉ Thất gật gật đầu, "Đường ca yên tâm."

Đường Tử Ngôn lại dặn dò một câu, "Không cần gióng trống khua chiêng, coi chừng đánh rắn động cỏ."

Phỉ Thất hiểu ra, dù sao việc này rất có thể là người một nhà làm, người một nhà tra người một nhà, sau lưng cư nhiên phải chịu một chút mặt người..

_____

Đường Tử Ngôn mới vừa vào cửa, tiếng Thẩm Hàm từ phòng ngủ truyền đến.

"Đừng ngủ, nói chuyện với tôi một chút, tinh thần tôi vô cùng..."

Trong tay tựa hồ mở loa phóng thanh, thanh âm bên trong nôn nóng lại mỏi mệt,

"Lão nương buồn ngủ quá... không phải nói chống đẩy nếu không ngủ được, làm một trăm cái sẽ mệt mỏi buồn ngủ."

"Đang làm rồi, sáu mươi cái rồi.."

"Cái kia, đệ đệ ta sẽ không quấy rầy ngươi tập chống đẩy – hít đất, gặp lại sau nha."

"Anh nói chuyện với tôi, tôi sẽ giúp anh xin chữ ký của Phỉ Thất."

"Lấy điều này để đe dọa tôi... Thành giao."

Đường Tử Ngôn bất giác cười cười, nhẹ nhàng đóng cửa lại, rón rén vào phòng.

Thẩm Hàm đối diện với chính cái điện thoại di động của mình ra sức tập chống đẩy – hít đất.

"Nhanh, nói cho tôi nghe một chút đi về sau đối mặt hắn như thế nào."

"Dùng lưng đối mặt với hắn."

"Mẹ kiếp."

"Cậu cái này thật nà.. Bạo cúc không có học giỏi ngược lại học thô bạo rồi."

"Anh tại sao không nói anh dạy không tốt? Là dạy người sao? Tôi hoàn toàn là tự học"

Đường Tử Ngôn trợn tròn mắt, rốt cuộc không kìm được, "Hay là để tôi dạy cho cậu."

Canh tay Thẩm Hàm mất thăng bằng, người liền trực tiếp nhào lên mặt đất.

Giọng đầu dây bên kia có vẻ hơi đờ đẫn vì bị che, "Thì ra cậu oán trách tôi dạy không tốt!"

Thẩm Hàm từ trên mặt đất đứng lên,cổ cứng đờ, chậm rãi nhìn về phía sau.

Điện thoại trên mặt đất không ngừng gào thét,

"Cậu quên tôi cho cậu xem giáo trình GV rồi hả?"

"...."

"Cậu đã quên lúc đổ mồ hôi như mưa trong phòng tập thể dục rồi hả?"

"..."

"Cậu quên dầu bôi trơn và bao cao su mà tôi đưa cho cậu để ở trong tủ đầu giường rồi hả?"

Bộ dạng Thẩm Hàm như bị sét đánh, sau đó kịp phản ứng run rẩy cầm điện thoại.

"Sao không nói gì! Vậy là cậu quên mất rồi!Cậu quên hết rồi!Cậu quên mất hồ Đại Minh.."

Thẩm Hàm cúp điện thoại, cảm giác trong lòng bàn tay mình mồ hôi ướt đẫm.

Đường Tử Ngôn nhìn chằm chằm vào người trước mặt, tóc tai ướt đẫm, mồ hôi chảy ròng ròng trên cằm rớt xuống áo phông, trên cổ áo cũng thấm ướt, vẽ lên một đường xương đòn rất đẹp.

Cả người toát ra khí phách cường tráng.

Thẩm Hàm nắm lấy quần áo lau mồ hôi trên mặt, "Chuyện này... thật ra... vừa rồi... chỉ là đùa mà thôi..."

Đường Tử Ngôn mỉm cười nhìn Thẩm Hàm chăm chú, có vẻ thích thú với sự ngượng ngùng của anh ta, rốt cuộc những chuyện xấu hổ như vậy cũng là chuyện hiếm thấy xung quanh anh ta.

"Ta không phải nói đùa, tôi thật sự có thể dạy cậu."

Thẩm Hàm miệng lưỡi khô khốc, "Ân.. Cậu đừng hiểu lầm, tôi không muốn làm gì cậu.."

Sau đó liền quay lưng muốn trốn.

Đường Tử Ngôn cao hứng ngăn hắn lại, "Cậu đi đâu?"

"Đi tắm rửa.."

"Cái này còn gọi không muốn làm gì à?"

Môi Thẩm Hàm run rẩy, "Cậu thấy tôi một thân đổ mồ hôi sao.."

"Không có sao, " Đường Tử Ngôn cười, "Tôi không chê cậu."

"Nhưng là tôi ghét bỏ chính mình, " Thẩm Hàm khó chịu muốn chết, "Nhìn xem, cậu thật là sạch sẽ... thật tốt.."

Đường Tử Ngôn sửng sốt.

Về sau lại có chút muốn cười.

Sạch sẽ, tốt, loại từ hình dung này thật sự không thích hợp hình dung cho chính mình.

Dơ bẩn cùng nham hiểm ngược lại là rất chuẩn xác.

Thẩm Hàm thừa dịp hắn ngây người quay người vội vàng chui vào phòng tắm, phút cuối cùng không quên khóa cửa lại.

Đường Tử Ngôn đứng nguyên tại chỗ, bên ngoài đã có ánh ban mai yếu ớt.

Đêm tối giống như tế tự, hướng đông hừng sáng, tia sáng này thực sự đặc biệt chói mắt.

Tôi luôn cảm thấy rằng tôi đã nhìn thấy quá nhiều sự trùng lặp và mưu mô trong những năm qua. Con người đã trở thành những kẻ hoang dã, chiến đấu không ngừng, tranh cướp thức ăn, thân xác là mồi nhử, và tình yêu trở thành dối trá khiến con mồi hoang mang.

Thế nhưng mà người trước mắt này, không giống như những người khác.

Giống như mặt trời vậy, nó chỉ bùng cháy dữ dội, không có thành phần nào khác.

Đơn thuần lại nóng bỏng.

Đầu Đường Tử Ngôn một hồi nhảy qua mặt người này, bắt đầu một lần nữa xem kỹ hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play