Trong khoảng thời gian ở bệnh viện dưỡng thương, người chăm sóc cho cô là Giải Yến. Ngay cả Thư Thư Tang Noãn cũng chỉ gặp có vài lần. Mỗi lần Thư Thư đến, thời gian ở lại cũng rất ngắn.
"Em có cảm giác chỉ cần ở lại đây thêm một giây nữa thôi, ánh mắt Giải Yến sẽ giết chết em mất."
Thư Thư ngồi trong phòng bệnh của Tang Noãn, tay cầm một bông hoa. Cô bé nói một câu lại ngắt một cánh hoa, ngắt đến mức sắp trụi cả bông hoa luôn rồi.
"Làm gì đến mức ấy?" Tang Noãn nghi ngờ.
Thư Thư cẩn thận liếc mắt dò xét bên ngoài một chút. Để cho hai người có không gian riêng trò chuyện với nhau, Giải Yến đã tạm thời rời khỏi phòng bệnh. Xác nhận sẽ không có người đột nhiên tiến vào, cô bé mới cẩn thận nói với Tang Noãn: "Thì cái cảm giác đó như thể là Giải Yến không thích em và chị ở chung với nhau lâu ấy."
Sau đó, cô bé nở nụ cười: "Nhưng mà có bạn trai ở đây, có ai lại thích để người ngoài quấy rầy thế giới hai người của họ bao giờ?"
Tuy là nói như thế nhưng lúc này đây Thư Thư cũng không ở lại lâu. Trước khi rời đi, cô bé còn cố ý yêu cầu Tang Noãn chụp một tấm hình selfie, đăng lên weibo để an ủi người hâm mộ mấy ngày nay vẫn luôn vì cô mà lo lắng.
Tang Noãn chọn một tấm hình, kèm theo một câu "Đang trong quá trình hồi phục" rồi đăng lên weibo. Mới vừa cập nhật xong mà đã có đến vài chục lượt bình luận và chia sẻ.
Trong đó có một fan, ảnh đại diện và nickname đều có liên quan đến cô, bình luận của cô bé cũng rất đáng yêu: Chị ơi chị ơi, mong chị nhất định phải sớm bình phục đó! Kèm theo một bức hình meme của Tang Noãn.
Tang Noãn vốn muốn trả lời bình luận của cô bé, nhưng lại không cẩn thận ấn vào trang chủ của cô ấy. Trên trang chủ của bạn fan này chia sẻ rất nhiều hình của cô, còn có rất nhiều tin tức khác. Tang Noãn lướt xuống dưới, hầu như chỉ toàn những thứ có liên quan đến cô, có lẽ đây là một bạn fan rất thích cô.
Cô tiện tay mở Weibo của bạn fan đó ra. Bài ghim ở đầu Weibo lại không phải là bài viết Tang Noãn mới đăng, mà là một dòng trạng thái mà bạn ấy tự viết.
[Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ. Các chị em mau tới đây nói với tôi đây không phải sự thật đi]
Phía dưới có hai ba cái bình luận, trong đó có một bình luận viết là: Ốp điện thoại của họ tuy không phải dạng ốp đôi thường thấy, nhưng mà mình cảm thấy xx thật xứng đôi.
Có người hỏi chi tiết hơn là có ý gì, thì người viết bình luận chỉ trả lời lại một câu là nhắn tin riêng.
Tang Noãn vừa tò mò lại vừa nôn nóng, không ngừng làm mới Weibo, hy vọng sẽ có bình luận mới xuất hiện giải đáp nghi ngờ của cô. Thế nhưng từ đầu đến cuối đều không có. Thậm chí sau nhiều lần làm mới weibo, dòng tin đó cũng đã hoàn toàn biến mất, không biết có phải bị bạn fan đó xóa rồi hay không nữa.
Cô lật điện thoại lại, nhìn nhìn ốp điện thoại của mình một chút. Đây là đạo cụ quay phim <Với lời nói dối của anh> mà Tang Noãn mua lại từ tổ đạo cụ.
Cô mua hai cái ốp điện thoại, trên ốp cũng không có họa tiết đặc biệt gì, chỉ là vài hình vẽ hoạt hình mà thôi, nhưng Tang Noãn lại rất thích những hình đó. Nó cũng không phải loại ốp đôi, thế nên tự bản thân cô cho là sẽ không có vấn đề gì. Không ngờ có những lúc sự tinh mắt và liên tưởng của người hâm mộ, quả thật là siêu cấp lợi hại.
Tang Noãn rời khỏi giao diện weibo. Cô đột nhiên cảm thấy, mọi chuyện cứ phát triển thuận theo tự nhiên như vậy cũng khá tốt. Dùng cách thức ôn hòa nhất để công khai, đối với hai người họ và công ty quản lý mà nói thì đây là kết quả tốt nhất.
Hơn nữa không thể không nói, cô cũng chờ mong đến một ngày có thể quang minh chính đại yêu đương. Không cần phải trao đổi ánh mắt và dùng ngôn ngữ để che dấu, chỉ cần muốn là có thể nắm lấy tay nhau.
Lúc Giải Yến đi vào phòng có cầm theo vài quyển sách, trong thời gian cô nằm viện có thể đọc cho đỡ chán. Tang Noãn nghĩ, nếu bị thương ở chân có khi còn đỡ hơn một chút, bởi vì tay bị thương thế nên có rất nhiều trò chơi giết thời gian cô không thể chơi, thực sự rất buồn chán.
Có điều bác sĩ đã nói là tay cô hồi phục rất nhanh, nhanh nhất chỉ cần theo dõi thêm một tuần nữa là có thể xuất viện. Gần đến ngày ra viện, tâm trạng của Tang Noãn lại càng thêm khẩn trương, bởi vì được ra viện đồng nghĩa với việc cô phải đến gặp ông nội Giải Yến.
Không giống với Giải Ngọc, từ trong lời kể của Giải Yến, cô có thể cảm nhận được ông nội là người quan trọng đối với anh. Cũng giống như ông nội Tang Noãn đối với Tang Noãn vậy.
"Ông nội anh thích gì?"
Trong lúc Giải Yến đang thay bó hoa mới trong bình hoa cho Tang Noãn, Tang Noãn rốt cuộc cũng lên tiếng hỏi. Đến gặp người lớn, nhất định phải tặng quà mà họ thích. Cô không muốn ông nội Giải Yến sẽ có ấn tượng xấu với cô.
"Ông thích uống trà." Giải Yến gỡ một nhành hoa vàng nhạt nở đẹp nhất xuống, cài lên tai Tang Noãn.
Anh nghiêng đầu nhìn, từ trong đôi mắt anh, Tang Noãn mơ hồ có thể nhìn thấy hình bóng của chính mình. Giải Yến ngồi bên cạnh cô, tay nhè nhẹ nâng đóa hoa kia, khóe mắt anh cong cong, dịu dàng như gió xuân ấm áp.
"Ông nội nhất định sẽ rất thích em."
Tang Noãn suy nghĩ một chút, nói: "Em không hiểu biết về trà lắm, bình thường ông nội thích uống trà gì?" Tốc độ nói của cô có chút nhanh. Nhìn thấy dáng vẻ có chút giật mình của Giải Yến, cô mới cười cười.
"Em cảm thấy hồi hộp quá, cứ như thể lần đầu tiên đi phỏng vấn vậy." Nói đến đây, cảm giác hồi hộp của Tang Noãn mới vơi bớt một chút, tốc độ nói cũng vì thế mà chậm lại: "Khi đó từ mấy ngày trước em đã bắt đầu cảm thấy hồi hộp rồi, lo lắng rất nhiều ngày, đến tận hôm phỏng vấn vẫn hồi hộp như cũ. Em thật không hiểu nổi sao mình lại có thể có nhiều cảm xúc căng thẳng như thế."
"Nếu như hôm đó em biểu hiện kém một chút, thì thần tượng của anh sẽ đổi thành người khác rồi."
Giải Yến lại lắc đầu, nói: "Không thể nào", giọng nói rất nghiêm túc.
Một lát sau, anh lại bật cười: "Nếu em lo lắng như vậy thì không đi cũng được. Anh không muốn khiến em không vui." Nói câu này, giọng của anh lại dịu dàng trở lại.
"Như vậy sao được!" Tang Noãn trừng mắt liếc Giải Yến một cái. Đã nói là sẽ đến thăm, sao có thể bởi vì cô cảm thấy lo lắng mà hủy bỏ được, như vậy cũng quá tùy tiện rồi.
Cô lấy đóa hoa bên tai xuống cài lại lên bên tai Giải Yến, nhìn trái nhìn phải một chút, nghiêng đầu nở nụ cười: "Bây giờ em không hồi hộp nữa rồi." Thật ra là vẫn còn, chỉ là bị cô đè ép xuống mà thôi.
Chỉ có điều lần này có anh đi cùng, so với hôm phỏng vấn cô phải đi lẻ loi một mình thì chắc chắn sẽ tốt hơn rất nhiều!
Vào khoảnh khắc Tang Noãn đứng trước nhà tổ họ Giải, cô mới thật sự ý thức được cái gọi là quyền thế và phú quý của nhà họ Giải mà Giải Ngọc từng nhắc đến. Cô chưa từng nghĩ rằng, ở thành phố Uyển còn có một căn biệt thự với diện tích rộng lớn đến nhường này. Tang Noãn chỉ có thể nghĩ đến một câu để hình dung căn nhà trước mắt mình, nhà cao cửa rộng.
Dạng kiến trúc như thế này rất dễ khiến người ta liên tưởng đến những tòa lầu các trong cơn mưa phùn ở Giang Nam, nền đá xanh ẩm ướt, từng khu đình viện xinh xắn, tựa như được ngăn cách khỏi dòng chảy thời gian.
Nhưng vừa bước vào, Tang Noãn liền phát hiện ra mình đã lầm rồi. Ở đây ánh mặt trời sáng tỏ, đình viện thâm sâu phảng phất chỉ là ảo giác. Tuy rằng rường cột chạm trổ, tường trắng ngói đen, nhưng vẫn có thể cảm nhận được khí tức thời đại ở đây.
Người quản gia đã có tuổi đến dẫn đường, ông ấy gọi Giải Yến là cậu chủ, gọi cô là cô Tang. Các nếp nhăn đã hằn sâu trên mặt người quản gia nhưng chỉ cần nhìn lướt qua cũng có thể nhận ra ông là một người ôn hòa.
Hai bên đường đi được trồng rất nhiều hoa, người quản gia dẫn đường nói tất cả đều là do ông nội Giải Yến chăm sóc.
"Lão tiên sinh rất thích làm vườn, hôm nào ông ấy cũng đều tự mình chăm sóc đám hoa cỏ này."
Tang Noãn đứng phía sau nhẹ nhàng khều khều ngón tay Giải Yến.
"Sao anh không nói với em những điều này." Cô dùng giọng mũi để nói.
"Em chẳng biết chút gì về hoa cả." Cảm giác hồi hộp vốn bị đè nén xuống, giờ phút này lại đang từ từ dâng lên.
Giải Yến cầm tay cô. Đầu ngón tay anh hơi lạnh, nhưng rất nhanh sau đó đã có cùng độ ấm với Tang Noãn.
"Không sao đâu." Anh nói: "Ông nội cũng không biết nhiều đâu. Ông luôn cảm thấy đám cây cỏ này cần rất nhiều nước nên đã làm úng chết không biết bao nhiêu cây rồi."
Tang Noãn cảm thấy nghi ngờ: "Nhưng... những cây này trông có vẻ rất tươi tốt mà."
Giải Yến đáp lại một tiếng, đỡ Tang Noãn lên bậc thang. Bậc thang không cao nhưng anh vẫn sợ Tang Noãn bị ngã, nên anh cẩn thận đỡ lấy cô, tựa như cô là một món đồ sứ rất dễ vỡ vậy.
Đợi Tang Noãn hoàn toàn bước lên, anh mới mỉm cười nói tiếp: "Bởi vì sau khi cây chết, quản gia sẽ mua cây mới giống hệt về trồng, nên ông nội anh không nhìn ra."
Quản gia nghe anh nói vậy liền quay đầu, hiền từ nói: "Đều là do cậu chủ dặn dò cả. Cậu chủ sợ ông chủ thấy cây cỏ chết sẽ đau lòng nên mới bảo chúng tôi chuẩn bị trước."
Tang Noãn gặp được ông nội Giải Yến trong phòng tiếp khách. Tóc ông bạc trắng, không có chút màu pha tạp nào, ông đang tưới nước cho đám hoa lan được treo trong phòng khách. Giống như những lời Giải Yến nói, mỗi một chậu hoa đều được ông tưới rất nhiều nước, ông mới hài lòng buông bình nước xuống.
Ông lão quay đầu lại nhìn thấy bọn họ, cảm xúc vui vẻ hiện rõ trên nét mặt. Ông chống gậy bước tới, luôn miệng gọi tiểu Yến.
Giải Yến chỉ đành buông cánh tay vẫn luôn nắm lấy tay Tang Noãn, đi tới đỡ ông nội lại đây, anh giới thiệu Tang Noãn với ông nội. Cũng như bao ông già bình thường khác, nhìn thấy Tang Noãn, ông nhìn chăm chú một lượt rồi khen không dứt miệng.
Ông run rẩy vỗ vỗ tay Tang Noãn, luôn miệng nói "tốt, tốt". Thậm chí còn nhân lúc Giải Yến không chú ý mà đưa cho cô một bao lì xì.
"Đừng để tiểuYến nhìn thấy." Ông lão cười ha hả nói: "Giữ lại mua kẹo ăn." Cô cảm nhận độ dày của phong bao lì xì, thầm nghĩ không biết có loại kẹo nào mà đắt như vậy.
Tang Noãn muốn cự tuyệt nhưng ông lại trừng mắt liếc cô một cái, không cho phép cô từ chối.
Sau đó, ông nội còn vô cùng phấn khởi mà dẫn Tang Noãn đi thăm thú các loại cây cỏ, từng cái cây đều tỉ mỉ mà nói qua một lần. Tang Noãn quay đầu nhìn thấy Giải Yến đang đi theo đằng xa, trong lòng mới cảm thấy yên tâm.
Khi ông nói nhầm một chậu hoa cúc thành hoa lan đến lần thứ ba thì Tang Noãn không nhịn được mà nhìn ông thêm vài lần. Không biết ông nội anh có phải bị bệnh gì không.
Dù sao tuổi ông cũng đã cao, mới đi một vòng đã mệt rồi, Tang Noãn chầm chậm đỡ ông trở về. Có lẽ Giải Yến thấy ông vui vẻ, không đành lòng đến làm phiền nên đã tự mình về trước.
Đường đi trong đình viện quanh co, trước giờ Tang Noãn nhớ đường không giỏi nhưng nhìn thấy phong cảnh xung quanh khác biệt, cô cũng nhận ra hình như đi nhầm đường rồi.
Vào lúc này, ông nội nhìn kiến trúc xung quanh, nếp nhăn nơi khóe mặt càng sâu như thể đang cười.
"Đây là nơi tiểu Yến ở. Sau khi ba mẹ nó qua đời, nó vẫn luôn sống ở đây." Nhắc đến Giải Yến, khuôn mặt ông nội tràn đầy vẻ yêu thương.
Vì đây là nơi Giải Yến từng ở thế nên Tang Noãn không khỏi nhìn nhiều hơn vài lần. Phong cách cũng giống với toàn bộ căn đại trạch, từ đây nhìn lên có thể nhìn thấy phía sau cửa sổ kính là rèm cửa sổ được kéo kín mít không kẽ hở.
"Tiểu Yến là đứa trẻ đáng thương. Bởi vì mẹ nó nên ba nó vẫn luôn không thích nó, ngược lại yêu thương đứa trẻ do người ngoài sinh ra." Cây gậy của ông nội nặng nề chống xuống đất: "Ông đã nói với ba nó nhiều lần rồi nhưng ba nó vẫn không nghe ông."
"Lúc nó mới được đưa đến chỗ ông, nó không khóc cũng không cười, giống như một con rối gỗ không có cảm xúc vậy."
"Mãi đến khi nó lên cấp III mới khá hơn."
Đây là một Giải Yến mà Tang Noãn chưa bao giờ nhìn thấy. Tuổi thơ và thời niên thiếu của anh dưới lời kể của ông nội dần dần hiện lên bóng dáng mơ hồ trước mắt cô.
Cô vẫn luôn cho rằng, người như Giải Yến hẳn là được sống trong hoàn cảnh sung sướng từ nhỏ, được ba mẹ yêu thương che chở, sống một cuộc sống thuận buồm xuôi gió mới có thể tạo nên một con người dịu dàng như vậy.
Thế nhưng không ngờ rằng anh lại lớn lên trong hoàn cảnh như thế.
Cô bỗng có cảm giác trái tim căng phồng lên, rồi bị ngâm trong thùng nước chanh, để cho cảm giác chua xót đó chạy qua các cơ quan lan truyền đến toàn thân.
Ông nội bất ngờ muốn đi vào, bảo là muốn gọi Giải Yến xuống ăn cơm. Ở đây không có ánh đèn, rất hiển nhiên là Giải Yến không ở đây. Nhưng ông nội vẫn nhất quyết muốn đi lên cầu thang chật hẹp kia để gọi cháu trai xuống ăn cơm.
"Ông nội, để con đi gọi cho được không? Ông ngồi đây chờ con một lát." Cầu thang quá cao, không an toàn. Tang Noãn hết lòng khuyên can ông nội mới miễn cưỡng đồng ý.
Dưới tầm mắt của ông, Tang Noãn đi lên cầu thang. Cô cố ý gõ cửa, lớn tiếng hỏi, Giải Yến anh có đây không?
Có lẽ là căn phòng này thường xuyên được quét dọn, người tới quét dọn hôm nay đã quên không khóa cửa. Tang Noãn chỉ gõ cửa một cái, lực tác động rất nhỏ nhưng cửa phòng đã bị đẩy ra.
Trong phòng không mở đèn, rất tối. Nhưng lúc ánh đèn mờ mờ ngoài hành lang chiếu vào căn phòng, Tang Noãn nhìnthấy trên bức tường bên trong phòng.
Có rất nhiều ảnh chụp, mỗi một tấm ảnh đều là cô.
HẾT CHƯƠNG 57.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT