"Xuống xem một chút đi." Thương Phạt vốn không muốn quản mấy chuyện vô bổ này,

"Cảm ơn." Đúng như dự đoán, Bạch Ngôn Lê thở phao nhẹ nhôm, nhanh chông cất bước xuống lầu.

Thương Phạt bất đắc dĩ, lắc đầu theo sau y.

Giữa phố xá đông người qua lại, chỉ một lát sau đã chật ních người và bán yêu đứng vây xem.

Đông phủ tiếp quản Áo thành đặt ra quy củ mới, xem như như lần đầu khai sinh tiền lệ ba loài sống chung. Thương Phạt hờ hững đảo mắt nhìn quanh con đường.

Cuộc hỗn loạn này không chỉ thu hút người, bán yêu mà cả vài yêu quái cũng dừng lại quan sát.

"Dừng tay!" Thấy yêu thú duỗi móng vuốt định hại người, Bạch Ngôn Lê lớn tiếng quát.

Đoàn người xung quanh cũng sững sờ khi nghe y lên tiếng. Bạch Ngôn Lê nhân cơ hội đó, bước vào trung tâm.

Trong tinh cảnh này mà lại có con người dám bước ra, yêu thú kia chầm chậm đi tới, há miệng gầm to đầy cảnh báo.

Cách nhau chỉ vài bước chân, Bạch Ngôn Lê có thể ngửi được mùi hôi thối trong miệng nó, thấy máu và thịt nát dinh trên răng nanh.

"Vì sao lại tấn công con người?" Sự xuất hiện của y khiến đám đông xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán.

Yêu thú có hình dáng như chó hoang trợn trừng mắt. Nó vung vẩy đuôi, dường như đang cân nhắc xem có nên ra tay không. Nó mơ hồ cảm nhận được chút nguy hiểm từ con người này.

Bạch Ngôn Lê lạnh giọng chất vấn, "Giết hại người qua đường tức là coi khinh quy củ của Đông phủ."

"Loài người thấp hèn." Thấy những mình coi là gia súc đứng vây quanh, yêu thú càng phẫn nộ. Từ khi nào đến lượt một con người lớn tiếng tra hỏi gã, "Muốn chết à!"

Móng vuốt nhấc lên rồi vung xuống, chỉ nhẹ nhàng một cái, con người này sẽ bị mổ bụng phanh thây.

Vẻ mặt yêu thú dữ tợn. Ai nấy đều kinh hãi nín thít khi nó cử động. Không lâu sau, tiếng bàn tán xôn xao lại vang lên. Đám người vây quanh càng lúc càng lộ vẻ ngạc nhiên.

Bạch Ngôn Lê vẫn đứngt hẳng lưng, đối diện với bộ móng vuốt kia mà không chùn bước, mắt cũng không chớp lấy một cái.

Thương Phạt phe phẩy quạt, không thèm nhìn thấy yêu thú đang cứng đơ toàn thân đằng kia, chỉ liếc Bạch Ngôn Lê một cái, "Không biết đường mà chạy à?"

"Có người ở đây mà." Bạch Ngôn Lê cực kì tự tin.

Thương Phạt hết cách, thở dài. Ngón tay hắn khẽ giật.

Yêu thú cao hơn mười thước bỗng nhiên nằm sấp xuống mặt đất, đầu chó điên cuồng vung vẫy, cái lưỡi đỏ thè cả ra ngoài.

Bạch Ngôn Lê tiến đến, nhéo ngón tay Thương Phạt.

"Phu quân." Bạch Ngôn Lê nhìn hắn, lại nhìn yêu thú kia, "Tạm thời đừng giết nó."

"...." Thương Phạt từ đầu đến cuối rất ung dung. Bạch Ngôn Lê nói thế, hắn cũng không nhúc nhích. Yêu thú kia giãy dụa một hồi, bỗng nhiên bộ lông trên người phát nổ, chỉ còn lại một nam thanh niên nằm tại đó.

Lau máu trên khóe miệng, nam nhân nhìn Thương Phạt sau lưng Bạch Ngôn Lê với ánh mắt đầy ngờ vực.

"Tại sao lại giết người?" Những người bị thương ban nãy đã trốn vào đám đông, xa xa còn rải rác mấy xác chết.

"Chỉ là lũ gia súc." Biến về hình người rồi, yêu quái lộ vẻ mặt khinh khỉnh, "Giết thì giết, đã làm sao?"

"Ngươi phá vỡ quy tắc." Bạch Ngôn Lê cau mày, giọng điệu bình tĩnh, "Sẽ bị bắt về giam giữ."

"Đùa gì vậy." Yêu quái liếc mắt nhìn quanh, cao giọng chế giễu, "Chớ nói chỉ giết có một hai tên, kể cả ta giết hết người ở đây thì có vấn đề gì?"

Sau khi đánh bại Nam phủ, Đông phủ có thể xem là thế lực đứng đầu ở Hoang Phục. Tạm thời chưa bàn đến nơi khác, nhưng quanh Áo thành chắc chắn không có yêu quái nào công khai chống đối.

Yêu quái này không biết có lai lịch gì, Bạch Ngôn Lê bị bắt bớ nhưng không tức giận, chỉ quay đầu nhìn Thương Phạt.

Thương Phạt tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn. Hắn vốn định tặng quà xong rồi buổi tối đưa người ra ngoài chơi một vòng, giờ bị chuyện này chen vào, mất hết cả hứng.

"Muốn giết à?" Thấy ánh mắt bạn lữ, hắn nhún vai.

Yêu quái kia nghe hắn nói tỉnh bơ như vậy, lập tức quát lên, "Các ngươi có biết ta là ai không?"

"Ngươi là ai?" Thương Phạt lạnh giọng.

"Ta đến từ Bắc Hoang, Sơn Chuyên là ca của ta."

"Sơn Chuyên?" Thương Phạt chưa nghe đến bao giờ.

"Là tộc trưởng tộc sơn cẩu." Bạch Ngôn Lê nhăn chặt lông mày, "Yêu tộc lớn nhất ở Bắc Hoang."

Lần này gã tới đây đương nhiên là đại diện cho bộ tộc đến đàm phân, dù không nhận chủ nhưng cũng phải biểu đạt thái độ hữu nghị, tức bằng lòng chấp nhận Đông phủ là thế lực đứng đầu Hoang Phục, sau này sẽ không công khai chống đối.

Bạch Ngôn Lê biết phương đến có mục đích gì, nhưng không ngờ....

"Ngươi dám động vào ta tức là kết thù với tộc sơn cẩu." Diễu võ dương oai được vài câu, gã lại cất giọng thương thuyết, "Cái lũ gia súc này có đáng để các người làm thế không?"

"...." Thương Phạt nghĩ đúng là không đáng thật.

Bạch Ngôn Lê cắn răng, sắc mặt thay đổi mấy hồi.

Thương Phạt chờ một lúc, bèn nhìn sang sơn cẩu đang nằm bẹp đằng kia, muốn chạy mà không dám chạy.

"Làm sao?" Ở trong tộc được nuông chiều, trước nay đều xem con người như gia súc, Sơn Phong chưa bao giờ có suy nghĩ đối xử bình đẳng, cho rằng một người một yêu trước mặt hắn đang kinh sợ trước thân phận của mình. Gã chủ yếu chỉ để tâm đến vị yêu quái kia. Hắn rất mạnh, nhưng mà mạnh thế chứ mạnh nữa cũng vô ích. Gã là thân đệ đệ của tộc trưởng tộc sơn cẩu, không ai dám đắc tội.

Cảm thấy an toàn, gã bắt đầu nổi tâm tư xấu xa, nhìn về phía con người quản chuyện không đâu kia. Sau khi nhìn mặt đối phương xuyên qua lớp màn đen, gã lại liếc xuống eo.

"Ha." Sau một hồi bị đè xuống đất, tộc sơn cẩu vốn nổi danh với khả năng bình phục mạnh mẽ. Gã ngước lên, bỡn cợt nói với Thương Phạt, "Bây giờ việc kiếm con người để giao phối đang thành trào lưu à?"

Thương Phạt híp mắt.

Vị thiếu tộc trưởng tộc sơn cẩu điếc không sợ súng này lại chẳng hiểu được ánh mắt này, vẫn cứ tiếp tục chế giễu, "Nghe nói phu chủ của các ngươi là con người? Dù có thủ đoạn cao cường thì cũng chỉ là gia súc mà thôi, dùng để phát tiết còn được chứ sao lại cho thân phận thực. Đúng là sỉ nhục, làm mất mặt yêu quái chúng ta."

Sơn Phong là một trong những đại biểu lần này, là con cháu chinh dòng của tộc sơn cẩu. Gã đến chỉ để làm cảm, còn thương lượng thực sự là công việc của các trưởng bối đi cùng. Bọn họ mấy ngày trước đã đặt chân đến Áo thành. Theo lời các trưởng bối thì trước mắt vẫn chưa liên hệ với Đông Phủ.

Đường đường là đại yêu mà lại cưới con người làm bạn lữ, chuyện này khiến cả Hoang Phục chấn động không nhỏ. Không biết yêu quái trong phủ ra sao chứ người ngoài như bọn họ thì không thể nào lý giải được.

Coi như đối phương thế lực lớn, không thể nào không biểu thị lòng hữu hảo, nhưng sâu trong tâm, ai nấy đều coi thường vị đại yêu mới nổi này.

Đặc biệt là khi nghe tin hắn để một con người nắm quyền điều hành yêu phủ, quả thực nực cười

Thường ngày, Sơn Phong ở trong tộc cũng nghe nhiều lời nói ra nói vào, dù sao chuyện này cũng không kiểm soát được. Tuy gã không dò xét được lai lịch của vị yêu quái trước mặt nhưng biết chắc đối phương không dám động đến mình, bèn nghênh ngang thách thức.

Đánh thì không đánh lại, trước khi các trưởng bối trong yêu tộc biết, kiểu gì cũng phải sỉ nhục mấy câu mới đỡ ngứa miệng.

"Ồ." Thấy Thương Phạt không có phản ứng gì, gã càng to gan bước đến, ghé sát lại gần, làm động tác nôn mửa, "Chơi con người có sướng không? Chẳng biết Đông phủ các ngươi mắc cái chứng gì, học gì không học, lại để cho lũ gia súc được đà lấn tới. Ngươi không chơi y mà không thấy gớm sao?"

Thương Phạt nở nụ cười, không phải vì tức giận, mà thực sự buồn cười trước sự ngu dốt của đối phương.

"Hay là nhường y cho ta đi?" Con người bày ban nãy dám cao giọng chất vấn gã. Gã tuyệt đối không thể tha thứ cho sự mạo phạm này. Sơn Phong dự tính tóm được người về tay rồi sẽ từ từ hành hạ.

"Nhường?" Thương Phạt nhếch môi.

"Ừ, nhường cho ta. Ngươi đâu đến nỗi thành lập quan hệ khế lữ với y chứ?" Thói đời này có vị đứng đầu Đông phủ kia làm trò khác người thế là đủ rồi.

"Tránh ra! Mau tranh ra!"

Ngay lúc sự kiên nhẫn của Thương Phạt chuẩn bị biến mất, hơn mười vị yêu quân trang phục giống nhau từ trên cao giang xuống.

Thấy bọn họ, vẻ mặt Sơn Phong bấy giờ mới có chút căng thẳng. Gã lén đi ra ngoài, ban nãy nổi điên chẳng qua vì có người đạp phải chân gã.

Con người kia dám hời hợt nói một câu xin lỗi xong đã bỏ đi. Gia súc trong tộc của gã còn chẳng dám ngẩng mặt nhìn gã, huống chi là nói chuyện với thai độ thản nhiên như vậy, khiến cho gã nổi giận lôi đinh.

"Có chuyện gì vậy?" Những người mới tới là tiểu đội yêu quân trực thuộc Đông phủ.

Thương Phạt đãt hay đổi dung mạo nên không ai nhận ra, Bạch Ngôn Lê đội mũ che mặt nên cũng không lộ hình dáng.

Yêu quân trước tiên đến kiểm tra những người chết, không hỏi thăm những người đang bị thương, chỉ trực tiếp bao vây Sơn Phong.

"Bắt gã về." Bạch Ngôn lê nghe hết những lời khó nghe nhưng không tỏ thái độ gì, chỉ lạnh lùng ra lệnh cho tiểu đội mới tới.

"Ngươi..." Yêu quái dẫn đầu kinh ngạc.

"Trước tiên cứ giam lại." Bạch Ngôn Lê lấy tấm lệnh bài trong ngực ra, giọng điệu rất bình thản.

Yêu quái kia thấy hoa văn đặc trưng, lập tức cúi đầu thưa vâng.

Sơn Phong hơi do dự, nhưng cuối cùng cũng không dám trực tiếp đối đầu với yêu quân Đông phủ. Gã không hiểu chuyện gì xảy ra, tại sao một nhóm yêu quái lại nghe lệnh một con người. Gã nheo mắt quan sát con người kia, nhưng yêu quân Đông phủ làm việc nhanh gọn, mau chóng khống chế gã, đưa đi.

Trò khôi hài kết thúc, vẻ mặt Bạch Ngôn Lê có chút thâm trầm.

Thương Phạt nhún vai, quay lại kéo tay y.

"Về thôi."

Đào Bão Bão đã đi trước. Xe ngựa không cần người đánh vẫn tự động biết cách quay về phủ thành chủ.

Trong xe, Bạch Ngôn Lê cúi đầu, im lặng nhìn bàn tay để trên đùi.

Thương Phạt cảm thấy y có chút khác lạ nhưng không biết nói thế nào.

"Phu quân có để bụng không?" Cuối cùng, Bạch Ngôn Lê lên tiếng trước. Dường như y suy nghĩ rất nhiều, đột nhiển hỏi một câu lạ lùng.

"Không thèm quan tâm." Thương Phạt thật sự không thèm quan tâm thật. Yêu quái khác nghĩ sao chẳng luên quan gì, vui vẻ hay không hắn tự biết.

"Còn sơn cẩu kia?" Bạch Ngôn Lê hỏi.

Thương Phạt nhắm mắt, "Ngươi cứ xem mà làm."

"Được." Người nọ nhích sang, chậm rãi đến bên cạnh hắn. Bạch Ngôn Lê nằm xuống, vùi mặt vào chân hắn.

Thương Phạt cũng không mở mắt, một tay vuốt ve tấm lưng y. Hắn biết rõ Bạch Ngôn Lê bận lòng vì chuyện gì. Người và yêu quái cách biệt quá xa, con người vẫn luôn bị xem là gia súc do yêu tộc nuôi dưỡng.

Sự tàn khốc ngoài kia chưa thay đổi, cho nên sự hòa bình ở Đông phủ có thể xem là giả tạo mà thôi.

Bạch Ngôn Lê nhận thức được điều đó rất rõ.

Thương Phạt sẽ không an ủi, bởi vì chuyện này chẳng có lời an ủi nào giải quyết được. Trở về phủ thành chủ, Bạch Ngôn Lê bước xuống xe trước.

Thương Phạt ngáp một cái rồi về tiểu viện nơi hắn ở. Nửa đường, Tư Vĩ ló mặt ra.

Tâm trạng Thương Phạt khá tốt. Con nhện đen theo sau hắn, thấp giọng nói, "Hỏi được rồi."

"Hả?"

"Là mộ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play