Thương Phạt hăng say làm, Bạch Ngôn Lê hết sức phối hợp. Đối với cả hai người, đêm nay là một đêm vô cùng tuyệt diệu....Nếu nhưng không có cuộc đối thoại sau đó thì càng mỹ mãn hơn.

"Phạt?" Sau khi hơi thở bình ổn được một chút, Bạch Ngôn Lê choang tay ôm lưng bạn lữ. Ban nãy quá kịch liệt, y không khống chế nổi mà cào xước lưng Thương Phạt, "Phu quân?"

Thương phạt vẫn chưa rút ra. Ban nãy khống chế không tốt nên hắn kết thúc hơi sớm, chưa thỏa mãn hoàn toàn, giờ phải dừng lại nghỉ ngơi một chút, "Hả?"

"Ta có chuyện muốn bàn với người." Bạch Ngôn Lê khẽ cử động ngón tay, bối rối xoa mấy vết xước trên lưng hắn.

"Cái gì?" Khuỷu tay phải chống xuống, Thương Phạt hơi nhích người ra, giọng điệu cũng hiền hòa hơn mọi ngày.

Bạch Ngôn Lê ngước lên nhìn hắn, "Trong phủ hiện tại có tám vị sở hữu sức chiến đấu mạnh," Không phải yêu quái nào cũng giỏi đánh nhau, "Bọn họ đều bị ràng buộc với bộ tộc của mình."

Yêu quái trên đại lục hầu như là thế, kẻ có sức mạnh xưng bá một phương sẽ trở thành chỗ dựa cho cả bộ tộc. Ngoại trừ tán yêu hoặc những kẻ đã cắt đứt toàn bộ quan hệ với bộ tộc để bước vào yêu phủ, đa số họ sẽ sinh sống trong lãnh địa của mình. Trừ những lúc bị triệu tập khi xảy ra chiến tranh, bọn họ ít khi liên hệ với yêu phủ.

Yêu quái vốn thích tự do, không muốn bị bất cứ ai quản thúc.

Bạch Ngôn Lê đương nhiên không nghĩ đến việc sắp xếp toàn bộ yêu tộc thiện chiến vào yêu quân trong phủ, chỉ là, "Liệu có phải chúng ta nên tăng cường khống chế bọn họ hay không?"

Thương Phạt cứng đờ người, từ trên cao nhìn xuống. Cánh tay hắn chống bên cạnh đầu Bạch Ngôn Lê, nhìn con người kia thao thao bất tuyệt những lời không hề hợp hoàn cảnh. Y càng nói, Thương Phạt càng thấy đầu mình ong ong, tức nghẹn lồng ngực, suýt chút nữa không thẳng nổi lưng.

Bạch Ngôn Lê bận rộn cả ngày, đến tối còn lăn lộn hồi lâu. Lúc y nói chuyện, giọng nói khàn khàn đầy mệt mỏi.

Y không nhận ra vẻ kinh ngạc cùng bất mãn lù lù trên mặt Thương Phạt, tiếp tục trình bày, "Ta nhận ra các yêu tộc cũng không thường xuyên giao lưng với nhau. Thật ra, so với đánh nhau thì việc họ hỏi lẫn nhau sẽ khiến họ mạnh mẽ hơn nhiều. Do đó, ta có ý tưởng này."

Mẹ nói lại còn ý tưởng? Lông mày Thương Phạt giật giật.

Bạch Ngôn Lê tiếp tục vừa ôm ấp hắn vừa nói, "Mấy ngày nữa, chúng ta sẽ chọn ra những yêu quái nhỏ tuổi có huyết thống cao quý nhất trong những yêu tộc lớn, đưa về phủ dạy dỗ, tặng cho chúng linh khí và linh thạch tốt nhất, đồng thời để những yêu vương và yêu soái trong phủ thay phiên nhau làm thầy chỉ dạy cho chúng, có được không?"

Dù có bị hiểu là giữ con tin, nhưng chắc chắn không có yêu tộc nào dám từ chối, bởi vì chỉ cần thật lòng quy phục thì sợ gì chứ? Huống hồ yêu phủ cũng dành cho ấu yêu điều kiện giáo dục tốt thật sự. Như Bạch Ngôn Lê nói, được những nhân vật mạnh nhất trong phủ chỉ dạy, con đường tương lai sáng ngời ngời.

Đây là dương mưu được phơi bày ra ánh sáng, dù người ta nhìn thấu cũng cam tâm tình nguyện dính bẫy.

Đối với người quản lý yêu phủ, giữ người thừa kế trong bộ tộc ở phủ không chỉ để khống chế những bộ tộc mạnh kia, mà quan trọng hơn là kẻ được mình nuôi dạy từ nhỏ đương nhiên sẽ có lòng trung thành lớn hơn.

Thấy hắn không phản ứng gì, Bạch Ngôn Lê giơ một tay lên, huơ huơ trước mặt hắn.

Thương Phạt không nhịn nổi nữa, nghiến răng nghiên lợi gằn từng chữ trong tên y, "Bạch! Ngôn! Lê!"

"Phu...quân?" Cuối cùng cũng nhận ra sắc mặt hắn không tôn, Bạch Ngôn Lê ngơ ngác trợn mắt. Y đã cố ý chọn thời điểm ân cần hòa hợp nhất, bầu không khí ngọt ngao lãng mạn nhất, tâm trạng của bạn lữ tốt nhất rồi mà?

Nhưng sao....tình hình không giống như y tưởng vậy?

Thương Phạt trầm mặt, thấy cái bộ dạng ngây thơ vô tội của y thì càng tức hơn, "Ngươi có hiểu lầm gì không?"

"Gì cơ ạ?" Má bị người kia bóp bóp day day, Bạch Ngôn Lê lúng búng hỏi.

"Con mẹ nó đây là lúc nói chuyện này à?" Lồng ngực phập phồng, Thương Phạt tức tối nói, "Đây là thời điểm bàn công việc với ta à?"

"Làm...làm sao?" Hai má bị buông ra, Bạch Ngôn Lê đau nhức một hồi, đưa tay xoa mặt mình.

Thương Phạt trợn mắt nhìn y, thật muốn đè chết y trên giường luôn cho rồi, "Còn sao với trăng? Con mẹ nó ta đang uống trà với ngươi chắc?"

Đang làm tình đấy! Nhìn hoàn cảnh chút đi được không?

"Ơ nhưng...." Đại khái biết được hắn đang giận, Bạch Ngôn Lê chỉ đành lí nhí nói, "Không phải xong rồi à?"

"...."

"Phu quân?" Thấy hắn sững sờ nửa ngày như hóa đá, Bạch Ngôn Lê bắt đầu bất an.

"Ngươi tưởng thế là xong?" Làm xong cái là lập tức lôi công việc ra bàn? Ta không làm ngươi sướng à? Hay sao mà còn có sức lực nghĩ mấy thứ này? Lòng tự trọng bị trà đạp, Thương Phạt không muốn thừa nhận rằng do trước đó trong phủ từng có lời đồn hắn không khỏe trong truyện giường chiếu nên hắn hết sức mẫn cảm với điều này.

"Ơ nhưng mà...." Bạch Ngôn Lê bối rối, thật sự không biết phải an ủi làm sao.

Dù là người hay yêu quái, mây mưa xong thì nên thủ thỉ khen ngợi vài câu, thế mà Bạch Ngôn Lê thì hay lắm, chưa xuống giường đã bàn chính sự rồi. Thương Phạt cảm thấy đau đầu chông mặt cực kỳ.

Không đung! Con mẹ nó hắn còn chưa rút ra luôn cơ!

"Xong rồi hả?" Ác ý húc một cái, hắn trầm giọng oán giận, "Ai bảo ngươi là xong rồi?"

"Ư..." Cảm thấy nơi nào đó rục rịch trở lại, Bạch Ngôn Lê lộ vẻ sợ hãi, "Chẳng nhẽ người vẫn còn chưa...."

"Chưa đủ." Thương Phạt một tay bịt miệng y, hung ác nói, "Ngươi vẫn còn nói chuyện được thì là lỗi của ta rồi."

Không kể đến chuyện sau đó Bạch Ngôn Lê khóc lóc xin tha thế nào. Sau câu nói kia của Thương Phạt, mặt trăng đỏ rực vẫn luôn nấp trong mây đêm đó bắt đầu lộ ra, tỏa sắc hồng lên khắp đại lục. Bạch Ngôn Lê bị thúc đến choáng váng đầu óc, hận mình dại dột. Y hé miệng, không kiềm chế được mà kêu rên liên hồi, ánh mắt lơ đãng lạc ra ngoài cửa sổ, nhìn hồng nguyệt sáng tỏ trên cao.

...

Trong khu rừng tăm tối ở Tuy Phục.

Những bóng đen khổng lồ điên cuồng giao đấu. Vô số cây cối che trời bị phá ngang thân, ào áo đổ xuống. Lũ chim chóc ngủ trong tán lá hoảng hốt bay lên. Tiếng động lan bốn phía, đánh thức cả khu rừng. Nhóm yêu thủ cảm nhận được năng lượng kỳ lạ xuất hiện, vội vàng kéo nhau chạy trốn.

Bóng đen kia không để ý đường dưới chân, vừa ngã sấp xuống đã vung dậy tiếp tục bỏ chạy.

Gã mới đứng lên, những mũi tên như mưa đã từ trên cao trút xuống. Bóng đen ngửa mặt rít gào. Toàn bộ tên nhọn bị gió lớn bẻ gãy giữa chừng, lả tả rơi xuống đất.

Tiếp nối sau đau là những tia sáng chói mắt, càng lúc càng áp sát bóng đen kia.

Để tranh bị bao vây, bóng đen nọ ngảy vọt sang bên cạnh để tránh né, nhưng một ngọn cờ màu đen đã nhanh hơn gã, phóng thẳng đến.

"Quái vật khổng lồ" không đâm vào cán cờ, nhưng chỉ mới tới gần, lá cờ đã chói sáng, khiến gã liên tục lùi về phía sau.

Sững sờ mất một lúc mới có thể phản ứng lại được, bóng đen mau chông đổi hướng, muốn chạy về phía khác nhưng âm thanh vang dội nổ lên. Bóng đen đau đớn vung vẩy đầu và đuôi của mình.

Đồng thời, những điểm đen nho nhỏ di chuyển thoăn thoắt trong rừng cuối cùng cũng đuổi đến. Bọn họ bay trên những cành cây cao mấy chục mét rồi nhảy xuống. Khi tiếp đất, mũi chân chỉ chạm nhẹ đã chống đỡ được thân thể.

Khi hồng nguyệt lộ ra khỏi đám mây, chiếu xuống cảnh vật bên dưới, bóng đen lớn lộ ra thân hình. Đó là đại yêu thân mình giống chó nhưng lại mọc đầu người, đang bị những sinh vật nhỏ xíu vây quanh, khiến gã càng nông nảy.

Những bóng đen nhỏ cần thận áp sát. Qua ánh trăng có thể thấy bọn họ hóa trang cẩn thận, y phục màu đen, đeo mặt nạ trắng giống hệt nhau.

Sơn Uế gầm lên một tiếng cảnh báo, vung vẩy chiếc đuôi. Trước sau trái phải gã không biết lúc nào đã cắm đầy những lá cờ đen.

Thân thể mau chóng hóa lớn. Sơn Uế quay đầu lui lại, dùng toàn lực muốn thoát ra nhưng lại bị ánh sáng tỏa ra từ lá cờ gây thương tích. Gã dùng thân thể khổng lồ kháng cự, sau khi bẻ gãy hơn mười ngọn cờ thì thoát khỏi vòng vây.

Sau khi thoát ra, gã biến về hình người, ôm cánh tay bị thương, bóng dáng vặn vẹo trong sương mù. Nhưng trước khi hắn kịp biến mất, tiếng nổ ing tai ban nãy lại lần nữa vang lên.

Sơn Uế phun một ngụm máu, quỳ rạp xuống đất, đau đớn chen miệng.

Những bóng đen lại lần nữa áp sát. Lần này, bọn họ không tiến đến quá gần. Bảy người đứng im tại chỗ không nhúc nhích. Ai nấy động tác chỉnh tề, lấy một lá phù chú màu vàng trong ngực áo, đồng loạt quăng lên trời. Trước khi lá bùa chạm đất, họ hợp tay trước ngực, đồng thanh mở miệng niệm chú.

Cũng như khi tiếng bổ ban nãy vang lên, Sơn Uế bị thứ âm thanh này hành hạ đau đớn đến không ngóc đầu lên được.

Gã không giữ nổi hình người nữa, nhưng nếu hiện chân thân thì giữa rừng cây khổng lồ thế nay, thân hình to lớn của gã chẳng khác gì bị kẹt trong bẫy.

"Lên!" Sau lưng những bóng đen có một kẻ nấp trong bóng tối, lạnh lùng hạ lệnh.

Bảy người đứng im không nhúc nhích ban nãy đồng loạt hành động. Bọn họ rút dao găm sắc bén trong ngực, một tay nắm bùa chú, xông về phía trước, đâm rách nó. Được bùa chú trợ giúp, những mũi dao găm thẳng vào mỗi điểm yếu trên người Sơn Uế.

Sơn Uế vung dậy, vừa tranh né vừa tấn công. Những móng vuốt của gã vươn dài, cắt cổ một người nhưng lại bị một người khác đâm vào lưng.

Khác với binh khí bình thường của con người, dao găm trong tay những kẻ này có thể cắt da xẻ thịt gã một cách dễ dàng.

Động tác hết sức linh hoạt, những điểm đen kia phối hợp ăn ý vây quanh gã. Khi trăng máu trên đỉnh đầu thoát khỏi mây, chiếu xuống đất, gã nắm được một con người trong số họ, chân đạp lên thi thể một người khác. Cạch đó không xa, có người đã mất cánh tay, được đồng bạn dìu đỡ.

Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, để vây bắt đại yêu này, tiểu đội tinh nhuệ gồm bảy người đã có một chết một trọng thương và một người bị bắt sống.

Bốn người còn lại cũng mang thương tích ít nhiều, nhưng Sơn Uế không vui mừng nổi. Một cánh tay khác duỗi dài về phía sau, nhỏ con dao đâm trên lưng xuống.

"Mẹ kiếp!" Phun một ngụm máu, gã hoang mang nhìn một kẻ nào đó ẩn nấp phía sau bốn người kia.

Thứ đáng sợ không phải những người này. Trăng trên đỉnh đầu lại bị mây che phủ, vị chỉ huy phía sau vẫn bình tĩnh không xúc động mảy may.

Điên tiết, gã một tay giơ cao con tin, tay kia vươn móng vuốt đâm thẳng vào lồng ngực người đó trước mặt đồng bạn. Người nọ cắn chặt răng, dù bị mổ bụng sống nhưng vẫn không kêu tiếng nào.

Sơn Uế hưởng thụ ánh mắt căm hận cảu những con người này giành cho mình. Cảm thấy chơi đã chán, gã xé nát y phục trên người con tin.

Không ngoài dự đoán, trên vai người đó xăm một mảnh trăng lưỡi liềm.

"Hạo Nguyệt!" Sơn Uế nghiến răng nghiến lợi, nhưng biết mình là nỏ mạnh hết đà. Gã một đường chạy trốn từ Yếu Phục tới Tuy Phục, khả năng sống sót sau đêm nay là vô cùng thấp. "Không tiếc trả giá lớn để truy sát ta, quả nhiên các ngươi lén lút làm trò gì đó ở Hoang Phục!"

Nói xong, gã giơ cao con người trong tay lên. Ngay sau đó, máu thịt tung tóe, người kia đang sống sờ sờ bị xé làm hai nửa. Gã cười điên loạn, ném thi thể về phía những người kia.

"Ngài không tò mò thì đã an lanh rồi." Âm thanh trong trẻo mà lạnh lùng phát ra. Trong bóng tối, một con người với vóc dáng gầy gò xuất hiện.

"Rốt cuộc ngươi cũng chịu ra mặt!" Sơn Uế nhìn đối phương chằm chằm. Suốt đọc đường chạy trốn từ Yếu Phục tới đây, kẻ này vẫn nấp trong bóng tối chỉ huy, khiến gã không có thời gian dưỡng sức, đêm nay phải rơi vào tử địa, "Lá gan của các ngươi càng lúc càng lớn, dám gây ra chuyện như thế!"

"Để ngài đến được Điện Phục rồi nói hươu nói vượn thì không ổn." Con người này khác những kẻ còn lại. Y mang mũ sa che kín từ đầu đến chân, hoàn toàn đủ khả năng giết chết đại yêu ngay lập tức nhưng lại không hề vội vàng, bình tĩnh nói, "Ngài có một ham muốn rất kỳ lạ, đó là phơi khô người, bẻ thành từng mảnh nhỏ, bỏ vào trong túi dùng làm đồ ăn vặt đung không?"

"Chỉ là lũ gia súc thôi. Các ngươi là gia súc của chúng ta, làm sao dám! Làm sao dám!" Sơn Uế phẫn nộ gào thét. Cùng tiếng gầm của gã, yêu lực bùng phát khắp xung quanh, khiến những người kia suýt nữa đứng không vững.

Người dẫn đầu vẫn bình chân như vại, rút kiếm bên hông, không động một cái nhưng bị đại yêu kia lập tức văng xa. Sơn Uế vung đứng dậy, bật nhảy lên cao, nhưng khi đáp xuống đất, mũi kiếm của đối phương đã chĩa vào cổ họng.

"Làm sao dám!" Sơn Uế vung vẫy. Chẳng biết gân chân gân tay gã đã bị cắt đứt từ lúc nào, bên hông bị dán là bùa vàng, khóa chặt sức lực. Đèn nén nỗi sợ hãi trong lòng, gã chỉ biết gào thét những lời vô nghĩa, "Chỉ là lũ gia súc, các người sao dám đả thương ta!"

Mũ sa bị gió cuốn phất phơ bay. Mũi kiếm của con người kia chĩa xuống, lấy một cái gói ra khỏi người Sơn Uế.

Đại yêu không kịp ngăn cản, nhìn con người đó lấy mấy mảnh giấy bên trong rồi mở ra. Sau khi xem xong, khóe miệng y khẽ cong lên, "Vẫn còn chưa gửi đi à?"

"Các ngươi đã làm gì ở Hoang Phục!" Ban đầu chỉ là hoài nghi, nhưng sau lần truy sát này, gã có thể thấy được quyết tâm của Hạo Nguyệt. Sơn Uế có chút hối hận vì đã quá xem nhẹ việc này, "Rốt cuộc các ngươi có âm mưu gì?"

"Ngài không về Hầu Phục được nữa rồi." Thong thả thu kiếm, người dẫn đầu quay lưng đi, không hề lo sợ bị đại yêu đằng sau đánh lén, "Ở đây cũng không tệ, cứ chôn thây chỗ này đi, ngài thấy sao?"

"Ngươi dám giết ta?" Gã thở hổn hển. Những người đứng vây quanh không hề làm gì, nhưng hoa văn dưới chân bọn họ tỏa sáng, khiến yêu lực trong người Sơn Uế hỗn loạn vô cùng, "Giết ta rồi nhất định sẽ có yêu quái từ Hầu Phục đến điều tra. Ngươi nghĩ kế hoạch nho nhỏ của các ngươi có thể giấu được sao?"

"Ngài không cần lo." Con người kia vẫn quay lưng về phía gã, giọng điệu lạnh nhạt, " Cho dù có yêu quái nhận ra điều kỳ lạ rồi đến tìm hiểu thì ngài cũng đã chết dưới tay tộc Bạc Ngư. Dù sao mới đây ngài đã ăn thịt một đàn ấu yêu của bọn họ."

"Bịa đặt!" Sơn Uế cười khẩy, "Thương tích trên người ta giống với vết thương do Bạc Ngư gây ra chỗ nào?"

"Thi thể ngài đương nhiên phải phơi khô rồi xắt miếng." Con người kia quay đầu lại, lạnh lùng thốt, "Không còn mảnh nào."

"....." Sơn Uế siết chặt nắm đấm. Gã còn muốn nói gì đó, nhưng trong bóng tối, có một bóng đen nhảy ra.

"Đại tôn." Cung kính hành lễ xong, bóng đen kia biến thành hình dạng của một đứa trẻ, cất tiếng cười quái dị, "Ngài cứ an tâm lên đường đi thôi. Chuyện ngài chết ra sao thì về sau sẽ có ta làm chứng."

Nói xong mấy câu kia, kẻ đó lại quay sang, hành lễ với con người đội mũ sa đen.

"Sao ngươi dám phản bội ta!" Sơn Uế cuối cùng đã rõ vì sao hành tung của mình lại bại lộ. Gã gắng hết sức bò dậy khỏi mặt đất nhưng những vòng sáng trên đỉnh đầu khiến tay chân gã từ từ khô quắt. Nhận ra kết của của bản thân, gã không cam lòng quát, "Ngươi dám phản bội ta vì lũ gia súc đó! Ta phải giết ngươi!"

Dù Sơn Uế đã rơi vào tình cảnh này nhưng yêu quái mới tới kia vẫn sợ sệt gã như trước, vội đến nấp sau lưng con người bên cạnh.

Sơn Uế đã bị đè chặt xuống đất, trước mắt nhòa đi. Gã nhìn kẻ dáng vẻ thản nhiên của kẻ cầm đầu, cuối cùng nói, "Ngươi là ai?"

Người kia đứng ngoài vòng sáng nhìn gã, mãi đến khi yêu châu của gã nát vụn, da thịt trên người mục nát thành thứ nước hôi thối, y mới mở miệng nói, "Hạo Nguyệt Thiên Tuyền."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play