"Nghĩa là ngươi vẫn muốn đi theo ta?" Trầm mặc hồi lâu, Thương Phạt lên tiếng, giọng điệu trầm thấp, có chút phức tạp.

"Phu quân đi đâu ta theo đó." Bạch Ngôn Lê mỉm cười, không chút do dự, chủ động xán lại ôm ấp.

Thương Phạt nhìn những bức tường chất kín rượu, bàn tay nhấc lên, vô thức đặt lên bả vai y.

Bạch Ngôn Lê cực kỳ thân mật nép vào ngực hắn, vòng tay ôm chặt eo.

"Kể cả rời khỏi Hoang Phục?" Thương Phạt hỏi sau một hồi im lặng nữa.

Bạch Ngôn Lê vẫn rất kiên định, "Vâng, dù đi bất cứ đâu."

Vốn muốn hỏi về Nam yêu phủ....Nhưng mà trong cái bầu không khí này, có hỏi cũng không ra. Thương Phạt thở dài.

Bạch Ngôn Lê nghe thấy tiếng thở dài của hắn, hoang mang ngước lên, "Phu quân?"

"Ngươi còn định ôm bao lâu nữa?" Thương Phạt có chút thiếu tự nhiên. Hắn không thể quen được sự thân mật như thế.

"Mới được có một lúc thôi mà." Bạch Ngôn Lê mở miệng oán giận, lại kéo tay hắn thăm dò.

Thương Phạt không hất ra ngay như trước, để mặc cho y muốn nắm sao thì nắm.

Bạch Ngôn Lê kéo hắn đến góc tường, chỉ vào mấy vò rượu, giới thiệu tỉ mỉ. Thương Phạt nghe y nói tường tận phương pháp chưng cất, chẳng hiểu sao tự nhiên lại thấy mệt mỏi.

Bạch Ngôn Lê nhanh chông nhận ra hắn có gì đó không đúng, quan tâm hỏi, "Người sao thế?"

"Buồn ngủ." Ngáo một cái, Thương Phạt thật sự cảm thấy mí mắt mình sắp sập xuống rồi.

Bạch Ngôn Lê quan sát hắn hồi lâu, thấy hắn quả thật không có gì khác thường, liền nở nụ cười bất đắc dĩ, "Sao người giống con nít quá vậy?"

Dù nói thế nhưng y cũng hành động hệt như bà mẹ khó tính, che chở dìu dắt Thương Phạt về phòng.

Thương Phạt không buồn cởi quần áo, nằm thẳng xuống giường. Thấy Bạch Ngôn Lê ngồi xuống mép giường, hắn liếc mắt, "Không đi à?"

Trong phủ có biết bao nhiêu việc chất đống, ngày nào Bạch Ngôn Lê cũng bận đến nửa đêm, chuyện này hắn biết rõ.

"Có cần ta hát ru cho người không?" Nằm xuống bên cạnh, Bạch Ngôn Lê chống cằm mình, nở nụ cười xấu xa.

Thương Phạt làm như không thấy vẻ trêu ghẹo của y, nhắm mắt trở mình.

Cơn buồn ngủ kéo tới. Trong lúc mơ mơ màng màng, hắn thấy dường như người bên cạnh đứng dậy đắp chăn cho mình. Bạch Ngôn Lê không ở trong phòng quá lâu. Cụ thể y rời đi lúc nào, hắn cũng không rõ lắm.

Khi hắn tỉnh lại, ngoài cửa sổ đã tối thui, xa xa trên bàn chỉ có một ngọn nến nhỏ đang cháy.

Trong căn buồng mờ tối, Thương Phạt dựa vào đầu giường, dụi dụi cặp mắt.

"Tôn chủ." Không một tiếng động, con nhện đen nhanh chóng từ cửa sổ bò đến giường lớn. Màn sương trắng tỏa ra, lão già nhỏ thó hiện hình.

"Ừ." Sau khi thành lập liên kết chủ tớ, chỉ cần niệm mấy câu là có thể triệu đối phương đến ngay. Thương Phạt đã tỉnh được một lúc nhưng đầu óc vẫn hơi mơ màng.

Tư Vĩ thấy hắnk hông lên tiếng, khẽ ngẩng lên, "Ngài làm sao vậy?"

Việc Thương Phạt từng mất đi hơn nửa yêu lực chỉ có Tư vĩ biết, cho nên lần này hắn chỉ thể tìm lão để nói chuyện, "Còn một thành yêu lực..."

Hắn đưa tay ra, nhìn chằm chằm lòng bàn tay mình, Ngọn lửa màu vàng nhỏ xíu bập bùng cháy trong đó.

Tư Vĩ nhìn ngọn lửa kia, vẫn không nhận thấy có gì sai.

Nhưng thấy ánh mắt tối tăm của tôn chỉ, lại nghĩ tới việc hắn mê man ngủ hơn nửa ngày, lão bất an nói, "Chẳng lẽ xảy ra vấn đề gì?"

Trước kia cũng từng mất đi yêu lực, nhưng tinh cảnh lúc này khác với khi ở Bạch gia thôn. Sau khi thành lập yêu phủ, dưới trướng hắn có vô số kẻ không an phận. Vạn nhất xảy ra chuyện bất ngờ, Tư Vĩ chỉ mới nghĩ đến thôi đã rùng mình.

"....Chưa khôi phục được." Nói nốt nửa câu sau, Thương Phạt cúi đầu xuống.

Tư Vĩ nghe xong thì thở phào. Mợ nó, làm lão tưởng lại mất yêu lực chứ, không phải là tốt rồi. "E rằng cần thêm thời gian, hoặc là...." Lão cả gan nói ra suy nghĩ của bản thân, "Có liên quan đến việc ngài mất trí nhớ. Nhưng không sao, chỉ cần ngài tiếp tục tu luyện thì sớm muộn cũng vượt qua thôi."

Huyết mạch của tôn chủ cao quý như thế, không gì là không thể.

"...." Thương Phạt quét mắt nhìn lão, đột nhiên chẳng muốn nói ra nỗi lo âu trong lòng nữa, mà cơ bản nhất là nói cũng không nghĩa lý gì. Tuy rằng Tư Vĩ sống lâu, nhưng thực lực quá kém, tầm nhìn cũng hạn hẹp.

Trong phủ có nhiều yêu quái, thật ra có thể tâm sự với lão Đan điểu kia một chút, nhưng Thương Phạt không tin tưởng.

Đám yêu vương yêu soái còn lại cũng chẳng khá hơn Tư Vĩ là bao.

"Ngài chớ nông vội. Hiện giờ không còn Nam phủ uy hiếp, chúng ta có thể từ từ tính bước tiếp theo." Thấy sắc mặt hắn không tốt, Tư Vĩ thử trấn an.

Thương Phạt cau mày, đổi đề tài, "Có tin tức gì từ chỗ Nam yêu phủ hay không?"

"Tin tức?" Tư Vĩ sửng sốt một chút, sau khi nhận ra, lão tiến lên mấy bước, thần bí nói, "Ngài lo lắng cho phu chủ sao?"

Lão còn tưởng tôn chủ chỉ toàn mải ăn mải ngủ, không quan tâm gì cơ đấy.

Thấy lão như vậy, Thương Phạt cực kỳ mất kiên nhẫn, "Hả?"

"Phu chủ ra lệnh, phong tỏa toàn bộ Nam yêu phủ. Thuộc hạ đi vào một lần, thấy những người bên trong tìm kiếm rất cẩn thận."

"Có tìm ra gì không?" Thương Phạt hỏi, tiện thể ngồi dậy.

"Không thấy." Tư vĩ cũng rất hiếu kỳ, "Thuộc hạ sẽ luôn để mắt, nếu phát hiện sự việc gì khác thường thì lập tức báo cáo cho ngài."

Nói thế còn được.

Thương Phạt hài lòng gật đầu, "Lui xuống đi."

"Vâng." Lão nhện lùi về định rời đi, bỗng nhiên chú ý đến mấy cái chén đĩa trên mặt bàn, nói, "Tôn chủ."

"Hả?" Thương Phạt hờ hững đáp. Yêu lực không phục được chín phần mười thì gần như đã không còn gì đáng lo, thế nhưng vì sao một thành còn lại không khôi phục được cơ chứ? Có phải trên người hắn có vấn đề gì chưa thể giải quyết hay không? Cứ chờ đợi không phải biện pháp hữu hiệu, bởi vì điều này khiến hắn hết sức bất an.

Tựa như một cái dằm đâm vài dưới da, nếu không mau chông lấy ra được thì hắn sẽ lo lắng đề phòng từng phút. Mỗi lần thử vận động toàn bộ yêu lực, hắn đều cảm thấy mệt mỏi.

Lần này cơn buồn ngủ đột nhiên ập tới có lẽ là do lúc đặt cấm chế lên người Cừu, hắn không chú ý đúng mực.

"Ngài chưa ăn cơm sao?"

"Cái gì?" Nhìn theo mắt Tư Vĩ, cuối cùng Thương Phạt mới để ý đến đồ ăn trên bàn.

"Khi phu chủ đưa ngài về phòng có dặn ngài tỉnh dậy rồi nhất định phải dùng bữa. Đều là món ngài yêu thích cả."

"Ngươi lui trước đi." Đỡ trán, Thương Phạt ngồi ở mép giường một hồi. Tư Vĩ đi rồi, hắn mới đứng dậy, đến bên cạnh bàn.

Nhờ có tinh quái lửa trên mặt bàn, cơm nước còn ấm. Hắn gắp một miếng bỏ vào miệng, hơi ngạc nhiên.

Mùi vị rất quen, hẳn là sau khi hắn ngủ, Bạch Ngôn Lê đã xuống bếp tự tay làm.

Lúc bận rộn thế này rồi mà y vẫn nhọc lòng chú ý đến từng chi tiết nhỏ. Thương Phạt vô thức cong môi, tạm thời gác những phiền muộn sang bên.

...

Bạch Ngôn Lê tranh thủ ít thời gian rảnh, rời phòng bếp xong liền đi thay quần áo khác.

Xe ngựa chờ ngoài phủ. Y đang trên đường đi ra, bỗng nhiên quay đầu, đi vòng sang ngõ nhỏ khác.

Đám yêu quái theo y làm việc đi đằng sau, thấy y tự nhiên lại loanh quanh mấy căn tiểu viện, kẻ được trọng dụng nhất tiến lên nói, "Ngài đang tìm gì sao?"

"Không có gì." Bạch Ngôn Lê đáp, đột ngột dừng lại.

Yêu quái đằng sau đang định nói chúng ta tìm giúp ngài, thấy y đứng lại, bèn tò mò rướn cổ lên nhìn. Bên cạnh cái ao mới đào trong yêu phủ, một con "chó" đang nằm trên bãi cỏ ngủ say.

Có phải chó thật không? Yêu quái tóc đỏ hoang mang nhìn đồng bọn đằng sau.

"Các ngươi ở đây chờ ta." Bạch Ngôn Lê mỉm cười dặn dò thuộc hạ.

"Vâng." Đám yêu quái thưa. Tuy nói phu chủ là con người nhưng bọn họ cũng rất kính nể. Sau khi đánh bại Nam phủ, tiếp quản cả cơ nghiệp to lớn, con người này tuy rằng yếu ớt nhưng trong mắt bọn họ, sức mạnh y sở hữu không thể lường trước được.

Y đối xử công bằng với yêu quái, không phân biệt cấp bậc, sắp xếp vị trí thích hợp nhất với từng người, không dùng thái độ bề trên để coi khinh bọn họ. Chưa kể, y rất hào phóng, cực kỳ hào phóng.

Đi theo phu chủ, cầm được linh thạch trong tay, bọn họ tràn đầy hy vọng, Trước kia làm sao họ dám mơ tới những thứ này.

Bạch Ngôn Lê mặc kệ bọn họ nghĩ gì, chầm chậm đi về phía con chó kia.

Cừu đợi đối phương tiến đến khoảng cách nhất định, lỗ tai khẽ giật, ngẩng đầu lên.

Làm sao ngươi có thể nhận thấy vẻ đề phòng trong mắt một con chó cơ chứ? Bạch Ngôn Lê cười cười, đầu tiên phủi vạt áo của mình, sau đó tao nhã ngồi xổm xuống.

"Ẳng...." Tuy muốn nói chuyện nhưng Cừu đang trong dạng thú, chỉ có thể phát ra tiếng kêu như chó con.

Bạch Ngôn Lê đến gần, hắn cũng không trốn. Làm gì có đại yêu nào phải trốn tránh một con người.

Dù trong lòng nghĩ vậy nhưng chẳng hiểu tại sao, khi nhìn thấy vẻ mặt không rõ vui giận của đối phương, Cừu dư tự nhiên có chút sợ sệt.

"Ẳng...."

"Là ngươi phải không?" Bạch Ngôn Lê mỉm cười, vươn tay về phía trước.

Cừu dư lui lại theo bản năng. Một giây sau, nụ cười trên mặt con người kia đã biến mất không còn dấu vết.

"Ngươi nói xem," Bàn tay vẫn duỗi ra, Bạch Ngôn Lê không cảm xúc, thấp giọng nói, "Bây giờ ta hô to rằng ngươi cắn ta...."

Cừu cứng đơ người, không dám tin mà trợn trừng mắt.

"Thì ngươi sẽ ra sao nhỉ?" Bạch Ngôn Lê nghiêng đầu, liếc ra phía sau đầy ám chỉ.

Cừu để ý đến đám yêu quái đứng cách đó không xa, phẫn nộ nhe răng.

Tay Bạch Ngôn Lê lại vươn ra, cuối cùng cũng sờ được lên đầu nó, vuốt ve như chơi đùa với một con chó. Nụ cười ban nãy quay trở về, "Biến thành bộ dạng này, chắc là yêu lực cũng bị hạn chế?"

"Ẳng..." Cừu không dám manh động, thật sự sợ đối phương la lên. Nếu bị hiểu lầm rằng tấn công con người này, hắn chắc chắn sẽ chết.

"Tuy không nói được nhưng chắc là vẫn nghe hiểu tiếng người nhỉ?" Bạch Ngôn Lê cực kỳ nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu của Cừu dư, "Nếu làm chó thì phải làm cho ra dáng, Ta rất thích những con vật đáng yêu."

Đại yêu một phương mà bị một con người xoa đầu, nhục nhã biết bao!

Tàn khốc hơn nữa, con người này đang thòng cái dây xích vào cổ hắn.

Bạch Ngôn Lê sửa sang lại sợi xích, thỏa mãn ngắm nghía, "Lúc trước ta ra đường trông thấy, nghĩ nó đẹp nên mua về, định sau này nuôi một con chó con."

Không ngờ lại có cơ hội dùng ngay.

"Gâu!" Cừu dư vung vẩy cái cổ, muốn hất ra.

Bạch Ngôn Lê không nặng không nhẹ vỗ lên lưng hắn, ngầm cảnh cáo, "Không được đâu, đừng có sủa om sòm như vậy."

"Gâu!" Con người đáng chết, ta sẽ xẻ thịt ngươi!

"Ngươi định nói mình không phải chó ư?" Bạch Ngôn Lê đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống hắn.

"Gâu gâu!!!" Phí lời, chân thân của lão tử là Cừu dư, là đại yêu. Thứ con người thấp hèn như ngươi mà dám mạo phạm ta.

"Xuỵt" Bạch Ngôn Lê ra hiệu cho Cừu dư giữ im lặng, nhưng đại yêu đang nổi điên, đâu có chịu nghe lời của một con người. Hắn cứ thế gân cổ lên sủa ing ỏi.

"Không được!" Bạch Ngôn Lê nghiêm túc mắng, nhưng Cừu dư không chịu dừng.

Y chỉ có thể quay đầu nhìn đám yêu quái tâm phúc đằng sau. Có tên mau chông hiểu ý, bước tới.

"Phu chủ?"

"Tìm cái lồng đến đây." Bạch Ngôn Lê cực kỳ bình tĩnh, "Khi nào hắn ngậm miệng thì thả ra."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play