Đào Bão Bão ở trong phòng mắng đến hả dạ, Tư Vĩ ở ngoài phòng lại lau mồ hôi lạnh đổ ra đầm đìa.

Lão nghe tiếng hoa yêu điếc không sợ súng kia oang oác cái mồm chỉ trích hành vi của tôn chủ.

Nuốt miếng nước bọt, lão cố gắng nói một cái gì đấy để xoa dịu bầu không khí.

Chỉ tiếc....Vị gia chủ đứng cạnh lão mặt không lộ chút hỉ nộ.

Nghĩ một hồi, Tư Vĩ vẫn vì an toàn của bản thân, im lặng giả điếc.

Thương Phạt cũng đứng im nghe. Đào Bão Bão mắng được vài câu, chưa đến lượt hắn làm gì, Bạch Ngôn Lê đã vội ngăn cản.

Hắn nhếch miệng nở nụ cười khiến Tư Vĩ chẳng hiểu sao lại phát run, tiếp tục lau mồ hôi. Lão chắp tay sau lưng, chậm rãi theo Thương Phạt đi ra ngoài.

Cả đêm đó, Bạch Ngôn Lê cuối cùng lại nằm nhoài trên mặt bàn ngủ thiếp đi, sáng dậy có chút choang váng.

Gần đây vị đại yêu đến làm khách trong phủ của họ rất ít khi xuất hiện. Đêm qua y mới nhớ đến sự tồn tại của đối phương, đị ban ngày sẽ đi hỏi thăm một chút.

"Sao người lại ở đây?" Còn chưa rời khỏi cổng, vị chủ của yêu phủ thường ngày không bao giờ xuất hiện, lúc này lại ngồi cạnh bờ ao lát đá.

Bạch Ngôn Lê muốn ra thì phải đi qua con đường nhỏ trước mặt, dừng cách hắn bảy tám bước, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Chuyện ở suối nước nông đã qua hơn một tháng, một tháng này hai người không có bất cứ tiếp xúc gần nào.

Giờ bỗng nhiên trông thấy nhau, Thương Phạt hết sức bình thản, còn Bạch Ngôn Lê lại bất giác lùi về phía sau.

Thương Phạt làm như không thấy phản ứng của y, điệu bộ cao quý lạnh lùng ngoắc một ngón tay.

Bạch Ngôn Lê hít sâu một hơi, chậm rãi tới gần, giọng nói hơi khàn, "Phu quân."

"Oai phong quá nhỉ?" Thương Phạt hơi cao giọng, vẻ mặt đầy dò xét.

Thời gian này, Bạch Ngôn Lê không chỉ quản ly yêu phủ mà còn thực sự thống lĩnh vạn quân.

"Có câu nói như thế nào ấy nhỉ?" Thương Phạt nghiêng đầu, như cười như không, "Tự cổ chí kim, độc nhất vô nhị."

Thử hỏi yêu quái sống lâu nhất mà ngươi biết xem, có ai từng nghe một con người chỉ huy mấy trăm ngàn yêu quân chưa? Họ nhất định sẽ nghĩ ngươi bị điên, thậm chí còn tức giận mà ăn tươi nuốt sống ngươi luôn không chừng.

Khổng hiểu vì sao Thương Phạt xuất hiện ở đây, lại còn nói câu này, Bạch Ngôn Lê nỗ lực quan sát hắn, cố gắng tìm hiểu xem những lời hắn nói thực sự có nghĩa là gì.

Chỉ tiếc rằng Thương Phạt vui giận thất thường, y có đoán thế chứ đoán nữa cũng phí công.

"Ta lại làm sai chuyện gì ư?" Sau lần đó, mỗi lúc Bạch Ngôn Lê đối diện với Thương Phạt lại càng lúng túng hơn. Y ngay ngắn đứng yên tại chỗ, đợi mãi không thấy Thương Phản ứng gì, bèn chủ động đi tới, ngồi lên một tảng đá khác.

"Sao?" Thương Phạt lười biếng hỏi.

"Hay là..." Do dự một hồi, Bạch Ngôn Lê nắm cổ tay mình, dè dặt nói, "Người không thích ta lo nhiều chuyện như vậy, cảm thấy ta quá lộng quyền ư? Ta chỉ là...."

Chỉ là cái gì? Chỉ là muốn giúp đỡ?

Gần đây trong phủ có nhiều lời xì xào bàn tán hơn trước, Bạch Ngôn Lê quản lý nội phủ nên đương nhiên cũng đến tai. Có yêu quái nói rằng y lạm dụng quyền hành, thậm chí còn lấn át gia chủ.

Y cũng không phải không nghĩ ngợi, nhưng bất kể giải thích thế nào nghe cũng như kiếm cớ. Cứ xem như ban đầu y là người đưa ra kế hoạch đi, nhưng sau đó thì sao? Y luôn không na lòng nên hành động có phần vượt giới hạn.

Thương Phạt không vui, hoặc bất ngờ nổi giận, có sát tâm với mình thì sao? Nên giải thích thế nào đây....Bạch Ngôn Lê bối rối ngẩng mặt lên.

Thương Phạt lại đang quan sát y bằng ánh mắt vô cùng khác lạ.

"Muốn quản thì cứ quản." Tréo nguẩy hai chân, Thương Phạt nhìn Bạch Ngôn Lê như đang nhìn một kẻ ngốc, "Ngươi thích là được."

"Người đâu cần nói thế...." Tuy bận rộn, tuy lời đồn cũng không gây xáo trộn lớn, nhưng Bạch Ngôn Lê vốn là người mẫn cảm, vẫn luôn muốn kiếm một cơ hội thích hợp để giải thích với Thương Phạt.

"Được rồi được rồi!" Thấy tâm trạng y nặng nề muốn nói tiếp, Thương Phạt liền giơ tay, vẫy y đến trước mặt, "Những thứ ngổn ngang kia ngươi cứ xem mà xử lý. Có ngươi thay ta quản cái mới phiền phức này, ta còn cảm ơn trời đất."

Trong bộ tộc, hắn vốn là cái đứa không thích gánh vác gì, suốt ngày chạy chơi khắp nơi, tiêu dao khoai hoạt, chuyện thành lập yêu phủ đã là hết sức bất ngờ. Cho tới hôm nay, Thương Phạt vẫn chưa từng nghĩ đến việc làm gì to lớn, xưng bá Hoang Phục, tiến vào các phục khác, nắm giữ quặng mỏ tinh thạch, thống lĩnh vạn yêu...Mấy thứ đó trong mắt hắn không quan trọn, giá trị và sức hấp dẫn còn chẳng bằng một vò rượu ngon.

Nhưng...Lời mới nói được phân nửa, hắn đã nuốt xuống.

Nếu nói thành lập yêu phủ có niềm vui nào bất ngờ, thì đại khai là thấy được những diện mạo khác nhau của Bạch Ngôn Lê. Khi thì bình tĩnh thong, dong, khi thì bá khí ngời ngời. Y là con người, đối mặt với yêu quái lại không hề run sợ, đó không chỉ nhờ thực lực của bản thân y mà còn xuất phát từ tinh thần sắt đá. Cái dáng vẻ cao không thể với kia, chà chà, càng nhìn lại càng muốn....

Đầu óc mới trôi xa một thoáng đã lại trôi đến hình ảnh người nọ bị hắt đặt bên mép nước, giây dụa xin tha. Hai vẻ mặt đó khác nhau một trời một vực. Cả yêu phủ có ai lại tưởng tượng ra Bạch Ngôn Lê như thế, hết kêu đến khóc, không khống chế nổi bản thân, nói gì đến chuyện bày mưu tính kế, lòng dạ thâm trầm. Chỉ có một mình hắn được trông thấy dáng vẻ đó thôi. Nghĩ thế, Thương Phạt bỗng nhiên cúi đầu xuống.

Bạch Ngôn Lê căng thẳng, thấy động tác của hắn, quan tâm hỏi, "Người sao thế? Thân thể có chỗ nào khó chịu ư?"

"..." Thương Phạt không nói gì, chỉ khép hai chân, thân thể hơi cứng ngắc đứng dậy đi vòng vòng quanh bàn đá.

Bạch Ngôn Lê ngước đầu ngơ ngác quan sát hắn.

Thương Phạt che miệng ho khan, nhìn bộ ấm chén đặt trên mặt bàn. Dường như chột dạ, hắn vôi cầm cốc lên rót trà uống hết một hơi, bối rối nói, "Khát nước."

"Khát?" Bạch Ngôn Lê nhíu mày không tin lắm. Yêu quái không ăn cơm uống nước mấy ngày còn được, sao có thể vì khát nước mà phản ứng như thế. Y liền bước lại gần, tò mò vươn tay sờ trán Thương Phạt, lo lắng nói, "Để ta gọi Đào Bão Bão đến xem."

"Thôi không cần." Thương Phạt lập tức từ chối, hít sâu bình tâm, mãi cái chỗ cứng cứng nên dưới mới chịu xuôi xuống một chút. Hắn liền đánh lạc hướng sự chú ý của Bạch Ngôn Lê, "Lâu rồi không ra ngoài?"

"Ra khỏi phủ ấy ạ?"

"Đúng, lâu rồi không ra khỏi Phù Dung trấn nhỉ?"

"Vẫn nên tìm Đào Bão Bão đến xem thôi." Thời điển này thì rời trấn làm cái gì? Chỉ ngây ra trong chốc lát, Bạch Ngôn Lê lập tức lại lo lắng cho tinh trạng của Thương Phạt."

"Ta nói không sao!" Thương Phạt thiếu kiên nhẫn nên nói hơi lớn tiếng.

"Thật sự không sao chứ?" Bạch Ngôn Lê vẫn rất lo.

Thương Phạt nhìn vẻ mặt của y, biết y chưa đoán ra được gì, bèn nói, "Yên tâm đi, ta không tự nhiên phát khùng đâu."

"Nhưng mà..." Bạch Ngôn Lê vẫn cố chấp một cách kỳ lạ, "Ta không yên tâm lắm, nên khám một lần vẫn hơn."

"...." Thương Phạt siết nắm đấm, tự nhiên muốn đốt hoa yêu kia thành củi.

"Phải rồi, người chờ ở đây là để nói chuyện gì với ta sao?" Đang quay người định đi tìm hoa yêu, Bạch Ngôn Lê sực nhớ ra sáng sớm Thương Phạt đã ở chỗ này thì hẳn là có nguyên nhân.

"Ngươi vẫn còn biết đường hỏi câu này?" Thương Phạt cau có.

"Xin lỗi." Trước mặt Thương Phạt, con người này dường như luôn luôn chiều ý hết mực, "Người có gì dặn dò?"

"Muốn mang ngươi ra ngoài trốn việc."

"Trốn việc?" Vẻ bối rối ban nãy biến mất, khi nói tới trốn việc, điệu bộ của hắn lại dửng dưng như trước. Bạch Ngôn Lê ngẩn ra. Tuy nói không biết trốn việc là trốn thế nào, nhưng cũng không muốn làm hắn mất hứng cho nên tích cực nói, "Được, ta có cần chuẩn bị gì không?"

"Ngươi có mặt là được." Thương Phạt nói thế, liếc mắt sang hoa yêu đang hớt hải

Đào Bão Bão là đứa không biết nhìn bầu không khí. Đan và Tư Vĩ đã sớm biết chỗ này có chuyện khác thường nên tranh xa lâu rồi.

"Phu chủ!" Đào Bão Bão vui vẻ hơn hớn, quả đào đỏ chói trên đỉnh đầu lung lay, "Cho ngài một niềm vui bất ngờ đây!"

"Niềm vui bất ngờ?" Bạch Ngôn Lê quay sang.

"Gia chủ?" Luôn cảm thấy hơi lạnh từ đâu đó bốc sang, cuối cùng hoa yêu mới để ý đến vị đại yêu đứng cạnh, vội cúi đầu hành lễ.

Thương Phạt lạnh mặt lườm y.

Đào Bão Bão co rúm lại, yên lặng rúc sang bên cạnh Bạch Ngôn Lê.

"Đây là...." Bạch Ngôn Lê không nhận thấy Thương Phạt có gì khác thường, nhìn một cỗ xe khổng lồ hạ xuống từ trên không trung, y há hốc miệng.

Nói là xe ngựa chứ giống một căn nhà nhỏ hơn.

Mái nhà bốn góc, gạch ngói đỏ tươi, cửa sổ màu trắng, thậm chí hai bên còn treo đèn lồng xanh. Kéo xe cũng không phảu bạch tố thông thường mà là một yêu quái khổng lồ nào đó.

"Đây là..." Bạch Ngôn Lê sững sờ bước tới nhìn yêu thú đang quỳ rạp trên mặt đất, "Là yêu quái sao."

"Là yêu quái." Tư Vĩ cuối cùng mới bước lên, vẻ mặt phức tạp nói, "Là đại yêu."

"ĐẠi yêu?" Bạch Ngôn Lê lập tức quay đầu nhìn Đan, rồi lại trố mắt tiếp tục quan sát yêu thú này.

Cỗ xe hoa lệ đến mức phô trương kia y chú ý, chỉ nhìn chằm chằm yêu quái đang nằm úp sấp mà vẫn cap năm sáu thước, toàn thân màu đen, mỏ chim, thân chó, lại có cái đuôi dài và nhọn như đuôi chuột. Y đối diện với ánh mắt của yêu quái, đôi con ngươi màu xanh lục cũng di chuyển theo.

"Chẳng lẽ...." Không dám tin, phản ứng đầu tiên của y là nhìn Thương Phạt để xác nhận, "Chẳng lẽ đây là..."

"Nói đi." Thương Phạt đến bên cạnh Bạch Ngôn Lê, miễn cưỡng đá yêu quái kia một cú.

Hắn dùng huyền khoa để khống chế hơn nửa yêu lực của đối phương, nhưng chí ít thì cũng phải nói được.

"Phu chủ..." Cừu đổi cách xưng hô, đon đả chào, "Ta là Cừu."

"Ngươi...." Tuy khiếp sợ nhưng đoán được ắt hẳn phải có nguyên nhân gì, Bạch Ngôn Lê lại lặng lẽ quay đầu nhìn Bạn Lữ của mình.

"Hắn không muốn làm khách nhà ta nữa." Thương Phạt nhún vai, hờ hững đáp, "Ngươi thấy xe ngựa mới thế nào?"

Thương Phạt có chút mong đợi.

Bạch Ngôn Lê liền gật đầu, "Thật hoành tráng."

"Thế thôi à?" Bắt lũ thuộc hạ làm việc quần quần để chế tạo mà cuối cùng chỉ nhận được mỗi câu này, Thương Phạt có hơi mất mặt.

"Nhưng rốt cuộc người làm thế nào mà khiến hắn...." Dù gì đi nữa cũng là đại yêu, ít nhất cũng phải từ từ chế phục chứ, không mất chút sức gì sao?"

"Ta không giết hắn, hắn không nên cảm kích à?" Vừa nói nói vừa chắp tay sau lưng, Thương Phạt bước lên xe, sau đó quay người lại chìa tay ra.

Bạch Ngôn Lê sửng sốt một hồi, động tác hơi ngập ngừng.

Thương Phạt mất hứng, thu tay về, "Sao? Muốn ta thả hắn à?"

"Không phải, là tại..." Nhận ra bạn lữ không vui, Bạch Ngôn Lê bò lên xe, nhỏ giọng thì thầm. "Hắn xấu quá."

"Cái gì?" Thương Phạt đứng ở cửa xe.

"Cái đuôi ấy." Bạch Ngôn Lê lộ vẻ mặt ghét bỏ.

Mặc kệ Cừu đang nằm bò trên đất nghĩ gì, Thương Phạt đầu tiên vui vẻ cái đã, nhưng hặn sực nhớ ra vẻ mặt hào hứng của Bạch Ngôn Lê khi Cừu cố ý lộ đuôi trên bàn ăn, "Ngươi thích yêu quái có lông?"

Lời editor: Đố biết Thương Phạt có lông hay không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play