"Thì...." Đan không còn dám ra vẻ ngả ngớn thiếu đứng đắn nữa, nghiêm chỉnh đáp, "Có rất nhiều con người vào phủ, chuyên phụ trách trồng hoa, giặt giũ, nấu cơm..."

"Vậy thôi à?" Thương Phạt nhíu mày.

Đan nuốt nước bọt, cẩn thận nói, "Thuộc hạ chưa từng thấy cảnh tượng như vậy. Nói thế nào nhỉ....Yêu quái và con người cùng chung sống, ăn cơm, làm việc, đúng là rất quái lạ."

Kể từ sau khi Bạch Ngôn Lê nắm toàn quyền quản lý, chỉ một thời gian ngắn ngủi, không gian sinh hoạt đã rộng thêm mấy lần. Tường rào cũ cũng bị phá đi, xây lại tường bao mới.... Thương Phạt đứng dậy, cửa phòng tự động mở tung ra.

Hắn bước ra ngoài, đứng trên hành lang.

Đan rón rén đi sau, chỉ muốn được biến mất ngay và luôn bây giờ. Nhưng hắn hiểu rõ, mình tuyệt đối không được rời đi khi chưa nhận mệnh lệnh.

Trong tầm mắt, ở phía đông nam có một cái lầu cao bằng gỗ, khoảng tám tầng sừng sững, tương đối đồ sộ khí thế.

Trên đó treo đầy đèn lồng đỏ, Thương Phạt cảm thấy hơi khó hiểu.

Đan liền giải thích, "Hôm qua vừa mới xây xong." Dựa vào tốc độ của con người thì chắc chắn không thể làm được, tiến độ công trình nhanh như vậy là do yêu quái góp sức, "Đó là tòa kiến trúc cao nhất trong phủ ta."

Thương Phạt lặng lẽ rời mắt sang những nơi khác. Không chỉ tòa lầu cao kia, xung quanh đão mọc lên nhiều nhà bốn năm tầng, được bao quanh bở cỏ cây hoa lá, những con đường lát đá xanh.

Quả thật là có hơi hoành tráng hơn hắn nghĩ.

Nhưng....Nhếch khóe môi, hắn lại quét mắt nhìn lão điểu đứng sau, "Có vậy thôi?"

"...." Quanh đi quẩn lại hắn vẫn chưa quên vấn đề này. Đan đổ mồ hôi lạnh ròng ròng. Hôm nay hắn tới đây đâu phải có chuyện gì quan trọng, chẳng qua là tò mò không biết vì sao Thương Phạt bỗng nhiên giam mình trong phòng suốt mười ngày thôi.

Dù gì yêu phủ cũng mới thành lập, ít nhiều gì cũng phải có ý kiến chứ.

"Vâng." Vắt hết óc, hắn quyết định nói đôi câu cảm động, "Thực ra thuộc hạ chỉ lo lắng cho ngài."

"Lo cho ta?" Quay lưng về phía lão điểu, Thương Phạt nhìn ra phía xa, tầm mắt vượt qua những nóc nhà san sát cùng lá cờ yêu phủ phần phật tung bay.

"Vâng, thuộc hạ lo lắng cho thân thể ngài." Đan vừa nói vừa bước lên trước, qua khóe mắt lại thấy sắc mặt cao thâm khó dò của tôn chủ, hắn lạnh cả sống lưng, vội giải thích, "Sợ yêu lực của ngài xảy ra chuyện gì."

Tuyệt đối không phải là lo lắng về phương diện kia đâu ạ!

Trong lòng lò hét, ngoài miệng nào dám nhắc lại chuyện này. Ban nãy suýt nữa thì mất cái mạng chim be bé rồi....Bỗng nhiên đầu óc lóe sáng, hắn nghĩ ra cần nói cái gì để xoa dịu bầu không khí rồi.

"Mấy ngày nay phu chủ bận gần chết." Đôn đốc xây dựng yêu phủ suốt mấy ngày mấy đêm, mà sống cùng với yêu quái nào có đơn giản, phải tuyệt đối không để xảy ra sai sót nào. Mười ngày nay, Bạch Ngôn Lê cũng dần bộc lộ được năng lực của bản thân nên chiếm được sự tôn trọng của một số ít yêu quái.

Ít nhất, những kẻ trước kia từng miệt thị y đã không còn dám xem thường nữa.

Trừ sức chiến đấu gần như không có, việc quản lý yêu phủ thì quả thật khó có ai moi móc được một sai lầm của y.

"Phát tiền công cho người, linh thạch cho yêu quái." Đan bổ sung, "Mấy ngày nay, số người xin đến làm việc càng lúc càng đông, khí thế ngất trời."

Thương Phạt mở quạt đến soạt một tiếng, khó nhìn ra tâm tình trên nét mặt.

Đan cố gắng làm phân tán sự chú ý của hắn, "Ngài không đi gặp phu chủ sao?"

"Phía Vô thành tiến triển đến đâu rồi?" Yêu lực khôi phục đến tám phần mười, không cần thiết kéo dài hơn nữa. Thương Phạt vốn chẳng phải kẻ kiên nhẫn gì cho cam, giờ chỉ muốn mau chóng thoát khỏi cái mối phiền phức trước mắt.

"Ba ngày trước vừa lui binh." Nói đến đây, Đan cũng rất đau lòng, "Chỉ gây được chút sóng gió thôi, quân chết gần hết."

"Sau khi lập ra quy củ, có yêu quái nào rời đi không?" Luật mà Bạch Ngôn Lê đề ra quả thật quá kinh hãi thế tục, không phải yêu quái nào cũng chấp nhận được.

"Có." Đan cau mày, cũng rất khó chịu khi đám yêu quái kia bỏ đi, "Nhưng đều theo căn dặn của ngài, không làm khó bọn họ."

Dù sao Thương Phạt cũng từng nói một câu, đi thì đi, ở thì ở, không ép.

"Tới hôm nay thôi." Nói có thể thoải mái rời đi nhưng cũng phải đề ra cái hạn. Yêu phủ có nguyên tắc, đâu thể thích đi lúc nào cũng được."

"Vâng." Do dự một lát, nói đến đây, Đan lại có chút phức tạp, "Ngài thật sự đồng ý với quyết định của phu chủ sao?"

Thương Phạt quay đầu, mặt không cảm xúc nhìn hắn chằm chằm.

"Chưa từng nghe có yêu phủ nhà ai lập ra quy định như thế. Con người vốn trời sinh là con mồi của chúng ta. Không săn mồi, răng nanh móng vuốt của chúng ta sẽ thoái hóa." Đan thuật lại lời bất mãn của các yêu quái khác, "Làm thế là trái với thiên tính."

"Thiên tính?" Hai chữ này thốt ra rất bình tĩnh, nhưng sau đó, giọng điệu lại trở nên ngạo mạn kiêu hãnh, Thương Phạt khinh thường nói, "Vào phủ của ta thì phải nghe lệnh ta, đó mới là thiên tính các ngươi nên có lúc này."

"...." Nếu vào lúc yêu phủ rách nát kia hạ xuống Phù Dung trấn mà Đan nghe được câu này thì sẽ thầm phán hai chữ, chém gió! Nhưng giờ nhìn gò má Thương Phạt, hắn thật tâm hô một câu: Bá đạo!

"Ngài quả thật rất yêu phu chủ." Vì y mà phá tan mọi nhận thức chung của yêu quái trên khắp đại lục Hồng Nguyệt.

"Yêu?" Thương Phạt cân nhắc nhưng không phủ nhận ngay.

Đan thấy sắc mặt mắt cuối cùng mới dịu lại, bèn thở phào nhẹ nhõm. Hắn điều chỉnh hơi thở, nhịn cơn đau trên ngực. Đừng tưởng đứng đây nói được mấy câu là không sao, nội thương nặng bao nhiêu hắn tự biết.

Thực sự hối hận! Đang yên đang lành lại ngứa miệng làm cái gì!

"Phu quân." Tay ôm chồng sổ sách, Bạch Ngôn Lê đi theo đường quen, lượn một vòng quanh tiểu viện. Nhưng bất ngờ, y trông thấy Đan và Thương Phạt đang đứng trên hành lang.

"...." Gặp được cứu tinh, Đan phát ra tiếng kêu cảm động từ trong cuống họng.

Bạch Ngôn Lê có chút phấn khởi chạy đến, bỗng nhiên dừng lại nghiêng đầu nghi hoặc, "Con gì gáy vậy?"

"...." Thương Phạt khẽ giật cổ tay, nhẹ nhàng quạt gió cho mình, không để ý đến Bạch Ngôn Lê mà chỉ nhìn chồng sổ sách cao ngất y đang ôm trong tay.

"Phu chủ." Lần đầu tiên hành lễ kính cẩn, Đan thiếu chút nữa là khóc toáng lên.

"Ta nghe lầm à?" Dường như nhận ra tiếng gáy ban nãy đến từ đâu, Bạch Ngôn Lê kinh ngạc nhìn sang Đan. Không ngờ vị đại yêu phóng khoáng bất kham này lại bắt chước tiếng kêu của con gà, nghe như bị cắt tiết, thật đáng thương.

"Ngài bận lắm nhỉ?" Vừa phải xây nhà vừa phải làm đường, Đan kiếm cho mình một cái cớ không thể tốt đẹp hơn, "Để ta giúp ngài trông coi."

"Ừ." Bầu không khí có gì đó không đúng, nhìn Đan rồi lại nhìn sang Thương Phạt lâu ngày không gặp, Bạch Ngôn Lê muốn hai người ở riêng với nhau nên liền gật đầu.

"Thuộc hạ cáo lui." Giọng nói nhẹ đi cả nửa tấn, Đan lùi về phía sau rồi chuồn bắn khói như bị thú dữ đuổi.

"...." Khệ nệ ôm đống đồ trong tay, Bạch Ngôn Lê nhìn quanh một chút, thắc mắc, "Đan làm sao thế? Cứ như gặp quỷ."

Thương Phạt im lặng không nói.

Bạch Ngôn Lê bỏ chồng sách xuống mặt đất, sau khi đứng thẳng dậy liền nghiêm túc quan sát Thương Phạt từ đầu đến chân mà đánh giá.

"Phu quân..." Khác với giọng điệu bình tĩnh trầm ổn ban nãy, tiếng gọi bây giờ lại mang chút oán giận, làm nũng.

Chuyện xảy ra tối hôm trước quá mức lúng túng, Thương Phạt sợ y truy hỏi. Nhưng mà Bạch Ngôn Lê lại rất thức thời, chỉ ân cần quan tâm, "Thân thể người sao rồi?"

Trước khi bế quan hắn không nói rõ, mà giờ cũng không muốn giải thích, chỉ hờ hững hỏi, "Bận à?"

Thật ra không hỏi cũng biết, chỗ sổ sạch kia không cuốn nào mỏng.

"Vâng." Bạch Ngôn Lê nhích mũi chân lên phía trước một chút để có thể đến gần hơn, mà dường như một động tác nhỏ thế thôi cũng khiến y rất vui vẻ đến cong khóe miệng, hai mắt sáng lấp lánh, "Ta có nhiều chuyện chưa biết, phải nhờ một vị tiên sinh chỉ dạy."

"Ngươi tìm được nhiều nô bộc loài người đấy nhỉ." Đứng đây thôi cũng có thể cảm nhận mùi hỗn tạp của con người trong yêu phủ.

"Không phải nô bộc." Bạch Ngôn Lê lắc đầu sửa lại, "Đều trả công đầy đủ mà."

"Tùy ngươi."

"Ta còn tìm được mấy yêu quái lợi hại hỗ trợ nữa." Bạch Ngôn Lê sợ hắn không vui, cẩn thận bổ sung, "Không chỉ nghe ý kiến con người mà còn cả ý kiến của yêu quái."

Thương Phạt nhìn bạn lữ của mình với ánh mắt sâu xa, không biết chuyện gì xảy ra khiến y trở nên dè dặt như thế.

"Chuẩn bị một chút, ngày mai trong phủ mở đại hội."

"Vâng." Bạch Ngôn Lê nín thở, cả gan đoán, "Chuẩn bị đánh với Nam phủ?"

Thương Phạt gấp cái quạt lại, gõ gõ cái trán đi vào trong phòng. Chỉ nói có mấy câu mà hắn đã phải tìm cách phân tán sư chú ý. Hết cách, ai bảo buổi tối hôm ấy, Bạch Ngôn Lê nằm dưới thân hắn và Bạch Ngôn Lê lúc này khác nhau xa quá. Trong một khoảnh khắc, hắn lại thoáng nhìn thấy đôi con ngươi lóng lánh nước đầy tình sắc kia nhìn mình.

"Phu quân ~" Người phía sau bổ nhào tới, khiến hắn vừa mới nhấc chân lên đã dừng sững lại.

Bạch Ngôn Lê luồn tay qua dưới nách Thương Phạt, vòng đến trước ngực hắn. Thương Phạt theo bản năng giơ tay lên định gỡ, nhưng vừa chạm vào, Bạch Ngôn Lê đã lại siết chặt hơn, lầm bầm nói, "Đừng!"

Ban nãy còn trầm tĩnh uy nghi, rất có phong độ gia chủ, giờ lại giậm chân làm mình làm mẩy, tựa hai người hoàn toàn khác nhau.

"Bỏ ra."

"Không chịu!"

"...." Hít sâu một cái, Thương Phạt không dùng sức gỡ tay đối phương. Bạch Ngôn Lê vùi mặt vào lưng hắn. Một lúc sau, Thương Phạt cảm thấy lưng áo hơi ướt.

Không sai....Y đang khóc.

"Phu quân ~" Kéo dài giọng, Bạch Ngôn Lê khụt khịt mũi, cố gắng nói vững vàng, "Ta mệt mỏi lắm."

"...." Thương Phạt không nhúc nhích.

"Người có thấy không? Dáng vẻ của yêu phủ."

"Ừ." Thương Phạt cúi xuống, để ý đến vết bỏng trên ngón tay y.

Không phải có Đào Bão Bão sao? Thương Phạt nhíu mày, định hỏi sao còn phải để lại vết thương, nhưng hắn kịp nhịn lại trước khi lời ra khỏi miệng.

"Ta làm có tốt không?" Giọng mũi biến mất, Bạch Ngôn Lê khàn giọng đòi khen.

"Không tệ." Đây là lời thật. Nếu thay bằng một yêu quái huyết thống cao quý khác đến quản, chưa chắc đã làm tốt hơn y.

"Vậy phu quân thưởng cho ta được không?" Thả lỏng tay ra, Bạch Ngôn Lê đứng thẳng người.

Thương Phạt chẳng biết nghĩ gì mà lại nói, "Muốn thưởng gì?"

"Ôm ta một cái." Bạch Ngôn Lê nhìn chằm chằm sau gáy hắn.

Thương Phạt chầm chậm xoay người, bình thản nhìn y.

Con người này không căng thẳng cũng không chùn bước, chỉ khóe mắt hơi đỏ lên.

Thương Phạt lại có chút cảm động. Bạch Ngôn Lê không hề che dấu sự yếu đuối của bản thân trươc mặt hắn, trong đôi mắt bình tĩnh kia chất chứa cả nỗi tuyệt vọng lẫn tự ti bị đè nén.

Hắn tiến lên một bước, chủ động ôm người vào ngực.

Xây dựng yêu phủ hoành tráng, sau này dù hắn có rời Hoang Phục cũng có thể mang theo, Bạch Ngôn Lê quả thật đang cống hiến hết mình cho hắn.

Thương Phạt chỉ định ôm nhẹ một cái rồi buông tay, ai ngờ Bạch Ngôn Lê lập tức xòe móng vuốt, quấn chặt lấy eo hắn.

Nhớ đến cảnh tượng tối đó, Thương Phạt vô thức muốn lui, nhưng Bạch Ngôn Lê chôn chặt đầu vào ngực hắn, hít thật sâu, giọng điệu run rẩy, "Tốt quá."

Thương Phạt dừng động tác, hơi nghi hoặc.

Bạch Ngôn Lê tiếp tục thì thầm, "Người không ghét ta, tốt quá rồi."

Cho nên ban nãy cái tuyệt vọng mà hắn thấy là vì lý do này sao? Thương Phạt ngửi được mùi hương thân quen trên người y, đáy lòng mềm mại hơn một chút, "Sao lại nghĩ ta ghét ngươi?"

"Tại người không chịu...."

"Hả?" Thương Phạt cau mày nhìn đỉnh đầu Bạch Ngôn Lê.

Bạch Ngôn Lê lại siết chặt hơn, cố gắng chôn mặt vào sâu hơn, lầm bầm, "Không chịu chạm vào ta."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play