Với ngữ khí không tốt như vậy, Bạch Ngôn Lê đương nhiên không dám nói gì thêm. Y cúi đầu cắn chặt môi, ra vẻ dù chết cũng không khai nửa chữ.
Hạc Uy trừng mắt định ra đòn, lão yêu quái lại giơ tay lên, nhìn màn đêm xung quanh, cao giọng nói, "Tên thấp hèn nào kết khế ước với con người, tại sao lại làm con rùa đen rút đầu?"
Nhìn như không hề dùng sức, nhưng âm thanh kia lại vang vọng bốn bề, xuyên cả mưa bão.
"Lão tổ, ý ngài là?" Hạc Uy gian xảo nhìn quanh, "Tên ký khế ước còn đang ở quanh đây?"
"Có thể giết được nhiều đồ tử đồ tôn của ta như vậy, xem như có chút bản lãnh, thế mà đêm nay lại trốn tránh chẳng dám ra mặt, có thể thấy chỉ là một tên hạ đẳng hèn nhát thôi."
"Không chừng đã bỏ chạy rồi?" Không cảm nhận được yêu khí trong thôn, Hạc Uy thầm đoán.
"Chạy?" Lão yêu nhấc chân đá đá vào đầu Bạch Ngôn Lê, "Bạn lữ còn đang ở đây, không thấy y chết thì sao chạy được?"
Cẩn thận cảm nhận toàn bộ không khí trong thôn, lão yêu quay đầu lại, nham hiểu nói, "Đành phải ép ra mặt thôi."
Lão yêu không cảm nhận được gì, tự cho rằng cơn mưa khiến khứu giác của mình hoạt động không tốt.
"Con rùa đen rút đầu, nếu ngươi không ra đây thì khuôn mặt này chẳng giữ được đâu." Hạc Uy ngồi xổm xuống, nắm cằm Bạch Ngôn Lê, ép y ngửa cổ lên, "Có gan lập khế ước với một con người, sao không có can đảm bước ra nhận?"
"Ngài không định ra sao?" Đào Bão Bão căm phẫn sục sôi, "Bọn họ lúc nói ngài hạ đẳng lúc gọi ngài là rùa đen rút đầu kia kìa!"
"Không thì ngươi lên trước đi?" Tư Vĩ biết thừa bụng dạ hoa yêu, bất mãn với hành vi quạt gió thổi lửa của y.
"Thế không được." Đào Bão Bão lắc đầu nguầy nguậy, "Ta còn chẳng đủ cho lão yêu kia nhét kẽ răng."
"Thật không hiểu nổi, đường đường là yêu quái, thích con người này ở điểm gì?" Bạch Ngôn Lê bị nhấc khỏi mặt đất. Hạc Uy cầm dao găm đẩy quần áo trước ngực y, mũi dao ác ý dừng ở hai điểm nhỏ, "Rõ ràng chỉ là lương thực của chúng ta, ngươi lại vì đồ ăn mà sát hại đồng loại."
Đồng loại? Thương Phạt sững người, vì phản cảm với hai chữ này mà chân mày nhăn chặt.
"Không gọi phu quân của ngươi ra sao?" Mũi dao lạnh ngắt chĩa vào ngực, Bạch Ngôn Lê khổ sở cúi thấp đầu.
"Mau gọi hắn ra cứu ngươi đi!" Hạc Uy dần trở nên điên cuồng.
"Phi!" Phun một miếng nước bọt, Bạch Ngôn Lê lạnh lùng cười.
Bàn tay nắm chuôi dao của Hạc Uy hơi dùng sức, khiến mũi dao đâm vào da thịt, máu đỏ chảy ra. Bạch Ngôn Lê đau đến run rẩy nhưng vẫn cắn môi không kịp nói lời nào.
"Thật khiến người ta cảm động? Ngươi bảo vệ hắn sao?" Hạc Uy thấp giọng, "Loài người các ngươi thật ngu xuẩn. So với sinh mệnh lâu dài của yêu quái, các ngươi còn chẳng như một kẻ qua đường. Ngươi cho rằng hắn sẽ trân trọng hay sao?"
"Nếu ta không quan trọng với người ấy...." Thở hổn hển, Bạch Ngôn Lê gắng ngẩng đầu lên, khinh bỉ nói, "Ngươi còn ép ta gọi người ấy ra làm gì?"
"Ngươi!" Bị cãi đến không phản bác được, Hạc Uy dùng sức hất văng người đi.
Bạch Ngôn Lê lăn mấy vòng, dao găm càng đâm sâu vào da thịt. Y đau đớn ôm lấy mình.
Hạc Uy tức giận đuổi theo, khom lưng chuẩn bị nhấc người lên, "Ta sẽ bẻ gãy từng ngón tay ngươi, xem con rùa đen rút đầu kia có phải đã thật sự trốn đi rồi không!"
Bạch Ngôn Lê cố gắng bò dậy, nhưng vết thương nặng khiến y chẳng thể cử động, chỉ tuyệt vọng nằm đó chờ đợi.
"Quay về." Lão yêu quái tóc bạc trên kiệu bỗng cao giọng ra lệnh.
Hạc Uy đang định rút con dao găm ra, dừng một lát, cuối cùng vẫn đành quanh lại bên cỗ kiệu, bất mãn nói, "Lão tổ?"
"Ai tới?" Lão yêu không phản ứng, ánh mắt nhìn thẳng vào bóng tối trước mặt.
Bạch Ngôn Lê rất kiên cường. Thương Phạt nhận ra sự ngoan cường của con người này vượt qua cả tưởng tượng của hắn, bấy giờ mới bước ra một bước. Kẻ ngồi trên kiệu lập tức đánh hơi được.
Cầm cây dù đã rách, vạt áo bị mưa xối ướt, Thương Phạt mặt mày khó ở, bước vào phạm vi chiếu sáng của những ngọn đước trước mặt toàn bộ dân làng.
Thương Phạt có thể hoàn toàn che giấu yêu khí của mình, Tư Vĩ ở trên người hắn cũng thế. Nhưng Đào Bão Bão chưa nhận chủ, nên Thương Phạt tính toán khoảng cách để không bị nhận ra. Hắn vừa bước lên một bước, lão yêu quái đã ngửi thấy mùi yêu khí.
Lũ hạc yêu vây kín xung quanh, từng con rít gào, mùi hôi tanh bốc lên nồng nặc.
Thương Phạt quyết định hạ dù xuống, mặc kệ nước mưa rơi xuống người mình.
"Phu quân....." Trong tầm mắt mơ hồ, Bạch Ngôn Lê thoáng thấy bóng người xuất hiện.
Thương Phạt không nhìn y. Trong đám dân làng đang ngồi xổm ấy có người thốt lên kinh ngạc. Hai hạc yêu hóa thân hình người lập tức cầm chặt vũ khí.
"Thời tiết thế này," Vẫy vẫy tay, hắn vừa bước tiếp, vừa uể oải nói, "Ở nhà ngủ không sướng hơn à?"
Chăn gối thơm mềm không chịu, lại ra đây hứng mưa?
"Chính là ngươi?" Lão yêu chưa cảm nhận được yêu khí mạnh mẽ, chỉ thấy thần thái của hoa yêu này quá mức thong dong, không giống như trốn tránh vì sợ hãi.
"Nếu như ngươi nói y...." Chếch bên dưới, Bạch Ngôn Lê bay thẳng đến, được Thương Phạt giang tay đón lấy, nửa ôm trong ngực mình, bình tĩnh nói, "Đúng là bạn lữ của ta."
"Phu quân....Khụ khụ khụ!" Máu trên ngực Bạch Ngôn Lê chảy càng nhiều, Thương Phạt mặt không cảm xúc rút con dao ra.
"Phu chủ?" Cây trâm hoa đào lên tiếng, trôi xuống từ tóc hắn.
Một thanh niên bỗng nhiên hiện ra tại chỗ. Lúc này, người của Bạch gia thôn còn gì mà không hiểu, tên ngốc sống trong làng bấy lâu hóa ra cũng là yêu quái.
Tiện tay ném Bạch Ngôn Lê cho Đào Bão Bão, Thương Phạt tiếp tục đi về phía trước, ngả ngớn hất cằm, ngoài cười nhưng trong không cười, "Phải rồi, các ngươi vừa gọi ta là cái gì ấy nhỉ? Yêu quái hạ đẳng?"
"Lên cho ta!" Hạc Uy nhận ra có điểm khác thường, kẻ ôm con người kia tiến hành chữa trị mới là hoa yêu, còn "con người" này.....Có gì đó sai sai!
Bầy hạc đồng loạt nhào tới. Ngay lúc Thương Phạt sắp bị chúng bây vào xé xác, một luồng sáng trắng lóe lên, vô số sợi tơ bắn ra từ người hắn. Con nhện đen trên trời giáng xuống, trói hết lũ hạc yêu lại.
Giữa đình xuất hiện thêm yêu quái, cảnh tượng hỗn loạn điên cuồng.
"Mang lũ trẻ chạy đi!" Bạch Ngôn Lê chống tay xuống đất, dùng hết sức hô to.
Lũ hạc yêu trông coi bọn trẻ đang bận chiến đấu với con nhện tinh. Dân làng bình tĩnh trở lại, vội vàng xông đến ôm con của mình chạy về làng.
Thương Phạt nhìn con dao găm mới rút khỏi người bạn lữ của mình, lại liếc nhìn lão yêu quái trên cỗ kiệu kia bắt đầu "phình to" thân thể.
"Chết đi!" Tức giận gầm một tiếng, Hạc Uy là kẻ xông lên đầu tiên.
Thương Phạt chưa từng dừng một bước. Khi lũ hạc yêu đến gần thì bỗng nhiên khựng lại, di chuyển vô cùn gian nan, cuối cùng tới trước chân hắn thì đột ngột khụy xuống, quỳ rạp.
Thương Phạt làm như không thấy, đi thẳng đến bên cạnh Hạc Uy mới dừng bước. Tay trái khẽ nâng lên, nhẹ nhàng ấn xuống vai gã, như cười như không nói, "Đáng yêu lắm."
"...." Không thể phát ra âm thanh, cũng không thể động đậy khi đầu gối đã vỡ vụn, nhìn như thể đang khiêm tốn quỳ.
"Ít lời một chút, biết nghe lời một chút thì càng đáng yêu." Cười cười, Thương Phạt ném con dao găm trên tay xuống trước người gã, dịu dàng nói, "Cầm lấy."
Không, không được! Trong lòng kiên quyết chống cự, nhưng hai tay Hạc Uy không tự chủ được mà nhặt con dao lên.
Lão yêu quái trên kiệu còn đang biến thân. Thương Phạt đi lướt qua hạc yêu tóc xanh, tiếp tục tiến lên trước.
"Ngoan ngoãn chơi một mình đi."
Nhẹ nhàng nói một câu như vậy, nhưng sau khi hắn đi qua, Hạc Uy tay cầm dao găm bỗng nhiên đâm phập vào ngực mình một nhát.
Phát ra tiếng kêu thảm thiết, gã không cách nào quay đầu nhìn yêu quái thần bí kia. Rút dao khỏi thân thể, gã cũng không dừng lại được, liên tục đâm thêm vài nhát nữa.
Cảnh tượng cổ quái như thế mà không hề khiến lão yêu kia biến sắc. Thấy con nhện tinh loáng cái đã trừng trị hơn nửa thuộc hạ của mình, lão chậm rãi móc từ cái miệng rộng ngoác của mình ra một cây gậy màu đen.
"Tôn chủ, cẩn thận! Là pháp bảo!" Tư Vĩ vừa chiến đấu vừa quan sát lão yêu.
"Haizz" Thương Phạt thở dài. Sau lưng hắn, Hạc Uy đã đâm mình thủng lỗ chỗ. Cỗ kiệu trước mặt không gánh nổi sức nặng của thân thể to lớn, vỡ toạc ra. Đứng trên mặt đất, lão yêu hình người quơ quơ ba cái đuôi phía sau, trên chóp đuôi là những cái đầu lâu khô dữ tợn.
"Yêu quái nơi nào dám đến đây làm loạn!" Miệng nói tiếng người, lão yêu bước lên một bước.
Thương Phạt hơi lách mình, nháy mắt đã di chuyển ra sau lưng đối phương. Trong tay xuất hiện một cây quạt đen, hắn nhẹ nhàng nâng lên, chăn cây gậy màu đen đang tỏa khói.
"Quỳ xuống...." Thương Phạt chậm rãi bay lên. Cây gậy tựa như nặng ngàn cân kia cũng bị nhấc bổng lên theo. Lão yêu quái thân thể cồng kềnh dần bị đẩy lui về phía sau. Khóe miệng Thương Phạt cong lên nét cười hờ hững, "Ta sẽ cân nhắc giữ lại đuôi của ngươi."
"Láo xược!" Cây gậy đen thi pháp, biến thành trận lốc xoáy đen ngòm, cuốn Thương Phạt vào không trung.
Dưới sân đình, Bạch Ngôn Lê hoảng hốt kêu to, "Phu quân?"
Lão yêu quái thấy kẻ địch bị nhấn chìm trong cơn lốc đen, liền đắc ý cười to, "Bị hắc phong nuối chửng thì ngươi đừng mơ chạy thoát!"
Bạch Ngôn Lê gượng đứng dậy. Đào Bão Bão sợ xanh mặt, chạy đến dìu y, muốn kéo về phía sau, "Chúng ta tranh thủ chạy thôi."
"Phu quân!" Không buồn nghe lời hoa yêu nói, Bạch Ngôn Lê vung tay vùng thoát, chạy về phía trước.
"Ta đã không muốn đánh người già rồi...." Trong lúc Tư Vĩ cũng căng thẳng ngửa đầu lên, trận gió đen trên không chầm chậm lụi tắt. Bóng dáng Thương Phạt lại xuất hiện giữa trời, nhìn không có chút thương tích nào cả. Sau khi cơn lốc tan đi, biến trở lại thành cây gậy đen, nằm lơ lửng trên lòng bàn tay hắn.
Thương Phạt không hề muốn chạm vào thứ này. Ban nãy thấy lão yêu quái lôi ra từ cái miệng đầy nước dãi của mình, hắn đến là buồn nôn, bèn phất tay một cái, cây gậy bị bẻ gãy giữa không trung.
Cùng lúc đó, thân thể lão yêu quái kia lập tức khô quắt, há mồm phun ra một đống chất lỏng xanh lè. Lão rít gào điên dại, không duy trì được hình người nữa.
Thương Phạt từ từ đáp xuống, ghét bỏ che mũi, "Ta đánh một lão già, không biết lần sau có tên già hơn chạy đến không?"
"Tôn chủ." Đối phó xong bầy hạc yêu, con nhện tinh biến thành hình người, đúng bên cạnh Thương Phạt.
Thương Phạt gật đầu một cái, nhìn lão yêu nhơ nhớp trên mặt đất đang bò bò muốn chạy, chậm rãi nói, "Ta sợ nhất cái đám dai như đỉa này, cho nên...." Thu hồi quạt, hắn bước thêm một bước, chỉ một bước duy nhất. Mắt thường không có cách nào thấy được luồn ánh sáng vàng óng, lấy Bạch gia thôn làm trung tâm, khuếch tán ra ngàn dặm, không thể che lấp. Thương Phạt thoải mái để yêu khí của mình lan rộng khắp nơi.
Cách đó mấy bước, Đào Bão Bão xụi lơ trên đất. Bạch Ngôn Lê cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì, vội vàng đến dìu y.
Tư Vĩ đã nhận chủ nên xem như không bị ảnh hưởng, vậy mà lão vẫn đổ mồ hôi đầy mặt.
Thương Phạt nhìn về phía màn đêm. Đêm nay hẳn sẽ có nhiều hỗn loạn. Bởi lũ hạc yêu, vô số yêu quái cũng đang nhắm vào Bạch gia thôn. Hắn mở miệng, lạnh lùng nói, "Quỳ nghiêm chỉnh cho lão tử."
*Lời editor: Rụng vào cái hố Thê lữ khế ước chẳng qua vì độ ngầu lòi của bạn Thương Phạt trong chương này. Móa nó rụng hết mấy trái trứng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT