*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bạch Ngôn Lê dẫn tám mươi người trong thôn cùng đi. Dọc đường, ai nấy đều im lặng. Dù ngoài miệng không nói nhưng trong lòng họ đều thầm hiểu, chuyến đi này là cửu tử nhất sinh. Nhưng còn làm thế nào được nữa đây, lũ trẻ đều nằm trong tay yêu quái. Chỉ cần chúng còn sống, thân làm cha mẹ không thể bỏ mặc.
Huống chi, chạy trốn thì thoát được ư? Đông Hoang đã hoàn toàn hỗn loạn, phận con người như họ có trốn đi đâu cũng rơi vào thế yếu, chỉ có đứng lên phản kháng, dù biết trước kết cục chẳng ra gì nhưng dù chỉ giết hay đánh bị thương một con yêu quái cũng xem như không uổng phí.
"Coi như trước khi chết cũng phải đánh chúng một trận, để lũ yêu quái đó biết chúng ta không phải gia súc, chúng ta có tình cảm, chúng ta sẽ vĩnh viễn không chấp nhận số mệnh này." Đứng trên sườn núi, Bạch Ngôn Lê gằn từng chữ. Ngữ khi của y không hùng hồn vang vọng, nhưng lại đầy sức mạnh trong cảnh tuyệt vọng này.
"Chúng ta cũng như bọn chúng, có quyền sinh tồn trên mảnh đất này!"
Không thể tiến thêm về phía trước, lại gần sẽ bị bọn yêu quái kia phát hiện, nên họ chỉ có thể chọn chỗ này. Đoàn người không dám đốt lửa, chờ khi trời tối thì móc ít nước và lương khô ra ăn lấy sức.
"Đa số yêu quái đều sợ lửa. Người ở Phương thôn cũng nói, lúc đám hạc yêu đến làng họ bắt trẻ con, bị chậu than lật trúng, liền lui về phía sau trốn đó." Bạch Ngôn Lê trấn an mọi người, ta cầm một ống trúc nhỏ, "Chỉ cần ném dầu sáp này vào trong, cho thêm một mồi lửa, dù không thể thiêu chết chúng cũng phải cho chúng nếu trải cảm giác nhà cửa bị tàn phá. Chúng ta cũng có thể nhân cơ hội đó cho người lẩn vào trong.
Bọn họ cũng từng tính đến chuyện lén lút đột nhập, nhưng khứu giác của yêu quái là thứ loài người chẳng thể so được, cho nên chỉ có một con đường là hy sinh nửa quân số để thu hút sự chú ý, nửa kia phải cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.
Cuối cùng, vạch rõ lại kế hoạch, Bạch Ngôn Lê cụng nắm tay với các vị đội trưởng, trầm giọng nói, "Ta biết e rằng tất cả chúng ta không thể quay về. Nhưng dù chết cũng không phải không có ý nghĩa. Tin tức truyền đi, một triệu con người sinh sống ở Đông Hoang biết rằng từng có những người ra sức phản kháng. Chúng ta đã đứng lên thì những người khác cũng có thể!"
Bạch gia thôn rơi vào tình cảnh này, nhà ai chưa từng có người chết. Bọn họ sống chui sống lủi ở thế gian, không thể chỉ vì mình mà còn vì những người thân đã chết thảm.
"Chết gì có gì đáng sợ!" Một người đội trưởng cười lên, đỏ mắt khàn giọng nói, "Chết rồi có thể gặp lão bà và con trai, sống trên đời này làm chi để mà dằn vặt cà ngày lẫn đêm."
"Phải, chết rồi đoàn tụ với gia đình!" Một hán tử khác tiếp lời, ánh mắt quyết chí không lùi bước, "Giết được một con, một con yêu quái thôi là tốt rồi, không hối tiếc chi nữa, có thể trả thù cho người mẹ chết không toàn thây của ta."
"Ta tin mọi người." Bạch Ngôn Lê hít sâu, khuôn mặt ẩn trong bóng tối, "Nhưng ta cũng khẩn xin mọi người, phải tìm mọi cách sống sót."
Người của Bạch gia thôn ngập tràn bi tráng, còn Thương Phạt thì nhàn nhã ăn cơm xong mới đủng đỉnh ra khỏi cửa.
Đào Bão Bão và Tư Vĩ theo sau hai bên trái phải, trong tay đào hoa yêu còn cầm cái đùi gà.
Tư Vĩ ghét bỏ nói, "Ngươi đừng có vừa đi vừa nhả xương được không?"
"Mắc mớ gì đến lão?" Ở chung với nhau một thời gian, biết vị đại yêu này chẳng quản lũ thuộc hạ cãi nhau, Đào Bão Bão càng trắng trợn không kiêng dè.
Tư Vĩ không muốn đôi co với người như y, bèn nói, "Tôn chủ, chúng ta đi trước một bước, giết sạch lũ hạc yêu kia sao?"
"Ta nói rồi, kích thích một chút mới vui." Cho nên dù Bạch gia thôn có tấn công chúng hay không, hắn cũng muốn đi một chuyến.
"Biết ngài sẽ tới thì phu chủ đâu cần chuẩn bị tâm lý sẵn sàng hy sinh."
Nhắc đến chuyện này, Thương Phạt vẫn còn cáu, Tư Vĩ thấy thế liền lập tức im miệng. Đào Bão Bão thì nhảy cà tưng như đứa trẻ con, ba yêu quái nhanh chóng tiến đến ngọn núi đằng trước trong đêm trăng đỏ quạch.
Đến gần hang động, thấy vài hạc yêu canh gác, chưa cần Thương Phạt ra tay, Tư Vĩ đã biến về chân thân, thừa dịp chúng không đề phòng, phun tơ kéo sang một bên, giải quyết nhanh gọn không phát ra tiếng động.
Ăn xong đùi gà, Đào Bão Bão tùy tiện cái cỏ ven đường lau tay, nhìn Tư Vĩ dẫn đầu, còn mình sốt sắng theo sau.
"Không biết trong lũ hạc này có tên nào lợi hại không." Mấy con bên ngoài này còn chẳng hóa thành hình người được thì không đáng sợ.
Y lo lắng không phải không có nguyên do. Nhờ năng lực chữa trị nên hoa yêu bị nhiều đồng loại nhắm trúng. Trước đây y sống ở Đông Hoang xem như yên ổn, nhưng giờ Đông Hoang hỗn loạn như thế rồi, đâu đâu cũng có nguy cơ.
Lần này y bị Tư Vĩ lừa gạt tới, vốn chuẩn bị tinh thần chạy trốn bất cứ lúc nào, nhưng sau khi tìm hiểu tính khí vị đại yêu mình theo hầu, bỗng nhiên lại nảy sinh cảm giác an toàn.
Bởi thế, y quyết định đã đến rồi thì ở lại luôn.
"Tôn chủ, đến rồi." Tư Vĩ đứng ở cửa động quay đầu lại.
Giết đến cửa rồi, có ai ngờ đám hạc yêu này lại an tâm ngủ như chết. Chúng không thể ngờ có kẻ địch tới giết mình mà không phát ra động tĩnh gì.
Thương Phạt buông một tay bên người, tay kia phe phẩy cây quạt mày đen, bước vào trong hang núi.
Vừa được một bước, hắn đã chán ghét nhíu mày.
"Thối quá!" Đào Bão Bão theo sau bịt kín mũi, gớm ghiếc nói, "Toàn mùi hôi tanh."
Có chừng bốn mươi con hạc yêu sống trong này. Bọn yêu quái này đúng là chẳng có ý thức vệ sinh, vào trong mấy bước, Đào Bão Bão đã thấy cả đống phân lẫn xương cốt con người.
Thương Phạt dừng lại, có một đường dốc đi vào trong hang. Ở chân dốc có hơn mười con hạc nằm sấp nằm ngửa. Thân hình chúng không lớn, khi đứng lên thì đến ngực một con người trưởng thành, không hơn chó sói thông thường là bao, nhưng khác ở chỗ mỏ chúng dài và nhọn hoắt, hai má mọc đầy lông tua tủa.
"Bẩn khiếp." Đòa Bão Bão vừa chê bôi vừa rón rén đi về phía trước.
Trên lông lũ hạc yêu dính không ít máu. Nếu cứ đứng ở chỗ này thì không thấy được nhiều hơn, nhất định phải xuống dốc đi sâu vào trong thêm nữa.
"Tôn chủ?" Tư Vĩ ngẩng đầu xin chỉ thị.
Bọn họ đứng ngay đây rồi mà lũ hạc yêu còn chưa phát hiện, chẳng biết chúng quá tin tưởng đồng loại bên ngoài hay an tâm về sự an toàn của lãnh địa.
"Ừ." Thương Phạt đáp một tiếng, không có ý định xuống tiếp. Hắn liếc mắt nhìn đào hoa yêu đang tò mò chạy quay, bỗng nhiên lại lùi về phía sau mấy bước.
Trước nay, Đào Bão Bão vẫn luôn trốn tránh cả con người lẫn đồng loại. Nếu không theo hắn thì chắc cả đời y cũng không đặt chân đến những nơi thế này. Lòng đầy hiếu kỳ, y vừa nhìn quanh, vừa định quay lại nói gì đó thì bỗng nhiên mông bị giáng một đòn đau điếng, đá văng y từ đỉnh dốc xuống dưới.
"A a a!" Y gào ầm lên, lăn lông lốc mấy vòng, hạ cánh với tư thế bán mặt cho đất bán mông cho trời.
Tư Vĩ nhìn hoa yêu miệng cạp đất mông vểnh lên kia mà cạn lời.
Thương Phạt ung dung thu chân về, mặt không cảm xúc nhìn cảnh náo loạn bên dưới.
Đào Bão Bão thấy đau ê ẩm, nhưng mà không quan trọng. Chưa ngẩng đầu lên, y đã thấy bóng tối che phủ rồi.
Hít sâu một hơi, lúc bò dậy được thì y đã bị bao vây trong đàn hạc yêu.
"Mẹ ơi!!!!" Thấy móng vuốt sừng sững ngay trước mặt, Đào Bão Bão nhảy lên, lăn hai vòng. Tay phải y biến thành cành cây, đánh một con hạc yêu văng ra ngoài.
"Mẹ ơi, cứu mạng, cứu mạng!!!!! Nhảy nhót lung tung giữa đám hạc, Đào Bão Bão nước mắt đầm đìa.
Tư Vĩ nuốt nước miếng, lén lút nhìn tôn chủ nhà mình.....Không nói tiếng nào đã vung chân đá con người ta vào giữa bầy thú dữ, ngài có biết mình ác lắm không!
Hoa yêu bỗng nhiên xông vào khiến lũ hạc yêu trong hang cũng kinh động, tất cả xông ra.
Thương Phạt khoanh hai tay trước ngực, thỏa mãn với món "mồi nhử" phát huy tác dụng, thong dong nói, "Xuống giúp y một chút."
*Lời editor: Chắc chỉ 9x mới biết
Một anh đại yêu quái sang choảnh, quý tộc, ít nói, ngầu lòi, đẹp xuất chúng, ngầu bá cháy
Một lão già nô bộc nhỏ xíu, suốt ngày quát the thé
Một đứa nhóc tham ăn
Nghe nó có liên tưởng đến bộ ba này không các bạn?