Bạch Ngôn Lê ngoan ngoãn nằm trên giường. Đào Bão Bão nơm nớp lo sợ, triệu hồi một trận mưa hoa đào. Từng đóa hoa lung linh bay lượn giữa không trung rồi dung nhập vào cơ thể Bạch Ngôn Lê.
Như một phép thần kỳ, Bạch Ngôn Lê mở choàng hai mắt. Trên người y chằng chịt vết thương, vậy mà chỉ sau khi cơn mưa hoa kia biến mất, ngay cả vết rách đáng sợ trên mặt cũng không còn.
"Những đóa hoa đó..." Cơn buồn ngủ tìm đến, nhưng Bạch Ngôn Lê vẫn ráng tỉnh táo để hỏi, "Sao lại biến mất?"
"Đó không phải hoa thật." Vì không biết tên vị đại yêu đang ngồi chờ bên ngoài, thái độ của Đào Bão Bão cũng cực kỳ thân thiện, "Mà là yêu lực của ta."
"Cảm ơn ngươi." Bạch Ngôn Lê chống tay ngồi dậy nhưng mí mắt lại sụp xuống, y chỉ có thể thành khẩn nói lời cảm ơn.
"Không cần không cần." Đào Bão Bão dối trá vung ta, khóe mắt hơi liếc ra bên ngoài, cười như được mùa, "Ta coi giúp đỡ con người làm niềm vui, ta thích cứu người lắm luôn á."
Tư Vĩ, "...." Nói được mấy lời trái lương tâm này, không biết liêm sỉ vứt đi đâu.
Vết thương khép lại cũng cần năng lượng tự thân nên Bạch Ngôn Lê nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Đào Bão Bão rón rén chui ra, lặng lẽ đi ngang qua người Thương Phạt, nhanh nhanh nhảu nhảu chạy ra khỏi cửa.
Thương Phạt liếc Tư Vĩ một cái, hoa yêu đang định chạy mất dép kia liền bị tơ nhện trói mang về.
Đào Bão Bão không chịu được mà bi phẫn hét lên với Tư Vĩ, "Lão nhện chết tiệt kia! Lão muốn thế nào? Ta đã chữa xong rồi còn gì!"
"Không phải lão hủ muốn giữ ngươi." Lão nâng ngón ta, ra hiệu về phía người đang đứng đằng sau.
Đào Bão Bão lập tức thay đổi thái độ, quả đào trên đỉnh đầu lung lay, chân chó lon ton chạy đến lấy lòng, "Chuyện ngài sai bảo ta đã làm xong rồi. Nhà ta còn có con nhỏ, phải mau quay về."
"Con nhỏ?" Một cái ghế tự biến ra sau mâu Thương Phạt. Hắn bình thản ngồi xuống nói, "Ta nghe Tư Vĩ bảo trong Đào Hoa cốc chỉ có một mình ngươi."
"...." Nụ cười chậm rãi biến mất, Đào Bão Bão trừng mắt lườm Tư Vĩ một cái. Lời nói dối bị vạch trần, y nghĩ có khi gốc gác mìn đã bị con nhện này khai ra hết rồi, đành cười ha hả, cung kính nói, "Không biết ngài còn chuyện gì căn dặn nữa không?"
Xong việc là phải tìm cách trốn ngay. Từ lúc nào mà ở Hoang Phục bỗng nhiên xuất hiện yêu quái lợi hại như thế, biết trước thì y đã sớm lẩn sâu vào núi rồi. Khó trách y sợ như thế, đa số hoa yêu đều am hiểu trị liệu, nhưng điều đó không hề mang đến cho bọn họ vận may. Không chỉ bị các đại yêu tranh giành chiếm đoạt mà còn nhiều kẻ thích ăn bọn họ để tăng cường yêu lực.
"Ngươi rất lợi hại." Trước tiên khích lệ một câu, Thương Phạt nhớ đến mấy hoa yêu ngàn năm chuyên chữa bệnh trong nhà mình ở Đề Kỳ, tiểu hoa yêu ba trăm năm này như vậy là khá rồi, "Sao lại lưu lạc ở Hoang Phục?"
Với năng lực cỡ ấy thì rất nhiều yêu phủ sẽ chào đón y.
"Hoang Phục phong thủy tốt ạ." Đào Bão Bão khúm núm khom người, "Ta rất thích ở đây!"
"Nói thật." Thương Phạt không đổi nét mặt nhưng ánh mắt vô cùng sắc bén.
Sự thật là hoa yêu này chẳng hề biết nói dối chút nào.
"Thì...." Do dự một chút, ngẩng đầu nhìn thái độ Thương Phạt, Đào Bão Bão lập tức trả lời đàng hoàng, "Lúc ở Tuy Phục, ta từng chữa trị cho một vị yêu quái."
"Rồi sao?"
"Xảy ra sai sót ngoài y muốn nhỏ xíu...."
"Sai sót nhỏ?" Thương Phạt nghe thấy có điểm bất thường.
Đào Bão Bão lắc quả đào trên đầu, lúng túng nói, "Khiến gã bị mù."
"...."
"Nhưng mà dù sao cũng giữ được mạng mà, ta thấy không ảnh hưởng gì lắm." Giọng Đào Bão Bão càng lúc càng nhỏ rồi cuối cùng lí nhí trong mồm.
Thương Phạt đầu tiêng quay sang lườm Tư Vĩ một cái.
Lão nô bộc lập tức cúi người kêu oan, "Tôn chủ, chuyện này thuộc hạ cũng không biết. Ba mươi năm trước, thuộc hạ vô tình đi ngang Đào Hoa cốc và quen biết y, thế thôi...." Tư Vĩ mau chóng rũ sạch quan hệ, vô tình nói, "Chứ không quen biết gì đâu, chẳng qua mua thuốc của y mấy lần."
Chữa bệnh chữa cho người ta mù rồi nói không ảnh hưởng gì lớn? Thương Phạt phục rồi, quay sang nói với hoa yêu, "Rời Tuy Phục đến đây cũng vất vả nhỉ."
"Có gì đâu, tiểu yêu bọn ta chỉ muốn sống bình lặng." Đào Bão Bão khiêm nhường nói, "Kính xin ngài thả ta đi."
"Không được." Không quan tâm đối phương diễn vẻ tội nghiệp, Thương Phạt nói thẳng, "Ngươi thấy đấy, bạn lữ của ta là con người."
"...." Quả đào trên đầu Đào Bão Bão đang rung rinh bỗng nhiên thẳng tắp.
Thương Phạt tiếp tục lạnh nhạt nói, "Không biết lúc nào y sẽ lại bị thương, cho nên ngươi cứ ở lại đây đi."
"Chuyện này...." Đào Bão Bão còn định nói gì đó, nhưng giữa lòng bàn tay đại yêu trước mặt bốc lên ngọn lửa nhỏ màu vàng.
Thương Phạt ngoài cười trong không cười, ôn hòa đề nghị, "Đương nhiên ngươi cũng có thể chạy thử xem, đánh cuộc ngươi về nhà an toàn hay giữa đường thành củi khô."
Ác quỷ!
Thản nhiên nói thiêu sống người ta....Mắt Đào Bão Bão ầng ậng nước, nhanh chóng quyết định, "Ta cảm thấy đi theo kính dâng sức hèn cho vị đại yêu như ngài quả là cơ hội hiếm có, đương nhiên ta rất muốn theo chân ngài."
Bạch Ngôn Lê không biết chuyện tronh nhà thế nào, sau khi khỏi hẳn, y ra ngoài một chuyến.
Tư Vĩ hiếu kỳ bèn bám theo y.
Thương Phạt có vẻ rất thích cái ghế dài trong sân, vừa rời giường là ra đó uống trà.
Trong góc sân bỗng xuất hiện một cây hoa đào đang thích ý đung đưa cành lá hấp thụ ánh sáng. Đào Bão Bão nhìn vị đại yêu, cả gan lên tiếng, "Yêu quái thân phận cao quý như ngài đây sao lại bằng lòng sống với con người?"
Hai ngày tiếp xúc, y phát hiện tuy rằng vị đại yêu này tính tình không tốt nhưng cũng không đáng sợ như mình tưởng, ít nhất cũng không có ý định ăn thịt mình.
"Vì sao ngài lại thu Tư Vĩ làm người hầu?" Đào Bão Bão nhìn lão nhện ra khỏi nhà rồi, nắm thời cơ hỏi thăm, "Lão nhện chết tiệt đó rất mất nết, có phải lão lừa ngài không?"
Thương Phạt không đáp như cũ. Thời gian gần đây, tâm tình hắn không quá tệ. Bởi vì cảm nhận được yêu lực đang chậm rãi quay về, đối với tất cả sự vật sự việc xung quanh, hắn đều kiên nhẫn hơn.
Bạch Ngôn Lê ra khỏi nhà khá lâu, Thương Phạt làm như không biết, đợi đến giờ cơm mới về.
Con nhện đen bò lên ống tay áo, Thương Phạt nhìn một cơn gió hồng lao từ ngoài cửa vào. Đào Bão Bão phấn khởi ngồi bên bàn, dường như không chờ đợi được nữa mà gõ bát gõ đũa, háo hức nói, "Oa, bánh trứng gà ta thích nhất!"
"...."
"Hôm nay ta làm nhiều lắm, chắc chắn đủ cho mọi người ăn." Bạch Ngôn Lê dịu dàng như dỗ trẻ nhỏ, xới cơm cho Thương Phạt xong là đến lượt Đào Bão Bão.
Thương Phạt liếc mắt một cái, nhẫn nhịn không hất hoa yêu kia khỏi bàn ăn.
"Tư Vĩ đâu?" Không thấy lão già, Bạch Ngôn Lê liền hỏi.
"Ngươi không cần để ý đến lão." Thương Phạt cau có nói, không biết phải làm sao với khả năng thích ứng quá đỉnh của Bạch Ngôn lê.
Mới có vài ngày mà y đã hoàn toàn quen với một cái cây hoa đào biết tung tăng nhảy múa ngoài sân, cùng một con nhện to bằng cái chậu rửa mặt bò loanh quanh khắp nhà.
"Các ngươi ăn trước đi." Lau mồ hôi trán, Bạch Ngôn Lê không nhận ra Thương Phạt khó ở, "Ta giết con gà hầm canh."
"Ôi được ăn ngon rồi." Đào Bão Bão chẳng để tâm đến ai, nhanh chóng diệt sạch đồ ăn trên bàn.
Thương Phạt không nhẫn nhịn được nữa, vừa định ra tay thì con nhện đen bò ra. Tư Vĩ lại biến thành ông lão nhỏ thó, ngồi xuống bên chiếc bàn vuông.
"Tôn chủ." Trước tiên, lão cung kính hành lễ, để ý tới hành vi càn rỡ của hoa yêu kia, bèn nhắc nhở, "Ngươi có thể lễ độ chút hay không?"
"Nhưng mà thật sự ngon lắm. Hơn mười năm nay ta chứa được ăn thức ăn của loài người rồi." Đào Bão Bão làm mặt dễ thương, tâm trạng tốt khiến quả đào trên đầu đong đưa.
"...." Giờ chắc có đuổi y cũng chẳng đi.
Tư Vĩ không muốn khiêu chiến sự nhẫn nại của tôn chủ, bèn nói ngắn gọn, "Hồi sáng phu chủ ra ngoài, liền triệu tập những người may mắn sống sót."
"Y định làm gì?" Thương Phạt thầm có suy đoán. Ngày đó, sau khi tỉnh lại, Bạch Ngôn Lê chẳng có biểu hiện đau thương gì, trái lại còn hăng hái ăn cơm, chăm chỉ rèn luyện.
"Bọn họ định đi giết yêu quái, cứu đám trẻ về."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT