Trên người bọn họ có khí tức vô cùng mạnh mẽ, khí tức ấy thậm chí còn khiến yêu quái như Thương Phạt hơi khó chịu, nhưng ngay khi Bạch Ngôn Lê đứng dậy, cảm giác khó chịu ấy lập tức biến mất.
Bạch Ngôn Lê im lặng nhìn những người đứng sau. Hơn trăm người quỳ xuống, mấy bóng người còn lại hiện ra.
Bọn họ nhìn vẻ mặt hờ hững của Bạch Ngôn Lê, giọng nói có phần kích động, "Lão đại."
Thương Phạt nheo mắt, nhìn thấy mấy gương mặt quen thuộc kia, bèn chép miệng một cái. Đều là người quen cũ, trước kia gặp mặt rồi, nhìn bọn họ ăn mặt bình thường thế thôi chứ thân phận bây giờ đã không còn đơn giản nữa.
Thương Phạt thậm chí còn cảm thấy bọn họ xuất hiện ở cái sân nhỏ như thế này chẳng hợp chút nào, bởi vì mấy người đang làm như không thấy hắn đó chính là thất tinh của Hạo Nguyệt uy chấn đại lục.
Nhiều yêu thánh săn tìm họ bao năm không thấy, ấy vậy mà hôm nay đều tụ tập đủ.
Thiên Toàn và Thiên Cơ đều có vẻ khỏe mạnh. Sau trận chiến trên núi Quy Vô, các tinh chủ Hạo Nguyệt người mất tay người mù mắt, nhưng lúc này vẫn lành lặn như thường.
Thương Phạt nhớ đến những người còn tồn tại từ thời thượng nguyên đưới dạng ý thức đã cư trú trong cơ thể họ, sao trận chiến lớn ấy, ban lãnh đạo Hạo Nguyệt nhìn như không tổn thất gì nhiều, nhưng sự thật thì bản thân hộ rõ nhất. Những linh hồn đã sáng lập ra tổ chức và bảo vệ bọn họ suốt ngàn năm đã không còn nữa.
"Lão đại!" Thiên Cơ mấy lần há miệng vẫn không nói nên lời. Bên cạnh hắn, Thiên Quyền khàn giọng lên tiếng.
Thương Phạt rời mắt khỏi bọn họ, trầm ngâm nhìn Bạch Ngôn Lê đang quay lưng về phía mình.
Kể từ lúc họ xuất hiện, Bạch Ngôn Lê vẫn đứng im ại đó, nhìn như không có động thái gì, nhưng thật ra đang ra sức che chở hắn một cách toàn diện.
Y đặt một tay sau lưng, ngón tay siết chặt đến trắng bệch, chỉ dùng gương mặt lạnh nhạt để che giấu. Thương Phạt chăm chú quan sát gương mặt nghiêng của Bạch Ngôn Lê, mấy năm chung sống đủ để hắn hiểu bạn lữ của mình.
Thực ra Bạch Ngôn Lê không hề dửng dưng như y đang biểu hiện, thậm chí còn có chút nôn nóng.
Nhưng sự nôn nóng này không đơn giản.
Thương Phạt đặt đũ trên tat xuống, chậm rãi ngẩng lên, Bạch Ngôn Lê lập tức quay về phía hắn.
Các tinh chủ Hạo Nguyệt gọi mà y không đáp, nhưng hắn mới chỉ làm một động tác nhỏ đã khiến y dồn hêt sự chú ý, bấy giờ bọn họ mới buộc phải nhìn hắn.
"Phu quân..." Bạch Ngôn Lê dịu dàng gọi, đầy vẻ lo lắng bất an.
Thương Phạt vẫn vắt chân chữ ngủ, chiếc đũa chẳng biết là vô tình hay cố ý mà gõ vào miệng bát.
"Ta...."
Thương Phạt lau miệng, lười biếng ừ một tiếng.
Tiếng ừ này tương đương với sự chấp thuận nào đó. Bấy giờ, Bạch Ngôn Lê mới thở phào nhẹ nhõm, một lần nữa quay nhìn các thuộc hạ cũ.
Cũng vì chữ "Ừ" đó mà những thành viên Hạo Nguyệt vừa xông đến hồn hết mắt về phía hắn.
Chỉ thấy vị yêu quái cao quý kia vẫn thong thả ăn mì, vẻ mặt lạnh nhạt/
"Ngài..." Khai Dương siết chặt tay, vẻ mặt không sao tin nổi khi thủ lĩnh của họ trước kia, nay lại phải xin chỉ thị của một yêu quái.
Bọn họ dường như không thể nhận ra một Bạch Ngôn Lê như thế. Thiên Toàn lạnh mặt, vẻ kích động ban đầu cũng biến mất.
"Đến rồi à?" Cứ như bằng hữu không gặp nhau một thời gian, Bạch Ngôn Lê tự nhiên chào hỏi.
Hai mắt Thiên Cơ đỏ hồng, vội vàng đi tới.
"Ngài sống thế nào?"Ngọc Hành nói, đồng thời cũng phất tay. Bấy giờ đám người áo trắng đang quỳ mới đứng dậy.
Tinh chủ đã mở miệng, những người đó lần lượt rút lui. Thương Phạt nhìn bọn họ tay cầm phù khí đứng vây quanh sân, một trận hình như vậy có khi đủ diệt một yêu tộc từ cỡ trung đến cỡ lớn. Thương Phạt biết rõ họ không tới vì mình, còn đang chăm chăm nhìn Bạch Ngôn Lê.
"Các ngươi thì sao?" Bạch Ngôn Lê mỉm cười, giọng điệu ôn hòa.
Dường như chưa thấy y như vậy bao giờ, mấy vị tinh chủ Hạo Nguyệt đỏ con mắt. Thiên Toàn cúi đầu, không muốn cho người khác thấy vẻ mặt mình.
"Cũng tốt." Hít sâu một hơi, Thiên Cơ bấy giờ mới chịu nhớ tới Thương Phạt ngồi phía sau Bạch Ngôn Lê, gật đầu chào hắn.
Thương Phạt cũng không kiêu căng, tay cầm đũa vẫy lại hắn.
Thương Phạt đã biểu hiện như thế, các tinh chủ khác cũng không thể tỏ ra không thấy. Kể cả Thiên Toàn mặt đen như đáy nồi cũng phải gật đầu hành lễ.
Thương Phạt uống hết bát canh, ngồi thẳng dậy, khà một tiếng rồi bỏ bát lên bàn đá.
Nghe tiếng động chát chúa, Bạch Ngôn Lê lập tức quay ngoắt lại bên cạnh hắn, ngồi xổm xuống ngửa đầu quan tâm hỏi, "Làm sao vậy?"
"Đi ra ngoài đi."
"Phu quân?" Bạch Ngôn Lê sửng sốt một hồi, vội duỗi tay đặt lên đầu gối Thương Phạt, cuống quýt nói, "Người giận sao? Có phải vì bọn họ đến không? Ta không biết họ sẽ tìm đến đây, ta sẽ bảo họ đi ngay được không? Người đừng..."
"Ngươi ra ngoài nói chuyện với họ cho thoải mái." Thương Phạt lắc đầu ngắt lời y.
Sau khi rời khỏi Đế Kỳ, Bạch Ngôn Lê vẫn cứ thấp thỏm lo lắng như vậy, Thương Phạt cũng hiểu vì sao. Y là người kiêu ngạo, tự tin nhưng lại biểu hiện như vậy đơn giản vì hắn đã giúp loài người mở ra kết giới Hồng Nguyệt. Tuy hắn đã biết rõ hậu quả nhưng y vẫn sợ hắn không chấp nhận được sự thật.
Kể cả lúc này, khi người Hạo Nguyệt tìm đến, Bạch Ngôn Lê chỉ lo hắn sẽ để bụng.
Thực ra Thương Phạt nào có phải kiểu không dám cầm lên đặt xuống dứt khoát như thế. Phá kết giới Hồng Nguyệt là quyết định của hắn, khi đưa ra quyết định này, hắn đã biết chắc chắn thế cục giữa yêu quái và loài người sẽ thay đổi, nào có chuyện bây giờ lại hối hận.
Không thoải mái ư? Đúng là ít nhiều cũng có một chút, nhưng không nhất thiết phải khiến bạn lữ mình nơm nớp lo sợ như thế.
Bạch Ngôn Lê đồng ý rời khỏi Hạo Nguyệt, nhưng năm gần đây y luôn thực hiện tốt. Thương phạt không yếu ớt đến mức nghe tới Hạo Nguyệt là biến sắc như y tưởng đâu.
Thương Phạt biết rõ mình trả giá để nhận được cái gì. Lúc này, Bạch Ngôn Lê sẽ không bao giờ rời khỏi hắn nữa, không có bất cứ điều gì phá vỡ được mối quan hệ của bọn họ, bao gồm cả Hạo Nguyệt mà y từng xem như sinh mệnh.
"Nhưng mà..." Bạch Ngôn Lê vẫn ngồi im, vẻ mặt đầy lo lắng.
Y đang đoán liệu Thương Phạt nói thật hay đang nói mát, nhân tiện nghĩ lại xem có chỗ nào mình là chưa tốt hay không.
Thương Phạt duỗi tay, đầu ngón tay hơi lạnh chọt trán Bạch Ngôn Lê rồi di xuống chóp mũi nhéo nhéo, "Năm đó ta đã đồng ý cho ngươi nửa năm thu xếp."
"...."
Bạch Ngôn Lê im lặng, Thương Phạt tiếp tục nói, "Nhưng vì thân thể ta, ngươi lại ở Minh Hà chăm sóc ta mười năm. Bây giờ cho ngươi nửa ngày cũng hợp lý."
"Vậy người có muốn đi cùng không?" Bạch Ngôn Lê cảm động vô cùng trước sự bao dung, chu đáo của Thương Phạt, cười đến khóe mắt cũng cong lên.
Thương Phạt khẽ lắc đầu, lòng bàn tay áp lên khuôn mặt y, dịu dàng nói, "Đi đi."
"Cảm ơn." Bạch Ngôn Lê nhìn hắn chăm chú, khi đứng dậy còn khẽ hôn bên thái dương của Thương Phạt.
Thương Phạt nhìn y cất bước, dẫn mấy vị tinh chủ Hạo Nguyệt ra khỏi sân.
Bọn họ đi xa dần, hơn trăm vị thành viên Hạo Nguyệt cũng biến mất theo. Thương Phạt ngáp một cái, khóe mắt liếc nhìn mấy con gà mái đang khệnh khạng trong sân, dứt khoát dọn ghế đến dưới tàng cây nằm dài phơi nắng.
Bạch Ngôn Lê đi được một đoạn, giây tiếp theo đã di chuyển tới đồng hoa cách đó cả dặm. Các vị tinh chủ Hao Nguyệt không thua kém, y vừa đáp xuống, bọn họ cũng xuất hiện trước mặt.
"Lão đại." Thiên Cơ lại lần nữa khom lưng hành lễ.
Vẻ mặt Bạch Ngôn Lê lúc này khác hẳn khi không có Thương Phạt ở cạnh, y thong thả đi tới dựa lưng vào cây hoa lê, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt lạnh nhạt, sự kích động ban đầu đã biến mất.
"Muốn hỏi gì?" Y nhắm mắt, thở dài.
"Vì sao nhiều năm nay ngài không trở lại?" Thiên Toàn giành lên tiếng trước Thiên Cơ.
"Điều kiện để ngài ấy mở kết giới Hồng Nguyệt là ta rời khỏi Hạo Nguyệt." Bạch Ngôn Lê bình tĩnh đáp, "Các ngươi cũng biết chuyện này mà."
"Ngài thân là thủ lĩnh nhưng bỏ rơi chúng ta, ngài nghĩ sao?"
"Các ngươi làm rất tốt." Bạch Ngôn Lê mở mắt, bình tĩnh nói, "Điều này chứng minh, dù có ai rời đi, Hạo Nguyệt vẫn sẽ tiếp tục tồn tại."
"Ta muốn biết." Khai Dương bỗng lên tiếng, "Rốt cuộc ngài yêu hắn, hay cảm động, hay là áy náy với hắn?"
"Dao Quang thế nào rồi?" Bạch Ngôn Lê không trả lời câu hỏi này, chỉ nhắc tới Dao Quang, người đã biến mất sau trận chiến Hồng Nguyệt giống như y.
Năm đó, y đã bỏ lại lệnh bài Tinh Chủ rồi cúi chào hắn ở phía xa, điều này đã thể hiện rất rõ ràng.
"Theo mệnh lệnh cuối cùng của ngài." Khai Dương thấp giọng nói, "Chúng ta không tìm nàng."
"Nàng đã hoàn thành sứ mệnh rồi." Bạch Ngôn Lê tin rằng giữa Dao Quang vào Ly Chu kia đã xảy ra rất nhiều chuyện, khẽ nói, "Coi như nàng đã chết."
"Lời này..." Thiên Toàn nhìn thẳng vào mắt Bạch Ngôn Lê, giọng khẽ run, "Ngài nói với chúng ta dưới tư cách gì?"
Bạch Ngôn Lê không để ý sự chống đối của hắn, khẽ cười, "Ngươi nghĩ sao?"
"Chúng ta có thể hiểu ngài cần tuân thủ lời hứa." Nếu sau khi mở kết giới Hồng Nguyệt mà thủ lĩnh của mình trở mặt bội bạc, không đáp ứng điều kiện đã đề ra thì khỏi nghĩ cũng biết phía Minh Hà sẽ phản ứng thế nào, "Nhưng đến tận hôm nay ngài vẫn không liên lạc với chúng ta một lần."
Bạch Ngôn Lê cũng không bất ngờ khi Hạo Nguyệt có thể tìm thấy y. Y biết rõ khả năng của tổ chức này đáng sợ đến đâu.
"Bạch Ngôn chết rồi." Y chỉ nói một câu đơn giản, vừa lạnh nhạt vừa quả quyết.
Ngón tay Thiên Toàn khẽ run lên, buồn rầu nói, "Lúc này đây, trong lòng ngài, giữa Hạo Nguyệt và yêu quái kia, bên ngào quan trọng hơn."
Bạch Ngôn Lê im lặng, tuy rằng mỗi tinh chủ Hạo Nguyệt đều mang vẻ mặt không giống nhau, nhưng khi Thiên Toàn hỏi câu này, ai nấy đều gần như nín thở.
Y lại không do dự, mở miệng lạnh lùng nói, "Ngài ấy."
"Ta biết rồi.' Thiên Toàn nhìn y đăm đăm một hồi, thất vọng quay mặt đi, "Là do ta hồ đồ, thủ lĩnh chúng ta đã chết trong trận đại chiến rồi mà."
Nói xong, hắn bỏ đi ngay.
Bạch Ngôn Lê nhìn theo hắn mãi đến khi bóng người biến mất mới quay sang các thành viên còn lại.
"Ngài còn chưa trả lời ta." Khai Dương vẫn cố chấp hỏi, dường như chẳng có gì quan trọng hơn vấn đề kia, "Ngài ở bên yêu quái đó là do kiêng kị Minh Hà, do cảm động, hay do....ngài thật sự yêu hắn?"
Có người đoán y cảm động cũng không lạ, bởi đối với yêu quái, yêu châu quan trọng biết nhường nào. Nhưng Thương Phạt ngốc ngếch ấy lại cố tình làm chuyện cả thiên hạ này phản đối. Chưa kể hắn đâu phải con cháu yêu thần thông thường. Thương Phạt là kẻ thức tỉnh nguyên huyết, có khả năng đạt được thần cách. Cho tới nay, vẫn có nhiều yêu tộc thượng đẳng mắng hắn là kẻ điên.
"Nếu là kiêng kị Minh Hà." Bạch Ngôn Lê cảm thấy mình chẳng có gì phải che giấu, "Thì nhiều năm như thế, ta hẳn phải có cách rồi."
Đúng vậy, Khai Dương nhìn người đứng dưới tàng cây, khí tức đã hoàn toàn thay đổi so với ngày trước. Thủ lĩnh của hắn là nhân vật bậc nào, sao có thể để bản thân bị vây trong khốn cảnh suốt mười mấy năm mà không tìm ra biện pháp....Trừ khi y cam tâm tình nguyện.
"Cho nên, ngài vì cảm động và áy náy sao?"
"Cảm động cũng có." Nói không cảm động là vô lý. Thương Phạt luôn tỏ ra thô lỗ kiêu ngạo, nhưng thực chất luôn bao dung che chở y, "Áy náy cũng có."
Cho đến hôm nay, vị thiên chi kiêu tử ấy vẫn còn rất yếu. Chỉ để có được y, Thương Phạt đã phải hy sinh quá nhiều.
"Tình yêu là thứ rất phức tạp. Chỉ có cảm động và áy náy thì không thể sinh ra tình yêu, nhưng trong tình yêu lại có tất cả."
"Chúng ta vẫn luôn làm theo lời ngài dặn dò." Thiên Cơ tìm được cơ hội lên tiếng. Không bi thương như những người khác, dù nó trong lòng cũng không thoải mái hoàn toàn, nhưng hắn biết rõ từ trước, sau khi mở ra kết giới Hồng Nguyệt, Bạch Ngôn đã chết rồi. Đứng trước mặt bọn họ là Bạch Ngôn Lê, tuy có tình cảm đồng đội sâu sắc nhưng không xem tổ chức làm đầu như bọn họ.
Phá kết giới Hồng Nguyệt là chuyện lớn, sao có thể không trả giá đắt. Sau trận chiến ở núi Quy Vô, họ không chỉ mất đi các sư phụ mà còn mất cả vị thủ lĩnh đáng tin cậy.
Thiên Cơ nhìn Bạch Ngôn Lê, "Mười mấy năm qua, chúng ta không can thiệp hay dẫn dắt nhân loại, chỉ giúp những người có khả năng thiên phú tu luyện, thậm chí chỉ đường đến mộ." Rất nhiều yêu quái không rõ điều này. Theo lý mà nói, Hạo Nguyệt đã ẩn nấp ngàn năm như thế, cuối cùng đã giải phóng được con người, đáng lẽ phải nhân cơ hội này thâu tóm quyền lực mới đúng, nhưng không hề.
Bọn họ lại một lần nữa lui về ở ẩn, ngay cả khi phát hiện ra mộ cũng không hiện thân.
"Ta biết." Bạch Ngôn Lê cúi đầu nhìn những cánh hoa rơi, trầm giọng nói, "Sau khi ra khỏi Đế Kỳ, ta thấy một số loại phù khí không giống như đồ vật trong mộ."
Nhì như từ bỏ quyền lợi nhưng thực ra không quan trọng nữa. Việc rèn phù khí quan trọng nhất là cần linh khí, nay Hạo Nguyệt đã có thể tự làm ra rồi. Nói cách khác, tổ chức này vẫn nắm giữ "tương lai" và "tồn vong" của loài người.
"Còn cả tiền tệ." Ngọc Hoành vươn tay, trong lòng bàn tay là loại tiền thông dụng được dùng ở ba phục ngoài, "Đều làm theo lời ngài dặn."
Bạch Ngôn rời Hạo Nguyệt, ngần ấy năm bặt vô âm tín, nhưng thực ra tổ chức khổng lồ này vẫn luôn tồn tại hình bóng của y.
Y đã dặn dò trước khi biến mất, không thể kiểm soát con người quá mức, cũng không nên khống chế quá nhiều, cùng lắm chỉ là phù khí và tiền tệ. Con người trên đại lục sẽ dần dần phát triển, Hạo Nguyệt cần thoát ly khỏi nó, ở vị trí mà không ai thấy được.
"Ừ." Bạch Ngôn Lê đáp. Y biết rõ mục đích các thuộc hạ đến đây lần này, bình tĩnh nói, "Lúc trước các ngươi đã từng hỏi ta, bây giờ ta có thể trả lời cho các ngươi rồi. Sau khi giải phsong con người, nhất định sẽ xuất hiện sự phân chia giai cấp và quyền lực. Ta bảo các ngươi làm tất cả những chuyện này là bởi Hạo Nguyệt không thể trở thành một tầng lớp trong số đó. Hạo Nguyệt dù có mạnh cũng không thể trấn áp toàn bộ con người. Nếu một ngày kia chúng ta làm vậy thì sẽ trái với sơ tâm. Từ xưa đến nay, Hạo Nguyệt được thành lập chỉ với một mục đích duy nhất, đó là mở ra Hồng Nguyệt, và điều đó đã hoàn thành."
Bạch Ngôn Lê nhìn đăm đăm về phía trước, bình tĩnh nói, "Từ nay về sau nên đi con đường nào, ta tin các ngươi đều hoang mang."
Từng có cả cuộc thảo luận rằng có nên giải tán Hạo Nguyệt hay không. Bạch Ngôn Lê tiếp tục nói, "Nhưng bây giờ chưa phải lúc, con người vẫn chỉ như trẻ con học đi, chưa đến thời điểm Hạo Nguyệt buông tay thế sự."
"Nếu nói yêu tộc có tính xấu là quá mức tự tin ngôn cuồng, thì khuyết điểm của con người là ích kỷ và ganh đua trong cảnh thái bình."
Để phá bỏ kết giới, mười mấy năm trước, hàng tỉ con người có thể đoàn kết một lòng, nhưng khi kết giới không còn, những người có năng lực lần lượt xuất hiện, đồng thời cũng hình thành tranh chấp.
Đó là thiên tính của loài người.
"Những luên minh thành thị xuất hiện, vương quốc xuất hiện. Con người khi bị nô dịch vẫn là một thể thống nhất, nhưng sau khi thoát khỏi gông xiềng, một thời gian sau, họ cũng sẽ phân tranh lãnh địa với nhau hệt như yêu tộc."
Điều này đã được chứng minh ngay trước mắt. Khi còn rất ít yêu tộc mạnh, con người bắt đầu tranh đấu với nhau vì đủ thứ, nào là địa bàn, tài nguyên, tiền bạc.
"Đây chưa chắc đã là điều xấu. Chỉ cuộc sống khắc nghiệt, ganh đua với nhau mới khiến loài người thực sự phát triển và mạnh lên. Nhưng Hạo Nguyệt là đơn vị dẫn dắt con người, nhất định phải thoát ly thế tục, chỉ có như thế mới khiến con người vẫn còn sự liên kết với nhau, không phân chia hoàn toàn."
Dù là minh chủ liên minh nào, hay quốc vương vương quốc nào, đều ôm lòng kính sợ Hạo Nguyệt.
Mà để duy trì sự kính sợ này, Hạo Nguyệt nhất định phải xa cách loài người.
Lúc trước, Bạch Ngôn Lê đi vội vã, chỉ kịp dặn dò chứ không kịp giải thích. Hôm nay, dưới tàng hoa lê này, y rốt cuộc đã nói rõ được nỗi lòng mình.
"Đây là phương hướng ngài đề ra cho Hạo Nguyệt sao?"
"Về vấn đề cá nhân của ta." Bạch Ngôn Lê gật đầu, lạnh nhạt nói, "Dù có điều kiện của Thương Phạt hay không, ta cũng sẽ rời đi thôi."
"Vì sao?"
"Ta từng nói qua, mở ra kết giới Hồng Nguyệt không có nghĩa là bắt đầu một thời đại hòa bình. Một là do con người yếu đuối mấy vạn năm, mới có được chút sức mạnh thôi, vẫn sẽ bị yêu tộc coi khinh. Hai là bởi người và yêu cần phải chém giết lẫn nhau một thời gian để trút bỏ nỗi hận trong lòng. Đồng thời, yêu tộc cũng phải trả một cái giá lớn mới bình tĩnh, chịu đàm phán với con người."
Bạch Ngôn Lê vươn tay, ngón tay trái nghiền nát cánh hoa vừa rơi xuống lòng bàn tay, hờ hững nói, "Hiện giờ, trải qua mười mấy năm chém giết, có lẽ yêu tộc đã phần nào lo ngại rồi chăng?"
"Đúng thế." Vài vị tinh chủ đáp.
Bạch Ngôn Lê ừ một tiếng, mọi sự đều như y dự đoán lúc ban đầu. Đánh nhau, đánh thật đau, đến khi nhận ra không cách nào tiêu diệt lẫn nhau mới chịu ngồi xuống thương lượng.
"Dù một số yêu tộc đã chấp nhận, nhưng liệu bọn họ có chịu tha thứ...."
"Tha thứ?" Thiên Quyền nhíu mày, "Bọn họ có tư cách nói hai chữ tha thứ này sao?"
Bạch Ngôn Lê bị ngắt lời, ném cánh hoa bị vò nát trong tay đi, lắc đầu với hắn, "Dưới góc nhìn của bọn họ chính là tha thứ." Chỉ là cách dùng từ mà thôi, y không quá để tâm.
Thấy thái độ y, Thiên Quyền bất mãn ngậm miệng.
"Dù những yêu tộc này..." Bạch Ngôn Lê tiếp tục nói, "Bằng lòng ngồi xuống đàm phán, nhưng đối tượng chắc chắn không phải là chúng ta. Chính xác hơn là không thể là những người đã trực tiếp gây ra trận chiến đổ máu cho họ mười mấy năm qua như chúng ta."
"...." Thiên Quyền ngẩn người.
"Thế hệ tinh chủ Hạo Nguyệt này của chúng ta tay dính đầy máu yêu quái. Chúng ta đã thay đổi thế cục, chúng ta căm hận yêu quái, khiến yêu quái sợ hãi, cho nên đương nhiên sẽ không nhận được sự thỏa hiệp từ bọn họ."
"Vậy..." Thiên Cơ nghe đã hiểu được ý của Bạch Ngôn Lê. Sau mười mấy năm tàn sát yêu quái một cách đẫm máu để trả thù, dù yêu tộc dần nhận ra tình thế và bằng lòng thương lượng, nhưng đối tượng thương lượng tuyệt đối không phải họ.
"Là khi người cầm quyền mới xuất hiện. So với chúng ta, bàn tay họ sạch sẽ hơn, thế hệ của họ, nỗi căm hận với yêu quái cũng đã vơi đi. Ít nhất là bề ngoài, thái độ của yêu quái đối với họ cũng sẽ nhẹ nhàng hơn."
Cho nên dù Thương Phạt có đưa ra điều kiện kia hay không, y cũng sẽ rời Hạo Nguyệt sao? Khai Dương Ngọc Hoàng không hẹn mà cùng thở dài.
Bạch Ngôn thống lĩnh Hạo Nguyệt mấy trăm năm, tiêu diệt không ít yêu tộc, còn chủ mưu phá hủy trụ trời. Y còn tồn tại, yêu tộc bằng bất cứ giá nào cũng không nhượng bộ,
"Đổi cảnh rồi." Bạch Ngôn đứng thẳng dậy, ung dung nói, "Phần diễn đã kết thúc thì nên rời sân khấu đi thôi."
"Đời sau..." Thiên Cơ phức tạp nói, "Chẳng lẽ sẽ có được hòa bình ư?"
"Chưa chắc." Bạch Ngôn Lê lắc đầu, "Nhưng nhất định bọn họ sẽ đến gần với hòa bình hơn chúng ta, không đời sau thì còn đời sau nữa."
Bạch Ngôn Lê không chỉ nói về chính mình, mà còn nói đến những tinh chủ Hạo Nguyệt ở trước mặt. Sau khi bọn họ hoàn tất sứ mệnh của mình thì đến lúc chuyển giao cho người kế vị.
......
Biết chắc các thành viên Hạo Nguyệt đều đã đi ra rừng hoa, một con chim màu đỏ lớn bằng bàn tay đập cánh bay tới.
Thương Phạt nằm nghiêng dưới gốc cây, che quạt lên mặt. Nghe tiếng động này, hắn trở mình.
Chim nhỏ bay tới, cách bốn năm thước thì biến thành môt nam thanh niên dung mạo anh tuấn.
Thương Phạt không bất ngờ gì với vị khác "không mời mà tới" thứ hai này. Hắn ngáp một cái, lười biếng quét mắt.
Đan cũng không biết xấu hổ mà nịnh nọt, "Ngài vẫn cứ uy phong mạnh mẽ như xưa."
Thương Phạt coi hắn như không khí, chỉ nhìn chằm chằm ngón tay mình.
Đan hắng giọng, nhìn quanh khoảng sân, khoa trương nói, "Căn nhà này tu sửa tốt quá."
"Ngươi đến chỉ để nói có bấy nhiêu?" Thương Phạt khẽ lắc cổ tay, chiếc phạt đen phe phẩy tạo ra làn gió nhẹ.
"Chuyện đó....Liệu có phải ngài...." Do dự mãi, lão điểu vừa ngẩng đầu lên thì một bình dược đã bay tới.
Thấy hắn bắt được rồi, Thương Phạt hạ tay xuống, lãnh đạm nói, "Đây là thuốc giải cho lần cuối cùng."
"Vâng vâng vâng!" Tay cầm bình dược, Đan kìm nén nỗi kích động trong lòng. Hắn mở nắp ra, thấy đúng mùi thuốc, bèn vội vã không chờ nổi mà nuốt vào bụng.
Thương Phạt vẫn luôn quan sát hắn, thấy vậy liền nói, "Lần này họ đến đây làm gì?"
"Dạ...." Nhắm mắt kiểm tra thân thể mình, thấy chất độc đã thật sự tan biến, Đan mới to gan hơn, không trả lời câu hỏi của Thương Phạt mà lại gần mấy bước, hỏi ngược lại, "Thuộc hạ có thắc mắc, gần đây nghĩ hoài không ra."
"Hả?" Thương Phạt ung dung như thường.
Đan rất cẩn thận ghé lại gần, nhẹ giọng hỏi, "Có đáng không?"
"...." Vẻ mặt Thương Phạt vẫn luôn lạnh nhạt, bỗng nhiên cất tiếng cười lớn.
Phản ứng của hắn khiến Đan nhảy dựng lên. Lão điểu như con thỏ, lập tức rụt về. Cũng may vị đại yêu đang nằm dài trên ghế kia chẳng làm gì cả. Khóe miệng Thương Phạt vẫn cong lên nhưng trong mắt lại chẳng có ý cười.
Hắn cười không phải vì câu hỏi của Đan thú vị, mà hắn nhớ mấy năm nay hình như có vô số yêu quái và người hỏi hắn câu này.
"Ngươi nói xem?"
"Chuyện này...." Đan nghĩ lý do thoái thác. Nói chuyện một lúc, hắn cảm thấy phong thái Thương Phạt càng lúc càng có vẻ cao thâm khó lường y như Bạch Ngôn Lê, làm hắn không dám nói bừa, "Thuộc hạ không dám phỏng đoán suy nghĩ của ngài."
"Ngoài kia còn có người bảo ta điên nữa cơ." Thương Phạt nói thế nhưng trên mặt lại chẳng có vẻ gì là không vui.
Đan cũng liều mình lên tiếng. "Vâng, nhưng trù một số ít yêu tộc có địa vị ở Đế Kỳ biết chuyện xảy ra hôm đó thì những yêu quái khác không biết về núi Quy Vô, không nói gì ngài đâu."
Thương Phạt bị lợi dụng, giúp con người phá hủy trụ trời cuối cùng, cũng điên rồ không kém kẻ đã lập ra đại trận năm xưa, cả hai đều bị gọi là tên điên.
Thương Phạt luôn tỏ ra không quan tâm đến thứ gì, nhưng tận sâu trong đáy lòng, hắn hiểu rõ mình và tên điên ấy không hề giống nhau. Kẻ đó vì điên mà mất đi mọi thứ, còn hắn vì điên mà có được mọi thứ hắn muốn. Chỉ có một vấn đề đơn giản thế thôi, vì sao biết bao nhiêu người lẫn yêu quái nhìn vào mà không hiểu.
Có đáng không?
"Trên đời này, kẻ thông minh nhiều quá." Thương Phạt nhìn Đan chăm chú. Mười mấy năm qua, lão điểu không thay đổi gì nhiều, vẫn luôn ẩn nấp cùng Hạo Nguyệt, không xuất hiện trước mặt người khác. Lần này, hắn chui chui lủi lủi như trộm đến Bạch gia thôn, còn phải trốn tránh Bạch Ngôn Lê nữa, "Cứ để bọn họ thông minh đi."
"Hả?"
"Có người tưởng mình thắng mà thật ra không nắm được thứ gì trong tay. Có người cả thiên hạ đều nghĩ hắn thua, nhưng cái gì hắn cũng có."
Đan im lặng, không hiểu nổi câu nói thâm sâu này.
"Ta không hy vọng." Thương Phạt bỗng nhiên đổi đề tài, "Y biết đến liên hệ giữa ta và ngươi."
Hắn chỉ hờ hững đảo mắt một cái mà Đan cứng còng cả người.
Gương mặt Thương Phạt vẫn dửng dưng như cũ nhưng cái nhìn sắc bén lại khiến Đan căng thẳng. Hắn vội mở miệng thề thốt, "Đây là chuyện đương nhiên. Nếu đám người Hạo Nguyệt kia mà biết ta phản bội, họ sẽ vặt sạch lông mao trên người ta mất. Ngài cứ yên tâm, ta nhất định sẽ ngậm chặt miệng."
"Ừ." Thương Phạt lười nhác đáp, làm như không thèm để ý đến sự chân thành tha thiết của hắn.
"Ngài thật sự không định nói ư?" Đan cẩn thận dò hỏi, "Để ở bên y, thật ra ngài đã làm rất nhiều điều."
Thương Phạt dứt khoát đứng dậy, thu hồi cây quạt, vặn vẹo cái cổ, thờ ơ nói, "Cứ để y nghĩ mình là người chiến thắng từ đầu đến cuối cũng tốt."
"Vâng." Tuy Đan đáp như thế nhưng không rõ, tính cách Thương Phạt rõ ràng rất bá đạo nhưng trong mối quan hệ với Bạch Ngôn Lê lại luôn tỏ ra mình bị động.
"Đây là tình thú giữa bạn lữ với nhau." Thương Phạt dường như nghe được tiếng lòng của Đan, bèn giảng giải, "Một con điểu độc thân như ngươi không hiểu nổi đâu."
"...." Đan cảm thấy tổn thương muôn phần.
Thương Phạt lại bỗng nhiên nhìn sang hướng khác, lạnh giọng hỏi, "Nói đi, lần này bọn họ tới đây làm gì?"
Chỉ để nói lời từ biệt? Có quỷ mới tin.
"Mộ." Đan đáp ngắn gọn, "Có một ngôi mộ ở gần đây. Để mở nó, Hạo Nguyệt đã nghiên cứu mấy trăm năm."
"Ồ?"
"Mộ này khác với tất cả những ngôi mộ từng khai quật trước kia. Nó sở hữu sức mạnh nào đó vô cùng bí ẩn."
"Chúng tìm đến vì chuyện này?"
"Nghe nói bên ngoài mộ có chín tầng phong ấn, Hạo Nguyệt mất trăm năm để phá hủy từng tầng. Cách đây không lâu, họ đã vào được bên trong mộ rồi nhưng lại gặp vấn đề."
"Vâng. Tất cả các vị lãnh đạo ở Hạo Nguyệt đều không tìm ra cách. Họ nói trên đời chỉ có một người duy nhất đủ khả năng."
Không chỉ trên phương diện chiến đấu, Bạch Ngôn Lê đã sống mấy trăm năm để dẫn dắt Hạo Nguyệt, kiến thức, kinh nghiệm và trí tuệ của y, trên khắp đại lục không ai sánh bằng,
"Trong mộ có gì?" Cái gì đáng giá để Hạo Nguyệt vất vả như thế.
"Chuyện này..." Đan thở dài, "Thuộc hạ cũng không rõ lắm. Ta không được phép đến gần mộ...."
Thương Phạt bỗng giơ tay ngắt lời Đan. Lão điểu cũng nhìn theo ánh mắt hắn tới một hướng khác.
"Đi đi." Thương Phạt nhíu mày, "Y về rồi."
"Vâng." Đan nghiêm mặt, không chờ Thương Phạt nói đã chuẩn bị chạy. Dù Bạch Ngôn Lê rời Hạo Nguyệt đã lâu nhưng nếu y phát hiện ra hắn ở đây thì e rằng lành ít dữ nhiều.
Thương Phạt không ngồi vào ghế dựa, chắp tay đứng trong sân.
Bạch Ngôn Lê từ xa chạy tới, một phen nhào vào ngực hắn. Rõ ràng vừa mới rời đi có một canh giờ, y đã quấn quýt hắn như thể đã xa cách trăm năm.
Cổ bị quấn chặt, Thương Phạt đành phải đặt tay lên eo Bạch Ngôn Lê, "Sao vậy? Nói hết những lời cần nói chưa?"
"Vâng." Bạch Ngôn Lê ngập ngừng, ánh mắt lơ đãng liếc vào trong viện. Không thấy có gì, y mỉm cười nói, "Dặn dò hết cả rồi, chỉ có điều...." Y hơi khó xử, nói tới đây bèn đứng thẳng dậy.
Thương Phạt kiên nhẫn hỏi, "Làm sao?"
"Bọn họ cầu khẩn ta giúp họ một lần cuối cùng."
"Giúp việc gì?" Thương Phạt bỗng đổi giọng, như thể đang bực mình.
Bạch Ngôn Lê càng thêm dè dặt quan sát thần sắc hắn, "Hạo Nguyệt có một ngôi mộ đã khai phá cả trăm năm, mãi đến gần đây mới vào được."
"Rồi sao?" Thương Phạt cau có.
Bạch Ngôn Lê nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng miết, "Thực ra trong mộ chẳng có gì ngoài một tảng đá màu đen khổng lồ."
"Rồi sao nữa?" Thương Phạt bắt đầu hứng thú.
"Bọn họ đoán bên trong tảng đá cất giấu thứ gì, nhưng đã thử nhiều cách mà không thể mở ra."
"Tảng đá kia không có gì lạ, nhưng trên đó lại viết vô số ký hiệu họ đọc không hiểu. Nếu dùng sức mạnh phá vỡ, chỉ e sẽ phá hỏng vật bên trong."
"Liên quan gì đến chúng ta?" Thương Phạt vẫn cứ khó chịu.
Bạch Ngôn ngây ra, lập tức nói, "Chúng ta không đi, người đừng giận."
"Không đi thật hả?" Thương Phạt hạ giọng.
Bạch Ngôn Lê nghiêm túc gật đầu, "Không đi, người không muốn đi thì không đi đâu hết."
"Ngươi muốn đi không?" Thấy y từ bỏ, Thương Phạt hỏi ngược lại.
"Vâng." Bạch Ngôn Lê quan sát hắn, vẫn thành khẩn nói, "Mộ này được phát hiện từ thủ lĩnh đời trước, đến tận khi ta chưởng quản Hạo Nguyệt mà vẫn không thể mở ra, chỉ phá được các phong ấn bên ngoài. Ta rất tò mò muốn biết năng lượng thần bí trong đó cất chứa là gì."
"Cho nên ngươi muốn đi chứ gì?" Thương Phạt khẳng định.
"Nhưng mà phu quân không muốn đi." Dù Bạch Ngôn Lê tiếc nuối nhưng theo lời y, mọi thứ đều đặt Thương Phạt lên hàng đầu.
Thương Phạt thật ra đã quyết định trước rồi, hắn làm mình làm mẩy một lúc chẳng qua chỉ để Bạch Ngôn Lê cuống lên thôi. Thấy y từ bỏ, hắn mới cao ngao nói, "Cũng không phải không thể đi."
"Sao ạ?" Bạch Ngôn Lê lập tức hỏi.
"Đi chuyến này về rồi, Hạo Nguyệt phải đảm bảo không làm phiền ngươi nữa." Chứ nay họ tới nhờ giúp việc này, mai nhờ giúp việc kia thì rời Hạo Nguyệt hay không có khác quái gì nhau.
"Vâng." Chuyện này thì Bạch Ngôn Lê đã bàn với Thiên Cơ rồi, "Bọn họ nói xem như thủ lĩnh của họ đã chết ở núi Quy Vô. Lần này họ tìm ta nhờ giúp đỡ chỉ xuất phá từ tình bằng hữu xưa kia. Xong chuyện này rồi, ta cũng chẳng còn là bằng hữu của họ nữa, từ nay về sau không liên quan."
"Thế còn chưa đủ." Thương Phạt vui vẻ ác ý vuốt ve bờ mi Bạch Ngôn Lê.
Bạch Ngôn Lê biến sắc, nhớ ra chuyện gì, lắp bắp nói, "Người....người nói...."
"Không sai." Thương Phạt gật đầu, "Mặc lên cho ta xem."
"Nhưng mà phu quân...." Nhớ đến mấy bộ nữ trang diêm dúa kia, Bạch Ngôn Lê cứng đơ người.
"Không lằng nhằng." Mấy năm nằm nhà tĩnh dưỡng, Thương Phạt đọc không ít mấy thứ truyện được lưu truyền từ các hoa lâu, cực kỳ hứng thú nói, "Tối nay mặc thử đi, mặc cho ta xem một lần rồi sau này không nhắc đến nữa."
Lời editor: Có ba điều nhất định phải nhận xét trong chương này.
1.Kiến thức xã hội của tác giả rất đáng nể. Bạn trẻ nào đang học cấp 3 thì lên đại học, học các môn chính trị xã hội sẽ ngấm điều này.
2.Thương Phạt được xây dựng thật và xuất sắc một cách khó tin. Đọc lại câu sau mà ngẫm: Thương Phạt luôn tỏ ra không quan tâm đến thứ gì, nhưng tận sâu trong đáy lòng, hắn hiểu rõ mình và tên điên ấy không hề giống nhau. Kẻ đó vì điên mà mất đi mọi thứ, còn hắn vì điên mà có được mọi thứ hắn muốn. Chỉ có một vấn đề đơn giản thế thôi, vì sao biết bao nhiêu người lẫn yêu quái nhìn vào mà không hiểu.
3. Hardcore đấy anh zai, năm năm dưỡng bệnh anh đọc cả nữ trang play cơ à?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT