"Gì mà ghét con người...." Đêm hôm khuya khoắt, có con nhện to bằng lòng bàn tay đu người trên xà nhà, lầm bầm chửi bới. Ngay bên dưới, có hai người đang chen chúc trên cái giường gỗ chật hẹp.

Thương Phạt nhích người ra, phát hiện con người kia đã bò lên giường mình ngủ say không biết từ lúc nào.

Đạp xuống hay không đạp xuống, đó là vấn đề.

Nghĩ tới việc y khóc đỏ mắt rồi còn phải nấu cơm cho mình, Thương Phạt không nỡ nhẫn tâm, lùi lại một chút, gắng hết sức không cho đối phương chạm vào mình.

Chỉ tiếc là Bạch Ngôn Lê ngay cả trong giấc ngủ cũng muốn tìm chút ấm áp, mơ mơ màng màng rúc vào lồng ngực hắn.

"..." Thương Phạt không trốn được nữa, định ngồi lên thì hai cánh tay lại ôm chặt lấy eo.

Tư Vĩ thức thời tỏ ra ta đây là không khí, tiếc rằng vị tôn chủ của lão đờ người quá lâu, lão không thể không lên tiếng giải cứu, "Tôn chủ, có cần thuộc hạ quăng y ra ngoài không?"

"Ta có linh cảm chẳng lành." Thương Phạt nói lời khó hiểu, một tay chậm rãi chạm lên mặt Bạch Ngôn Lê.

"Cái gì?" Tư Vĩ đu tơ xuống hỏi.

Ngập trong khoang mũi Thương Phạt lúc này toàn là mùi hoa cỏ đặc trưng trên người Bạch Ngôn Lê, chẳng hiểu sao hắn lại có chút thỏa mãn khi thấy bộ dạng không dám tách khỏi mình của người này.

"Phải mau chóng giải trừ khế ước thôi." Nếu không lỡ có ngày không kiềm chế nổi bản thân, thì có mà tàn một đời trai. Kiếp sống anh danh huy hoàng lẫm liệt của hắn sẽ chôn bùi trên tay một con người.

Tưởng tượng đến cảnh mang Bạch Ngôn Lê về nhà, Thương Phạt đã thấy trước ánh mắt nhạo báng của đám địch thủ một mất một còn trong dòng tộc.

Tuyệt đối không thể như thế!

"Quan hệ khế lữ có thúc đẩy đôi bên thân cận nhau không?" Nếu không thì giải thích thế nào về những thay đổi trong lòng mình?

"Chuyện này...." Tư Vĩ ngơ ngác, "Chưa từng nghe nói đến."

"Chuyện ta bảo ngươi điều tra đến đâu rồi?" Nhận Tư Vĩ làm thuộc hạ, Thương Phạt vẫn mong lão có thể giúp mình giải quyết được mối phiền toái này.

"Thuộc hạ đã tìm rất nhiều nơi nhưng không có yêu quái nào biết cách giải trừ quan hệ khế lữ với con người." Đừng nói là con người, ngay cả là đồng tộc yêu quái như bọn họ cũng không dám tùy tiện giải khế ước.

Nói một cách nào đó, quan hệ khế lữ mang tính trói buộc.

"Nếu thật không có cách," Thương Phạt thấp giọng nói, "Ngươi hãy rời Đông Hoang, đi nơi khác tìm hiểu xem."

"Tôn chủ, thuộc hạ có kiến nghị này, không biết có nên nói ra không?"

"Sao?" Như thể biết võ công, Bạch Ngôn Lê dính chặt đến mức Thương Phạt không thể không ngửa cổ lên tránh né. Thế nhưng đỉnh đầu y vẫn chạm vào cằm hắn, mái tóc mềm mềm cọ đến là ngứa.

"Ngài đến từ Đế Kỳ phải không?"

"Thì làm sao?"

"Nghe nói những yêu quái lợi hại nhất đều sống ở Đề Kỳ. Chuyện như thế này, chắc tới Đế Kỳ hỏi thăm sẽ có nhiều tin tức hơn."

"Không được!" Thương Phạt lập tức gạt đi, không giải thích nguyên nhân. Cái người trong lòng lại xoay xoay dụi dụi, Thương Phạt hất cằm bảo Tư Vĩ lui xuống trước.

Nếu có thể đến Đế Kỳ hỏi thăm thì hắn đã quay về từ lâu rồi. Nhưng giờ yêu lực của mình chỉ còn lại chút ít, lại dính thêm một bạn lữ loài người, lỡ bị người quen phát hiện ra thì thể diện coi như đi tong.

Mạng mất còn được chứ sĩ diện là phải giữ. Hơn nữa, hắn rời Đế Kỳ đi khắp nơi lang thang chơi bời, gia gia đã không ưng. Nếu bị bắt về thì hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng ra kết cục, ít nhất sẽ bị nhốt trong nhà ngàn năm, đừng hòng ra khỏi cửa.

Vậy thì còn khổ hơn cả chết. Cho nên hắn phải giải quyết hết mớ rắc rối này bên ngoài.

"Phu quân...." Bạch Ngôn Lê không biết mở mắt ra từ khi nào, cứ thế thao láo nhìn hắn.

Thương Phạt rũ mắt, thản nhiên nói, "Làm sao?"

"Lúc trước ta ra ngoài."

"Nghe thấy cái gì?" Lúc hắn đang ăn cơm, quả thật Bạch Ngôn Lê có ra ngoài một lúc.

"Trong những người cùng lên trấn với chúng ta hôm đó, chỉ hai người trốn về được."

"Ồ."

"Những người khác...." Giơ tay che mắt nhưng Bạch Ngôn Lê lại không khóc, "Người trong làng chỉ tìm được một phần thân thể họ."

Cho nên ngay cả mồ yên mả đẹp cũng là chuyện không tưởng.

Bạch Ngôn Lê chẳng thể nào tưởng tượng được cảm giác của gia đình những người đó, "Bọn họ chỉ có thể thông qua quần áo mà đoán khúc nào là thân thể của người nhà mình."

"..." Thương Phạt không thích bầu không khí này nên ngồi phắt dậy/

Bạch Ngôn Lê chờ nửa đêm mới lén bò lên giường, lúc tỉnh lại thì thấy yêu quái nằm bên đang trợn tròn mắt nhìn mình.

Thương Phạt không cho y lên giường nhưng mà cũng không ném y xuống, cho nên y bỗng nhiên nảy sinh cảm xúc muốn tâm sự hết nỗi lòng.

"Ngày mai ta sẽ đưa bọn họ lên núi." Bạch Ngôn Lê dừng trong chốc lát, thả bàn tay che mắt xuống, nghẹn ngào nói, "Người có đi cùng ta không?"

Không phải chuyện gì khó, nhưng mà phiền.

Thương Phạt gật đầu một cái.

Bạch Ngôn Lê yếu ớt nở nụ cười, nói "cảm ơn" xong liền tự giác xuống giường.

Thương Phạt dựa vào thành giường, vỗ tay một cái. Cây nến trên mặt bàn cách đó không xa bỗng nhiên cháy lên.

Có ánh sáng, Bạch Ngôn Lê rất nhanh tìm được chăn đệm của mình trải trên đất.

Yêu lực từ từ khôi phục, Thương Phạt cũng không buồn ngủ. Hắn nhắm mắt lại, cứ thế ngồi im.

Bạch Ngôn Lê cũng mất ngủ, lăn lộn một hồi, vẫn quyết định lên tiếng hỏi, "Người nói xem, mọi chuyện có quay về nhưu trước không?"

Tuy hỏi vậy nhưng trong lòng đã tự có câu trả lời.

Chưa nói đến lang yêu, chỉ nhắc đến chuyện yêu quái tấn công thôn làng mấy ngày qua thôi cũng đủ biết, trong tương lai, nhất định sẽ có ngày Bạch gia thôn hứng chịu vận rủi.

Nhưng mà...

"Dù biết trước tương lai, chúng ta cũng chẳng có cách nào. Ta biết, ta vẫn sẽ mất đi những người thân thương, nhưng ta và bọn họ cũng chỉ có cách chờ đợi vận mệnh."

Đó chính là tình cảnh của con người trên mảnh đất này.

Trước yêu quái, bọn họ không bao giờ có sức phản kháng, chỉ biết nỗ lực sinh sôi, rồi sau đó tiếp tục làm mồi cho yêu quái.

Tước đi tính mạng và cả tôn nghiêm.

Đó là quy luật trên đại lục Hồng Nguyệt này, không con người nào có thể nói chữ "Không."

"Phu quân...." Dù không có câu trả lời nhưng Bạch Ngôn Lê biết Thương Phạt chưa ngủ. Y trầm ngâm một hồi, thấp giọng tự nói, "Giá như ta cũng là yêu quái thì tốt."

"Ngươi có biết nơi ta sống," Thương Phạt nhắm mắt, bình tĩnh mở miệng, "Thứ dùng để trải mặt đường là gì không?"

"Gì ạ?" Nghe giọng Thương Phạt, Bạch Ngôn Lê phấn khởi hơn rất nhiều.

"Yêu cốt (xương cốt yêu quái)." Mở mắt ra, Thương Phạt nhìn Bạch Ngôn Lê chăm chú, không chút tình cảm nào, chỉ lạnh lùng nói, "Yếu ớt chính là một cái tội. Không chờ đến các yêu quái khác, yêu quái đồng tộc sẽ là những kẻ đầu tiên ban cái chết cho ngươi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play