Những người mới tới đồng loạt nhảy khỏi phi kiếm, lấy bùa ra, tay bấm quyết, đồng thời niệm chú.

Bảy tám người một đội, hai người dùng lá bùa vàng biến thành mãnh thú xông đến, hai người khác biến phù khí dài ra, khống chế được một yêu quái Thượng Cổ kỳ.

Thương Phạt cúi đầu nhìn những lá bùa vây quanh mình, người đang đứng chắn trước mặt vẫn chưa xông lên.

"Tôn chủ?" Đứng cách khá xa, Chu Yếm vô cùng lo lắng.

Thương Phạt quay đầu liếc nhìn hai thuộc hạ một cái, suy nghĩ một lúc, quyết định thành thật lùi lại mấy bước.

Người kia thấy vậy bèn quay đầu nhìn, sau đó triệu hồi phi kiếm, xông lên đối chiến.

Thương Phạt ngồi xuống đất, xé lá bùa quấn quanh cổ chân. Sau khi cử động thoải mái rồi, hắn chuẩn bị đứng dậy, thì người ban nãy che chắn cho hắn đã bị đánh văng ra, há miệng phun mấy ngụm máu lẫn cả vài chiếc răng gãy.

"Khụ khụ." Người kia gượng dậy, Thương Phạt định nói gì đó nhưng còn chưa kịp mở miệng, người đó lại xông lên tiếp.

Do có trăm người này ngăn cản, Thương Phạt câu được thêm chút thời gian để hồi phục. Hắn quan sát, thấy sau chừng mười phút, bảy yêu quái Thượng Cổ kỳ đều đã bị thương nhưng không quá nghiêm trọng. Trong lúc đối chiến, bọn họ vẫn có thể giết hoặc cắn xé từng người.

Thương Phạt nhún vai, vô thức thở dài.

Thấy kẻ địch bắt đầu có thời gian để ý đến mình, hắn lắc lắc cổ tay, lui một chân lấy đà, chuẩn bị xông lên, thì bỗng nhiên.....

Mây đen trên đỉnh đầu tan đi, một chiếc thuyền trắng xuất hiện.

Không sai, chiếc thuyền bay trên trời, sau đó lại có hơn hai trăm người nữa ăn mặc giống hệt nhau đồng loạt nhảy xuống.

Không giống với nhóm thành viên cưỡi phi kiếm lúc trước, những người này di chuyển chẳng hề phát ra một âm thanh, bày trận xong xuôi mới bắt đầu công kích.

Thương Phạt có chút bối rối, tay vừa nâng lên lại chậm rãi buông xuống.

Người cuối cùng trên thuyền đã nhảy xuống, không giống với hai trăm người lúc nãy, y quay lưng về phía hắn, thân hình rất gầy gò, cũng không mặc quần áo của Hạo Nguyệt.

Người nọ đáp xuống, chìa tay ra, lòng bàn tay ngửa lên.

Con tàu bay lơi lửng trên không liền biến mất, hóa thành một quả cầu trong suốt, rơi xuống lòng bàn tay y.

Thương Phạt nheo mắt, nhìn chiếc thuyền nhỏ xíu nổi lềnh bềnh trong quả cầu kia, hóa ra món đồ chơi này dùng như thế.

"Phu...." Người kia quay lại. Mới mấy ngày không gặp, Bạch Ngôn Lê đã tiều tụy hơn nhiều. Y mở miệng, nhưng lập tức sửa cách xưng hô, "Thương Phạt."

"Ngươi theo dõi ta?" Giọng điệu Thương Phạt không tốt tí nào, nhìn cái lục lạc trên mặt đất, "Bằng cái thứ kia?"

"..." Bạch Ngôn Lê nhìn theo ánh mắt hắn, cũng thấy chiếc lục lạc bạc. Y ngoắc ngón tay, chiếc lục lạc bay về, "Cái này không thể cho ta biết vị trí của người. Sau khi người đi, ta vẫn luôn tìm kiếm."

"Tìm ta?" Thương Phạt càng cau có hơn.

"Ta sợ người chưa về Đế Kỳ." Biết có yêu quái đang muốn lấy mạng Thương Phạt, Bạch Ngôn Lê dĩ nhiên chẳng thể yên lòng, "Hai ngày trước ta nhận được tin, thằng bé An Ổn trên đường làm nhiệm vụ thì tình cờ gặp người."

Cho nên hắn đã lộ hành tung như thế?

Thương Phạt trầm giọng, để ý ngay trọng điểm, "Khi đó ngươi cũng lừa ta." Vì thế mà hắn mắc bẫy, cứ thế giao người cho Hạo Nguyệt đào tạo.

"Nó muốn báo thù cho cha mẹ." Bạch Ngôn Lê đi về phía trước, "Nếu lúc đó ta không nói cho nó có cách để con người giết được yêu quái, e rằng nó sẽ không thiết sống nữa?"

"Đây là lũ yêu quái đang nhắm vào ta mà ngươi nói?" Lúc này không thích hợp để cãi nhau, càng không nên đào mồ chuyện cũ từ thời tám hoánh.

"Vâng." Bạch Ngôn Lê chìa lục lạc ra, "Người cầm đi."

Thương Phạt biết y cố chấp, nếu không làm theo thì có khi y cứ dây dưa không tha.

Nhận lấy lục lạc từ tay y, Bạch Ngôn Lê buộc lên thắt lưng mình. Áo quần thân trên đã cởi sạch, nhưng ít nhất phía dưới vẫn che được chỗ cần che.

"Có biết lai lịch của chúng không?" Thương Phạt lại nhìn trận địa trước mặt.

Bạch Ngôn Lê quay lại, trầm giọng nói, "Vẫn chưa tra được, nhưng quả thật ta không ngờ sẽ xuất hiện cùng lúc mười yêu quái Thượng Cổ kỳ."

Chính hắn cũng không nghĩ tới, chứ biết thì đã chẳng chậm trễ, lập tức quay về Đế Kỳ rồi. Nhưng dù vậy cũng chưa chắc đã về được an toàn, vì ngay khi ngang ngược giải tán Đông phủ, hắn đã bị theo dõi.

Nói đi nói lại cũng là hắn xui xẻo, chỉ vì trút giận mà hành động lỗ mãng, dù không hối hận với quyết định của bản thân, nhưng vốn dĩ đã có thể giải quyết tốt đẹp hơn.

"Bọn họ không chống đỡ được bao lâu đâu." Dù đám người kia trình độ hơn hẳn một trăm người cưỡi phi kiếm ban nãy, phù khí trong tay cũng lợi hại hơn, nhưng trong hắn và Bạch Ngôn Lê nói chuyện, yêu quái đã giết chết non nửa.

Những con sâu nhỏ màu xanh đã từng thấy ở núi Phù Bạch lại xuất hiện, nhưng không giống lần trước, một trong số bảy yêu quái Thượng Cổ kỳ biến về chân thân, nuốt hết lũ sâu vào bụng.

Yêu quái nọ ngửa đầu gầm rú, nhưng chẳng có chút phản ứng nào.

Sau một thời gian ngắn iao thủ, Hạo Nguyệt đã đổi vài trận pháp, dùng đủ thứ phù khí và bùa chú khác nhau.

"Người còn cử động được không?" Bạch Ngôn Lê bước được mấy bước, lại quay lưng về phía hắn, hỏi.

Hắn không nhận ra đang sóng vai cùng y, có điều Hạo Nguyệt đằng kia lại vừa bày trận pháp, không tiện xông vào ngay.

"Người mới tiến vào Thượng Cổ kỳ...." Bạch Ngôn Lê nhìn ba cái xác nằm trên mặt đất, thở dài, "Vậy mà có thể giết ba kẻ ở cảnh giới cao hơn."

Dù được khen ngợi cũng chẳng vui vẻ gì, Thương Phạt lạnh mặt không đáp.

Bạch Ngôn Lê nghiêng đầu nhìn chằm chằm ngón tay Thương Phạt, "Linh khí của người đâu?"

Thương Phạt rất thích cây quạt đen ấy, nếu như vẫn còn thì lúc này chắc chắn phải cầm trên tay.

"Hỏng rồi." Nói nghe dửng dưng vậy thôi chứ Thương Phạt xót gần chết, nhưng lúc này hắn nhất quyết không để cho người bên cạnh phát hiện ra.

Hắn sợ nhất là Bạch Ngôn Lê thương hại mình. Đã mất mặt lắm rồi, giờ không thể.....

"Hôm nay nếu có thể sống sót được." Bạch Ngôn Lê thấp giọng nói, "Chúng ta tìm nơi nào đó uống rượu đi."

"Ai muốn uống rượu với ngươi?" Thương Phạt hừ lạnh, "Ngươi còn không hiểu vị trí của mình à?"

Nói đi cũng phải nói lại, dù ngươi có dây dưa cũng đừng hòng xơ múi gì.

"Kẻ địch cũng có thể cùng uống rượu mà." Bạch Ngôn Lê nhỏ giọng kháng nghị, "Huống chi chúng ta còn không phải kẻ địch."

"Ngươi tới làm gì?" Mang một con thuyền có mỗi hai trăm người, ban nãy còn nói vừa mới biết có tới mười yêu quái Thượng Cổ kỳ, vậy là chẳng chuẩn bị gì cả.

"Ta bảo rồi." Bạch Ngôn Lê đăm đăm nhìn phía trước, mảnh trăng lưỡi liềm trước kia Thương Phạt hay đùa nghịch lại xuất hiện, y bình tĩnh nói, "Nếu có kẻ dám làm hại người, dù là cảnh giới gì, ta cũng giết chúng, bảo vệ người."

"Không cần." Thương Phạt cáu giận.

"Ta không thể để kẻ khác bắt nạt..." Bạch Ngôn Lê dừng lại, rồi cười híp mắt, "Bắt nạt phu quân cũ của ta."

Càng nghe càng bực! Nghe hai chữ "bảo vệ" đã khó chịu rồi, ba chữ "phu quân cũ", Thương Phạt lại càng lộn ruột.

"Thật ra người không cần nóng giận." Mảnh trăng lưỡi liềm bay về phía trước. Bạch Ngôn Lê đứng im không nhúc nhích, "Bọn họ giết người vì người là gia chủ Đông phủ, mà việc người thành lập Đông phủ có nhiều quan hệ với ta, cho nên dù thế nào ta cũng sẽ tới thôi."

Tới để chuộc tội?

Nghe được ý này trong lời y, Thương Phạt há hốc miệng, rồi lại chẳng nói được câu nào.

"Giờ không kịp điều động binh mã nữa rồi." Đông phủ đã bị giải tán, Hạo Nguyệt huy động được 300 hay 400 người là hết mức, chưa kể cách đây không lâu, bọn họ đã tổn thất rất lớn ở thành Tử Thủy. Bạch Ngôn Lê giả vờ bình tĩnh nói, "Người chắc đang rất hận ta, cho nên....

Thương Phạt quay đầu sang hướng khác, có linh cảm chẳng lành.

"Lát nữa có cơ hội, người mau chạy đi." Không chờ Thương Phạt lên tiếng, Bạch Ngôn Lê bình tĩnh nói, "Đây cũng là một cách để trả thù. Nếu may mắn ta chết, người sẽ không cần làm bẩn tay mình. Nhưng mà..." Y mỉm cười nghiêng đầu, dịu dàng nói,"Nếu ta sống sót được, người tha thứ cho ta một chút ít, được không?"

"Ta nói rồi." Thương Phạt gằn từng chữ, "Không cần."

Bạch Ngôn Lê không cần phản xem nhẹ bản thân và lãng phí sinh mạng như thế. Muốn trả thù hay không là quyết định của hắn, phương pháp trả thù cũng là do hắn, không cần y phải lên tiếng đề nghị. Chết là chuyện dễ dàng lắm sao mà tùy tiện nói ra mồm như thế?

Hơn hai trăm người đã ngã xuống quá nửa. Bảy yêu quái Thượng Cổ kỳ bấy giờ mới có một vị bị đánh gục.

Thương Phạt thấy mảnh trăng lưỡi liềm kia chạm vào thân một yêu quái Thượng Cổ kỳ. Bạch Ngôn Lê tiếp cận kẻ đó chỉ trong nháy mắt, động tác di chuyển phiêu dật như cánh bướm, mảnh trăng biến thành nhuyễn kiếm trong tay y. Đôi chân y thoăn thoắt vài bước, vừa mới tiến đến đã lui về sau.

Yêu quái bị công kích lập tức chú ý đến Bạch Ngôn Lê, vừa định cất bước thì bỗng nhiên hai chân khụy xuống.

Cự thú há miệng gầm to, như bấy giờ mới nhận ra mình bị thương.

Bạch Ngôn Lê không nhìn kẻ đó tức giận ngút trời, tránh né đòn tấn công của một yêu quái khác, lại mau chóng biến thủ thành công.

Thương Phạt cũng định xông lên, nhưng trận giao thủ ngắn ngủi này khiến hắn dừng bước, ngẩn ra.

Bạch Ngôn Lê rất mạnh, bốn yêu quái Thượng Cổ kỳ vây quanh mà y vẫn đối ứng một cách thành thạo, điêu luyện, chiêu nào chiêu đó tung ra đều là đòn chí mạng nhắm vào yết hầu, tấn công lại rất có kế hoạch.

Sau khi Bạch Ngôn Lê nhập trận, những thành viên Hạo Nguyệt còn lại đã giảm bớt được áp lực. Trong quá trình này, bọn họ lại phối hợp với nhau, giết được thêm một yêu quái Thượng Cổ kỳ nữa.

"Tinh chủ!" Một vị có vẻ là tiểu đội trưởng của Hạo Nguyệt hô lên. Bạch Ngôn Lê nhìn về phía bọn họ, khẽ gật đầu.

Lúc trước cũng có một lần như vậy, bước chân của Thương Phạt lần nữa bị ngăn cản. Mười thành viên Hạo Nguyệt không biết dùng bùa phép nào để khiến thân xác mình nổ tung, dùng tính mạng bản thân để khiến một yêu quái Thượng Cổ kỳ khác trọng thương.

Bạch Ngôn Lê không vì đồng bạn hy sinh mà hoảng loạn, trái lại, đòn tấn công còn nhanh nhẹn dứt khoát hơn.

Mười yêu quái Thượng Cổ kỳ giờ chỏ còn bốn vị đủ sức chiến đấu, ba tên quây Thương Phạt, một tên bị Bạch Ngôn Lê cầm chân.

Thương Phạt nghỉ ngơi một lúc, cuối cùng đã có sức đánh thêm trận nữa. Trong quá trình này, thi thoảng hắn lại nhìn sang bên kia. Bạch Ngôn Lê thật sự mạnh ngoài sức tưởng tượng. Trước đó, Thương Phạt không bao giờ cho rằng y có thể giết một yêu quái Thượng Cổ kỳ khi bị ba kẻ cùng cấp khác bao vây.

Có thể thấy y che giấu rất sâu, nhưng chắc cũng đến giới hạn rồi.

Tốc độ ra chiêu không còn được như trước. Bạch Ngôn Lê tránh né kéo dài thời gian rất nhiều. Nhìn kỹ có thẻ thấy thân thể y chồng chéo vết thương.

"Giết!" Trong ba yêu quái Thượng Cổ kỳ có một kẻ cầm đầu. Tuy rằng tiếc mạng nhưng họ đều biết không giết được Thương Phạt thì hậu quả ra sao, đành phải liều mình tấn công, khiến Thương Phạt cũng có chút chật vật.

Lúc trước, hắn dùng sức một thân một mình giết ba tên, chống đỡ lâu như vậy, cả yêu lực lẫn thể lực đều tiêu hao rất nhiều.

Bạch Ngôn Lê đương nhiên cũng nhận ra điều này. Giết chết yêu quái đang trọng thương không thể động đậy kia, y lại dụ một tên khác tấn công mình.

Thương Phạt lại lấy cây quạt rách ra vì móng vuốt đã gãy cả, không thể dùng nữa. Hắn và Bạch Ngôn Lê sát vai chiến đấu, tưởng như quên đi tất thảy mọi chuyện trước kia.

Mãi đến khi một bộ móng vuốt màu đen sắc nhọn như xuyên phá không gian nhắm vào ngực hắn mà lao tới, hắn không kịp tránh, chỉ mở lớn mắt, máu bắn ra đỏ ngầu.

Bạch Ngôn Lê bay đến chăn trước người hắn. Thương Phạt cứng đờ trong vài giây, mới giật mình ôm lấy y, rút lui về phía sau.

"..." Đôi môi Bạch Ngôn Lê khẽ mấp máy nhưng không thể phát ra âm thanh.

Thương Phạt còn chưa kịp tỉnh táo, hắn ném cây quạt ra, một lần nữa biến chúng thành những trụ đen khổng lồ, chặn ba yêu quái Thượng Cổ kỳ lại.

Bạch Ngôn Lê ngửa mặt nằm trong lòng Thương Phạt. Hắn quỳ một chân xuống, run rẩy không biết đặt tay ở đâu.

Móng vuốt kia đã xuyên một lỗ thủng trên lồng ngực Bạch Ngôn Lê. Nếu là người thường thì ắt hẳn đã tắt thở, nhưng năng lực của y lại vượt trên giới hạn thông thường.

"Ta...." Bạch Ngôn Lê dùng hết sức lực cũng chỉ nói được một chữ rồi nhắm mắt lại.

Thương Phạt không đáp cũng không cử động, dường như choáng váng, nhìn chằm chằm gương mặt Bạch Ngôn Lê.

Ba yêu quái Thượng Cổ kỳ biết phải nhân cơ hội này mau chóng giết Thương Phạt nên càng điên cuồng xông lên.

Nghe tiếng náo động ấy, Thương Phạt mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn sang đó, thấy có một thi thể đã ngã xuống.

Vào thời khắc cuối cùng, nhuyễn kiếm biến về thành mảnh trăng lưỡi liềm, nó đang cắm trên thi thể của yêu quái giao chiến với Bạch Ngôn Lê khi nãy. Để có thể lao đến cứu hắn, Bạch Ngôn Lê đã ném phù khí hộ thể của mình đi.

"Ngươi...." Mãi đến khi một cây cột đen bị phá đổ, Thương Phạt mới sực tỉnh, vội truyền yêu lực vào cơ thể Bạch Ngôn Lê.

"Tôn chủ!" Chu Yếm chạy đến, nhìn vết thương khủng khiếp trên ngực Bạch Ngôn Lê, hắn nín lặng quỳ xuống.

Thương Phạt chẳng nghe được âm thanh nào xung quanh nữa, tiếp tục lặng lẽ ép Bạch Ngôn Lê tiếp nhận năng lượng của mình.

Không biết có phải do nỗ lực của hắn có hiệu quả hay không, Bạch Ngôn Lê từ từ mở mắt.

Thấy y tỉnh lại, Thương Phạt ngồi thụp xuống, ôm y đặt lên đùi mình.

Bạch Ngôn Lê ngước mắt nhìn hắn, lại quay đầu nhìn lũ yêu quái đang công phá những cây cột mày đen.

"Bạch....Ngôn Lê." Hít sâu một hơi, Thương Phạt cất tiếng gọi.

Người kia quay đầu về, thấy sắc mặt tái mét của hắn, bèn mỉm cười, thở dốc nói, "Chơi lớn quá rồi."

Y nói lời nào, máu trào ra miệng lời đó.

Thương Phạt mấp máy môi.

"Ngươi không nên tới đây." Những mười yêu quái Thượng Cổ kỳ, Bạch Ngôn Lê chẳng lẽ đến rồi mới nghe tin hay sao? Nếu không điều động được binh mã, hành động không chắc chắn, y không nên xuất hiện mới phải.

"Xin lỗi." Bạch Ngôn Lê nói được ba chữ lại phải lấy hơi một lúc lâu. Y cố sức vươn tay lên nhưng mãi mà chỉ khẽ giật được mấy đầu ngón tay.

Thương Phạt nhìn thấy, bèn nắm lấy tay y, siết chặt

"Chạm....chạm..." Không có sức nói nhiều, Bạch Ngôn Lê chỉ mấp máy được vài lời vô nghĩa.

Thương Phạt hiểu ý rất nhanh, đặt tay y lên gò má mình.

Bạch Ngôn Lê nào có sức mà ve vuốt, nhưng chỉ chạm được tay lên mặt Thương Phạt thôi, y đã vui mừng đến híp mắt lại.

"Đào Bão Bão đâu?" Cảm nhận được hơi ấm trên má, Thương Phạt mới có cảm giác chân thận, hét lớn, "Đào Bão Bão đâu? Gọi nó đến đây!"

"Tha thứ..." Y nói được hai tiếng rồi lại dừng.

Thương Phạt run rẩy, thậm chí bàn tay cũng chẳng thể nắm vững. Tay Bạch Ngôn Lê trượt ra, rơi xuống đất, hắn lại vội vàng nắm lấy.

Bạch Ngôn Lê lắc đầu, lắp bắp nói, "Xin lỗi...lừa dối người..."

"Ngươi đừng chết!" Thương Phạt quát lớn, rồi vội vàng nói, "Ngươi muốn ta tha thứ mà, đúng không?"

Bạch Ngôn Lê không thể lên tiếng, nhưng ánh mắt đầy mong đợi.

"Trước tiên ngươi phải sống đã, sống rồi chúng ta tính tiếp." Thương Phạt rất thành thật nói, tựa như tin rằng chỉ cần như vậy, Bạch Ngôn Lê có thể không chết.

Mảnh trăng lưỡi liềm trên thi thể yêu quái bay lên, xuyên qua cây cột đen, đến bên trên người Bạch Ngôn Lê, lơ lửng tại đó.

"Mang nó....về Hạo Nguyệt."

"Ta xin ngươi..." Xin cái gì? Thương Phạt cũng không rõ, chỉ lặp lại theo bản năng, "XIn ngươi, xem như ta xin ngươi..."

Hắn chưa bao giờ nghĩ Bạch Ngôn Lê sẽ chết. Một kẻ giả dối xảo quyệt như y đâu thể nào chết được....Tuy đã quyết định về Đế Kỳ, nhưng hắn tin người này có thể sống sót bên ngoài, hô mưa gọi gió.

Không chừng một lúc nào đó sẽ găp nhau ở Đế Kỳ, đến khi ấy lại đánh lại mắng, nói chung phát triển thế nào, để sau rồi tính.

Nhưng nếu y chết rồi...

Chết rồi....

Y sẽ chết thật sao?

Thương Phạt nắm chặt bàn tay y. Nếu như y chết thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Những năm tháng sống chung, tất cả những vui vẻ lẫn phẫn nộ đều sắp biến mất.

"Bạch Ngôn Lê." Thương Phạt quá nóng vội, không kịp suy nghĩ đã nói lời hứa hẹn, tất cả chỉ dựa vào bản năng, "Chỉ cần ngươi sống, ngươi muốn làm gì, ta đều theo ý ngươi."

Ba yêu quái Thương Cổ kỳ tiếp tục tấn công, hai cây cột nữa đã gãy đổ.

Mắt Chu Yếm đỏ ngầu, ném cái đầu trong tay đi.

Tư Vĩ kêu thảm thiết, nhưng Chu Yếm đã dồn hết sự chú ý vào kẻ địch rồi. Hắn không biết mình có đỡ nổi một chiêu không, nhưng ít gì cũng có thể lấy thân chắn được một đòn.

"Người phải nhớ...." Thân thể Bạch Ngôn Lê bỗng trở nên mờ ảo, đường nét nhạt dần.

Thương Phạt ngẩn người, ôm thật chặt. Người vẫn nằm trong lòng hắn, nhưng chân và tay lại tan thành những đốm sáng nhỏ như đom đóm, dần dần biến mất,

"Chuyện gì vậy? Chuyện gì thế này? Ngươi?"

"Người phải nhớ kỹ." Thời khắc cuối cùng, Bạch Ngôn Lê bỗng nhào đến bên tai Thương Phạt, nói rõ ràng, "Không còn Bạch Ngôn Lê nào trên đời nữa."

"Ngươi nói gì thế?" Thương Phạt cố gắng tìm nắm tay y, nhưng chỉ mới chạm vào những đốm sáng ấy, nó đã biến mất không tăm tích.

Tựa như trăng dưới đáy nước, chạm vào được mà không vớt được.

Điều này càng khiến hắn hoảng hốt hơn, "Ngươi làm sao thế?"

Lúc này, thân thể người trong lòng đã tiêu tan, chỉ còn lại đầu và cổ.

"Nhớ lời ta." Đôi môi khẽ động, Bạch Ngôn Lê mỉm cười, nói lời sau cuối, "Đừng nhầm lẫn."

Hai tay vươn về phía trước, nhưng khi chạm đến, tất cả đều tan thành muôn ngàn đốm sáng li ti.

Thương Phạt ngơ ngác đứng dậy, nhìn những đốm sáng sót lại bay lên không, chưa được bao lâu thì hoàn toàn tan biến.

"Bạch Ngôn Lê!" Hắn nhẹ giọng gọi.

Trên đất không còn thi thể, chỉ còn quần áo. Quả cầu trong suốt kia từ ống tay áo lăn ra.

Thương Phạt sững sờ đứng đó, mãi đến khi mảnh trăng lưỡi liềm đáp xuống trước mặt hắn.

Hắn theo bản năng vươn tay nhận lấy. Mảnh trăng ban nãy còn tỏa sáng lung linh trên không, lúc này dường như cảm nhận được chủ nhân của mình đã chết, hào quang xanh biếc cũng tắt đi, chỉ còn lại một mảnh bạc lạnh lẽo.

Cây cột cuối cùng đã gãy. Ba yêu quái Thượng Cổ kỳ nóng lòng muốn giết Thương Phạt nên chỉ vung tay hất văng Chu Yếm ra xa.

Thương Phạt siết chặt phù khí của Bạch Ngôn Lê, cúi đầu, nước mắt chảy xuống.

Hắn không biết mình đang khóc, cho đến khi thấy nước nhỏ xuống mu bàn chân.

Bạch Ngôn Lê không còn nữa. Y chết rồi, chết vì cứu hắn....

Không, không thể nào. Lại là một trò lừa mà thôi. Y nhất định còn sống....

Nhưng mà....mảnh trăng lưỡi liềm kia, nó là phù khí bản mạng của y, không thể nói dối được. Cho nên y đã chết rồi sao?

Chết rồi sao?"

Chết rồi, không nhìn thấy nữa, không chạm tới nữa, cũng không bao giờ trò chuyện với hắn nữa, là như vậy phải không?

Không làm bánh bao cho hắn ăn, không đứng cạnh giường suốt đêm không ngủ để canh giấc cho hắn, không nở nụ cười chào đón hắn, cũng không dùng hết cách này đến cách khác dỗ dành hắn khi hắn nổi giận.

Lúc gặp nguy hiểm cũng không xuất hiện bảo vệ hắn.

Sau này đi ra ngoài có tìm được rượu ngon để uống....Cũng không có người để sẻ chia.

Không thể gặp lại, không thể nhìn thấy, như vậy sao?

Nhiều đến không thể nghĩ nổi, hai tay Thương Phạt khẽ động. Hắn không phát ra tiếng khóc nhưng lại nghe được âm thanh gào thét bên tai.

Ba yêu quái Thượng Cổ kỳ chưa từ bỏ. Bọn họ đã giết được Bạch Ngôn Lê, cho nên phải mau chóng giải quyết nốt Thương Phạt.

Vậy nên huyết mạch mà hắn luốn lấy làm kiêu hãnh có ích lợi gì. Nó không thể giúp hắn bảo vệ người hắn coi trọng. Chỉ mới nghĩ vậy, Thương Phạt bỗng thấy đầu mình đau đớn.

Gân xanh bên thái dương nảy thình thịch như buốn bổ đôi vầng trán. Khắp thân thể, khắp tứ chi, máu bỗng trở nên nóng rực.

Hai mắt nhòe đi, không khí tựa như nặng ngàn cân, ép hắn quỳ xuống mặt đất.

Trong ý thức của hắn mơ hồ vang lên vô số âm thanh hỗn tạp. Thương Phạt không chịu đựng nổi, ôm đầu gục xuống.

Chu Yếm bò dậy, thấy ba yêu quái kia đã đến rất gần tôn chủ nhà mình, nhưng chắc cái chết của phu chủ khiến Thương Phạt suy sụp, hắn vẫn quỳ trên mặt đất ôm đầu, không có phản ứng gì.

Chu Yếm há miệng vừa định gọi.

Yêu quái cầm đầu tiến lên, thấy Thương Phạt không hề phản kháng, tưởng rằng đã nắm chắc thắng lợi trong tay thì bỗng nhiên, thân thể lại văng về phía sau.

Thương Phạt vẫn quỳ trên đất, nhưng quanh người tựa như có ánh tím bao phủ.

Yêu quái thủ lĩnh bị bắn văng ra, yêu quái thứ hai xông đến cũng chịu số phận tương tự, bị hất bay ra ngoài. Kẻ còn lại thấy thế vội vàng dừng bước, kinh hoảng nhìn đối phương.

Thương Phạt vẫn cúi đầu như thế, thân thể chầm chậm bay lên không trung.

Hắn tựa như đang hôn mê hoặc là ngủ thiếp đi, không động đậy hồi lâu.

Hai yêu quái vừa bị hất văng ra đã quay trở về, lập thành đội hình ba người, chuẩn bị tấn công lân nữa, nhưng lúc này, Thương Phạt bỗng ngẩng đầu.

Chu Yếm ngưng thở, hắn nhận ra có điều gì đó không đúng. Đôi mắt của tôn chủ hắn đã biến thành màu tím hoàn toàn, cả hai bên.

Không rõ điều đó có nghĩa gì, nhưng hắn thấy tôn chủ đưa tay ra, một yêu quái lập tức bị ép biến về hình người, rồi từ từ bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất.

Thương Phạt cứt hế túm cổ đối phương, ngón tay khẽ dùng sức. Rắc một tiếng, yêu quái Thượng Cổ kỳ đã bị bẻ gãy đầu, tắt thở ngay lập tức.

"Không ổn rồi!" Tên cầm đầu nhận ra có gì đó sai sai, quay người định chạy.

Nhưng trên không trung, Thương Phạt đã hướng đôi mắt tím biếc không chút cảm xúc về phía gã.

Cũng như lúc trước, hắn vươn một tay ra. Kẻ định chạy kia lập tức bị khống chế.

Chu Yếm nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm tôn chủ của mình.

Thương Phạt đưa tay tay về phía trước, làm động tác mở ra. Yêu quái Thượng Cổ kỳ kia cách đó khá xa mà bị xé toạc thành hai nửa, yêu châu nát vụn, rơi rụng lả tả.

Còn một tên, tuy liều mình giãy dụa nhưng cũng không thoát chết.

Chu Yếm không dám tiến tới, chẳng hiểu vì sao, tôn chủ lúc này lại vô cùng xa lạ với hắn.

Chỉ trong chớp mắt đã giết chết ba yêu quái Thượng Cổ kỳ, Thương Phạt chầm chậm quay đầu, nhìn kẻ sống sót duy nhất trong tầm mắt.

"Tôn chủ." Quỳ gối xuống đất, Chu Yếm kìm nén nỗi sợi hãi.

Thương Phạt vẫn nhìn hắn, nhưng không nhúc nhích.

Cặp mắt tím kia thanh lãnh vô tình, như hướng về nơi nào đó xa xăm.

Chu Yếm quỳ thật lâu, mãi không nghe tiếng động, bèn cả gan ngẩng lên.

Hắn thấy tôn chủ vẫn lơ lửng trên không, vẻ mặt dường như ngơ ngác.

Người của Hạo Nguyệt đã chết cả, Tư Vĩ thì có mỗi cái đầu bị hắn ném ra xa, còn phu chủ thì....

Trong một khoảnh khắc, Chu Yếm cảm thấy trời đất này chỉ còn lại mỗi hắn với tôn chủ. Hắn lo lắng đang định lên tiếng thì vị đại yêu trên không trung kia bỗng nhiên ngã ra.

Hắn mất sức, từ trên không rơi thẳng xuống dưới.

Chu Yếm trợn tròn mắt, vội chạy đến đón lấy thân thể Thương Phạt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play