Tư Vĩ cũng muốn thể hiện tốt một chút, dù rằng hai câu hỏi này của tôn chủ đúng là quá khó trả lời.
Trước lão khoe khoang khoác lác nói không chuyện gì ở Hoang Phục mà mình không biết, giờ đã tự vả mặt rồi. Nhưng hai câu hỏi của tôn chủ đâu có giới hạn ở Hoang Phục.
Cường đại như tôn chủ, không ngờ rằng chỉ có thể sử dụng vỏn vẹn một phần mười yêu lực, thế số yêu lực đã biến mất thì sao? Ai có thể làm tổn thương một đại yêu quái như tôn chủ? Hoang Phục có nhân vật như vậy sao? Vì sao yêu lực đang yên đang lành lại biến mất?
Tư Vĩ nhăn mày nhăn mặt suy nghĩ.
Thương Phạt cũng không hy vọng lão có thể cho mình câu trả lời, nhìn sắc trời rồi hỏi, "Yêu quái kết khế lữ với con người có phổ biến không?"
"Trong đám tiểu yêu thì khá phổ biến." Tư Vĩ bình tĩnh lại, đáp, "Bán yêu cũng được sinh ra nhờ thế. Nhưng chưa từng nghe có đại yêu quái nào tìm nhân loại làm bạn lữ."
"Cũng có nhiều yêu quái nuôi dưỡng nhân loại như thú cảnh." Thương Phạt chưa từng làm vậy nhưng chu du qua mấy phục, dù không để ý cũng nghe thấy chút ít.
"Coi như yêu thích mà chơi đùa thôi." Nếu nói để làm cảnh thì đúng là trong loài người cũng có vài kẻ dễ nhìn nhưng so sánh ra thì ngoại hình của yêu tộc luôn nổi trội hơn.
"Ừ." Thương Phạt đáp một tiếng, cũng không rõ nghĩ gì.
Tư Vĩ cả gan nói, "Người và yêu quái kết thành khế lữ chẳng qua để kéo dài tuổi thọ thôi."
Lão nghĩ tôn chủ còn nhỏ tuổi, chắc chưa biết chuện này, mới bị loài người lừa gạt.
"Chỉ cần yêu quái bằng lòng thì có thể chia sẻ tuổi thọ với bạn lữ."
Về điểm này thì Thương Phạt biết, "Một khi kết thành khế lữ thì không thay đổi được sao?"
"Kết thành khế lữ nhất định cần có đôi bên tình nguyện." Tư Vĩ cau mày, khổ sở nói, "Chưa từng nghe có ai giải trừ thành không, trừ khi.....Một trong hai chết đi, khế lữ sẽ tự động biến mất."
"Một trong hai chết đi...." Cách này Thương Phạt chưa nghĩ đến.
"Lẽ nào....Ngài bị ép buộc?" Thấy vẻ mặt tôn chủ, Tư Vĩ khó mà tin nổi.
Một con người bé nhỏ sao có thể cưỡng ép vị tôn chủ hùng mạnh của lão?
"Nếu kiên quyết giải trừ thì sẽ ra sao?"
"Nhẹ thì vỡ nát yêu đan, nặng thì..." Tư Vĩ không dám nói thêm.
"Mất mạng?" Thương Phạt thực ra cũng biết khá rõ về khế lữ, chẳng qua cần sự xác nhận của lão yêu quái ngàn năm này.
"Vâng, cho nên không có đại yêu quái nào bằng lòng kết làm khế lữ với con người là vì vậy. Dù sao phá bỏ khế lữ sẽ tổn hại bản thân quá nhiều, mà phải bảo vệ một bạn lữ yếu ớt thì không nghi ngờ gì, chính là đặt mình vào thế nguy hiểm."
Thương Phạt rất phiền não.
Tư Vĩ càng thêm hiếu kỳ, "Ngài thực sự bị ép buộc sao? Hay hối hận về quyết định của mình?"
"Trời sáng nhanh quá." Không màng đến thái độ coi mình là tra nam của kẻ tôi tớ, Thương Phạt liếc mắt nhìn trời.
Loanh quanh đến giờ, hắn cũng không mong muốn gây ra náo động quá lớn, sợ Bạch Ngôn Lê tỉnh táo lại sẽ chạy đi tìm mình làm loạn, hắn nói, "Trên đường về nói kỹ hơn, nhưng mà...."
Hắn nhìn chằm chằm thuộc hạ mới, cau mày.
"Sao....sao ạ?" Tư Vĩ co rúm lại bất an.
"Biến lại đi."
"Dạ?"
Thương Phạt lặp lại, "Biến về hình dáng cũ."
Tư Vĩ cẩn thận dò hỏi, "Ý ngài là yêu thân ấy ạ?"
"Phải."
Không hỏi tại sao, một trận khói đen bốc lên, lão già nhỏ thó lại lần nữa biến thành con nhện khổng lồ.
Con nhện đen vẫn đứng bất động tại chỗ với mấy cái chân đầy lông tơ.
Thương Phạt ngửa đầu nhìn, "Thu nhỏ lại."
"Vâng." Nhện mở miệng nói tiếng người, một lúc sau đã thu bé lại khá nhiều.
Thương Phạt vẫn chưa hài lòng, nhấc ngón tay, "Nhỏ hơn nữa."
"Vâng." Tư Vĩ vẫn không hiểu nhưng không dám hỏi, một lần nữa biến thành con nhện cao bằng nửa người.
Thương Phạt càng cau mày, "Ta không muốn để y trông thấy ngươi."
Mang một người trở lại thì khó giải thích, nhưng mang con nhện to đùng này về còn tệ hơn.
"Vâng, thuộc hạ hiểu rồi." Tư Vĩ cuối cùng cũng hiểu lời hắn nói, lại một trận khói đen nữa bốc lên, không còn thấy con nhện đâu nữa.
Thương Phạt khom lưng chìa tay ra, nói với cái đốm đen trên mặt đất, "Trốn trong tay áo ta."
"Vâng." Con nhện chỉ to bằng móng tay bò lên vải áo, giọng nói truyền vào tai Thương Phạt.
Trên đường về, hắn kể đại khái chuyện mình ngủ mê, sau khi tỉnh lại thì xảy ra những sự kiện kia. Tới khi về tới nhà, công kê trong thôn cũng vừa đánh kẻng.
Bạch Ngôn Lê đang ngồi cạnh bàn ăn trong phòng khác, trước mặt là một cây nến đã cháy gần hết. Thấy hắn vào cửa, y lập tức đứng lên.
Thương Phạt chẳng hiểu sao lại thấy hơi chột dạ, đưa tay gãi sống mũi.
Bạch Ngôn lê không nói tiếng nào, từng bước lại gần.
Theo bản năng, Thương Phạt định lui về phía sau, nhưng nhận ra có gì động đậy trong tay áo, hắn vội vàng trấn tĩnh lại.
Ta việc gì phải lùi? Chẳng lẽ mình thật sự sợ con người này?
"Người đã đi đâu?" Bạch Ngôn Lê cuối cùng dừng lại, giọng nói khàn khàn.
Thương Phạt rũ mắt nhìn xuống, cố hết sức để vẻ mặt của mình có vẻ thật hờ hững, "Ta chẳng lẽ không có cả tự do đi lại?"
"Thương Phạt...." Ánh mắt rất thâm tình, Bạch Ngôn Lê lại thở dài.
Không kịp ngăn người kia nhào vào ngực mình, Thương Phạt cứng đờ cả sống lưng, hai tay không biết để vào đâu.
"Ta rất lo lắng cho người." Bạch Ngôn Lê nhỏ nhẹ nói, giọng hơi nghèn nghẹn, hai tay dùng hết sức siết chặt, không cách nào để Thương Phạt hiểu được tâm tình của y.
"Ta đói rồi." Thương Phạt đúng là rất đói, nhưng chủ yếu là muốn đánh lạc hướng đối phương.
"Để ta đi nấu." Hít sâu trong lồng ngực hắn mấy lần, Bạch Ngôn Lê dứt khoát buôn tay ra, không để Thương Phạt phải lúng túng. Ánh mắt của y đã từ kinh sợ quay về thản nhiên như bình thường.
Thương Phạt bình chân như vại, phất tay nói, "Đi đi."
Bạch Ngôn Lê rất vâng lời, không chất vấn hay gào khóc như hắn đã hình dung. Thật ra Thương Phạt có thể nhận thấy y đang cố hết sức đè nén tâm tình.
Con nhện nhỏ trong tay áo nhân cơ hội thò đầu ra.
Thương Phạt ngồi chống cằm lên bàn, quan sát Bạch Ngôn Lê đang bận rộn dưới bếp.
"Tôn chủ," Tư Vĩ mở miệng nhưng trong phòng không có tiếng nói nào, cuộc đối thoại truyền thẳng vào tai Thương Phạt, "Đây là con người đang chăm sóc ngài sao?"
Vốn nên gọi là phu chủ, nhưng tôn chủ hình như chưa thừa nhận thân phận của đối phương.
"Ừ." Thương Phạt đáp, nhưng đồng thời cũng không hề phát ra âm thanh.
"Trông rất bình thường." Tư Vĩ đánh giá.
Thương Phạt không nói thêm, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bạch Ngôn Lê rất nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã bưng đồ ăn sáng lên, vẫn là bát cháo hoa y thường làm mỗi ngày.
Chỉ trong một thời gian ngắn, Thương Phạt đã quen với một ngày ăn ba bữa đúng giờ như loài người.
Bạch Ngôn Lê ngồi đối diện, hắn cũng không để tâm vì sao đối phương không động đũa, một mình ăn no xong kéo ghế ra sân ngồi tắm nắng.
Con nhện nhỏ màu đen đã bò lên vai hắn. Bạch Ngôn Lê rửa bát xong, chỉ ăn cái bánh bao lót dạ rồi đi chăm đàn gà.
Thương Phạt nằm trên ghế chợp mắt, thất thần nhìn cái người đang tất bật ra vào. .
truyện ngôn tìnhBạch Ngôn Lê không để hắn động tay vào việc gì, cho gà ăn xong thì chạy sang vườn rau làm cỏ.
Cứ thế, hơn nửa ngày trôi qua, Thương Phạt đã cho là chuyện tối qua xem như xong rồi. Đến khi hết bận rộn, Bạch Ngôn Lê mới có thời gian đi tới.
Cảm giác thấy bóng tối trên đỉnh đầu, Thương Phạt mở mắt ra.
Bạch Ngôn Lê kéo ghế dài ngồi xuống bên cạnh hắn, đặt đĩa điểm tâm lên bàn, đồng thời vươn tay nắm lấy tao áo hắn.
"Làm sao?" Thương Phạt không đứng dậy.
"Toa không hỏi tối qua người đi đâu." Bạch Ngôn Lê thấp giọng, thỏa hiệp nói, "Ngươi nói phải, ta không thể luôn quản lý người."
"Ồ?"
"Thế nhưng tại sao ta lại quay về?" Bạch Ngôn Lê nhìn thẳng vào mắt hắn, bình tĩnh nói, "Sau khi tỉnh lại, ta phát hiện mình đã về tới nhà. Ta kiểm tra giày, mình thật sự đã tự động đi về."
"Thì sao?"
"Người sử dụng yêu thuật với ta sao?"
"Thì lại làm sao?" Thương Phạt không biểu lộ chút cảm xúc.
"Người đã khôi phục hoàn toàn rồi ư?" Bạch Ngôn Lê mơ hồ hiểu ra nguyên nhân Thương Phạt bằng lòng lưu lại.
"Không hẳn." Hắn không cố tình che giấu chuyện này, "Thế nào? Giờ ngươi mới muốn tính sổ với ta?"
Đã hết buổi sáng, tự nhiên lại nhắc lại chuyện này?
"Ta chỉ muốn thỏa thuận với người."
"Thỏa thuận gì?" Thương Phạt thiếu kiên nhẫn.
Thấy con người tới, yêu quái nhện bắt đầu lẩn trốn. Tư Vĩ cũng không ngờ con người này có gan như vậy.
"Ta không muốn người dùng yêu thuật với ta nữa..." Bạch Ngôn Lê hiển nhiên đã cân nhắc kỹ, bình tĩnh nói, "Người có ý kiến gì thì cứ nói ra, trong hoàn cảnh ta có thể giúp được, ta nhất định sẽ cố gắng phối hợp."
"Biết thế." Thương Phạt đáp qua loa.
"Cảm tạ người."
Lại là một câu cảm tạ rất kỳ quái nữa, Thương Phạt cực kỳ buồn bực.
Bạch Ngôn Lê đứng dậy, thay đổi vẻ u ám ban nãy, nở nụ cười xán lạn, "Thế ta đi làm bữa trưa đây."
"...." Thương Phạt cạn lời một lúc lâu, không nằm xuống ngủ trưa tiếp. Hắn ngồi đó, bất đắc dĩ vò đầu, nói chuyện với không khí, "Y bị bệnh hả?"
Lật mặt nhanh như lật bánh tráng.
"...." Cảm nhận được bầu không khí quỷ dị giữa hai người, Tư Vĩ thức thời không lên tiếng.
Bất kể thế nào, yêu lực cũng đã khôi phục một thành, còn quan hệ khế lữ chỉ đành đến đây hay đến đó. Lão yêu quái đi theo mình luôn có thể nghĩ ra nhiều cách thức. Thương Phạt cứ thế thuyết phục bản thân. Tối đến, hắn vẫn ngủ trên giường như trước, Bạch Ngôn Lê cũng đàng hoàng xuống đất nằm. Con nhện màu đen kia không chút tiếng động bò lên xà nhà gian phòng sau phòng ngủ của họ, đánh một giấc.
Bạch Ngôn Lê không hay biết trong nhà mình có thêm con yêu quái, vẫn thản nhiên dậy làm việc nuôi chồng từ sáng sớm. Tới khi Thương Phạt rời giường ăn sáng, y mới kéo người ra chuồng gà, "Giúp ta nhặt trứng gà đi."
Đối mới mấy lời nhờ vả công việc này, Thương Phạt đã không còn kinh ngạc nữa, nhưng con nhện đậu trên vai hắn thì co rúm lại khiếp sợ.
Chân đạp cứt gà móc từng quả trứng trong ổ rơm ra, đến lúc xách rổ ra ngoài, đỉnh đầu Thương Phạt lẫn hai vai hắn đã dính không ít lông gà.
Bạch Ngôn Lê ra ngoài làm việc quay về, thấy bộ dạng kia liền cười cười chạy tới giúp. Nhân trước khi Thương Phạt nổi giận, y ngọt ngào lấy lòng, "Mai chúng ta ra thị trấn đi."
"Thị trấn?" Quả nhiên sự chú ý của Thương Phạt liền thay đổi.
"Vâng, lên trấn trên, thuận tiện may cho người bộ áo mới."
"Ừ." Cũng vừa lúc hắn muốn đi xem một chút.
"Tiện đường mang trứng gà đi bán nữa."
Bạch Ngôn Lê lo chuyện gạo củi dầu muốn, còn Thương Phạt chỉ quan tâm đến việc yêu lực của mình biến mất.
Hôm sau hai người dậy sớm, Bạch Ngôn Lê đi trước lo xách đồ, Thương Phạt thảnh thơi hai tay chắp sau mông đi theo y. Trên đường lên thị trấn, bọn họ gặp không ít người ở Bạch gia thôn. Mọi người vừa đi vừa tán gẫu, vô cùng náo nhiệt.
Thương Phạt không hề để tâm, mãi đến khi con nhện trên vai nhắc nhở, hắn mới lưu ý đến ánh mắt trách móc của đám dân làng.
Bất đắc dĩ, hắn đành phải tiến lên nhận lấy cái giỏ trứng trong tay Bạch Ngôn Lê.
Cũng phải, khi đi chung với con người này, ai nhìn cũng cho rằng người sau đáng lẽ phải chăm lo cho người trước.
Tới lúc lên trấn, người Bạch gia thôn bắt đầu tản ra. Bạch Ngôn Lê đã quen đường xá, dẫn hắn đi bán sạch chỗ trứng gà. Hai người cầm tiền thu được chuẩn bị đến tiệm may quần áo. Một nhóm nam nhân đã sớm quan sát bọn họ, không có chút ý tốt, kéo đến vây quanh.
Bạch Ngôn Lê theo bản năng che chắn phía trước, vẫn giữ thói quen bảo vệ tên ngốc xưa kia, "Các ngươi muốn làm gì?"
Đám người tách ra, một nam nhân trung niên bụng phệ bấy giờ mới khệ nệ bước lên phía trước, ánh mắt tà ác nhìn Thương Phạt từ đầu đến chân.
"Tiểu tử." Gã nói chuyện với Bạch Ngôn Lê nhưng chưa lúc nào rời mắt khỏi Thương Phạt, "Nam nhân này đẹp thật, bán không?"