Chuyện Bạch Ngôn Lê đi Tuy Phục không phải nói đi là đi được ngay, bởi vì một người không thể đơn thân độc mã đến Tuy Phục được. Ngoài y ra còn cần xe ngựa và đội hộ vệ theo cùng.
Thương Phạt ném cho y câu nói kia xong rồi quay về phòng bế quan. Vì chuyến viếng thăm thô lỗ của hai vị khách không mời mà toàn bộ yêu quái lẫn con người ở Đông phủ đều bàng hoang. Bọn họ nín thở chờ lệnh, rồi cuối cùng lại nhận được chỉ thị rằng sẽ đưa phu chủ đến Tuy Phục.
Nghe lệnh này, ai nấy đều sững sờ, đủ mọi loại phản ứng, chỉ có Thương Phạt vẫn ngồi im trong phòng, thái độ thản nhiên như không.
"Chuẩn bị xong xe ngựa rồi. Danh sách đội hộ vệ cũng đã xác định xong." Thư Như chui ra khỏi lòng đất, không dám ngẩng đầu, hành lễ với vị ngồi trên giường đá.
"Là do y chọn à?"
"Phu chủ bảo chúng ta chọn vài yêu quái, còn bán yêu và con người thì ngài ấy tự mình lựa chọn."
"Y không nói gì sao?" Bảo y đến Tuy Phục ngang với bắt y đi vào chỗ hết, Thương Phạt tin Bạch Ngôn Lê biết rõ điều này. Ba ngày trước, khi hắn quay lưng đi, Bạch Ngôn Lê sững sờ, không nói nổi một tiếng cầu xin.
"Không ạ, mấy ngày qua...." Nói đến đây, Thư Như dường như rất khâm phục đối phương, "Phu chủ không ngừng giải quyết công chuyện trong phủ, còn căn dặn những việc sau khi mình đi."
"Y lại còn ôm quyết tâm đi chết cơ đấy." Vẻ mặt Thương Phạt có chút phức tạp.
"Mọi chuyện đã an bài, hai ngày sau phu chủ sẽ xuất phát." Thư Như nói rồi lại không nhịn được, lén ngước lên một cái, do dự nói, "Ngài....Ngài thật sự bắt phu chủ phải đến Tuy Phục thật sao?"
"Thế nào?" Thương Phạt hờ hững nói.
Thư Như nuốt nước bọt, nhớ đến việc mấy vị đồng bạn nhờ mình, bất đắc dĩ nói, "Nhìn phản ứng của mấy vị đại yêu Tuy Phục kia, thật ra chưa chắc đã không thể thương lượng với họ mà."
Một đám yêu quái trước khi đến Yếu Phục không ngờ rằng gia chủ nhà mình lại mạnh như vậy, ngay cả đại yêu Tuy Phục cũng phải kiêng nể mấy phần.
"Thương lượng?"
"Vâng. Tuy rằng phu chủ vẫn phải chịu khổ, nhưng chỉ cần ngài ấy còn ở Yếu Phục thì ít nhiều gì cũng giữ được nửa cái mạng. Chứ nếu đi Tuy Phục..." Vậy thì thật sự là cửu tử nhất sinh. Dù sao từ góc nhìn của Tuy Phục thì Đông phủ đã hoàn toàn bỏ rơi vị phu chủ này.
"Không hỏi được tin tức giá trị từ miệng y", Thương Phạt tặc lưỡi một tiếng, "Đám yêu phủ kia sẽ bỏ qua sao?"
"Vậy chi bằng..." Thư Như quyết tâm nói, "Chúng ta khuyên phu chủ, để ngài ấy nói hết những gì mình biết."
Bạch Ngôn Lê sẽ nói sao? Thật ra đến lúc này rồi, nói hay không cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Dù Bạch Ngôn Lê có nói gì thì yêu quái Tuy Phục chưa chắc đã tin. Mà sau cuộc trò chuyện hôm trước, bản thân hắn cũng biết vị bạn lữ của mình đã bị nhiệt huyết đối với đồng loại làm cho mụ đầu, e rằng không nắm được bao nhiêu thông tin.
Nếu Tuy Phục không moi được tin gì hữu dụng từ miệng y thì chắc sẽ lợi dụng y, xử y làm gương.
Một ngôi mộ rơi vào tay đám con người chống đối, thứ phù khí kia giết được bao nhiêu yêu quái, khiến cho vô số yêu tộc căm hận ngút trời, không tìm ra Hạo Nguyệt thì cũng chỉ có thể trút lên y, làm sao buông tha được.
"Ngươi cảm thấy làm thế có ý nghĩa gì sao?" Thương Phạt nở nụ cười, "Bọn chúng đang thiếu một người để giết gà dọa khỉ."
Bởi vì tổ chức kia hiệu triệu con người phản kháng cho nên hiện giờ có rất nhiều con người đứng dậy chống đối, bất kể họ có năng lực đánh lại yêu quái hay không, từ người già cả tay chân chậm chạp đến đứa trẻ vừa mới học cách bước đi. Tin tức lan truyền khắp nơi, ai nấy đều âm thầm quyên góp vật tư cho Hạo Nguyệt. một khi ngọn lửa này cháy lan, giết một hai thôn làng hay thành trấn cũng chẳng dọa được.
Bạch Ngôn Lê thì khác, thanh danh của y rất lớn trong nhân loại, mà sau sự kiện "mộ" này, giết y không những đả kích được Hạo Nguyệt mà còn khiến cho đám người bình thường mất đi tương đối ý chí chiến đấu.
"Xem ra ngài hiểu rõ." Thư Như không còn gì để nói, im lặng nửa ngày lại há mồm ra, nhưng vẫn không nói được câu nào.
Thương Phạt tự sờ ngón tay mình, bộ dạng lãnh huyết vô tình thông báo một câu, "Sau chuyện này, nói cho toàn yêu phủ, cẩn thận với Hạo Nguyệt."
"Vâng." Thư Như có bề ngoài như một đứa trẻ năm tuổi, nhìn khá đáng yêu, nhưng cặp mắt lại vô cùng ác đọc. Hắn ưỡn thẳng lưng, thấy Thương Phạt không nói gì thêm, liền biến mất tại chỗ.
Thương Phạt chờ hắn đi rồi mới nghiêng người nằm xuống, soạt một tiếng mở quạt ra, phe phẩy làm mát chinh mình. Mãi đến khi hơi mơ màng buồn ngủ, hắn mới che quạt lên mặt, nhắm mắt chìm vào mộng đẹp.
Hai ngày mau chông qua đi, phía Tuy Phục cũng đã nhận tin Đông phủ sẽ tặng cho họ người họ cần.
"Mấy vị kia không vào Yếu Phục nhưng cũng phái đội ngũ đến đón." Đặt quân cờ trắng trắng xuống, Tư Vĩ cau mày, chỉ hận không thể dí sát đầu xuống bàn cờ mà nghiên cứu.
"Ồ." Thương Phạt rất thờ ơ đặt xuống quân cờ đen, "Y thế nào rồi?"
Một câu hỏi rất không rõ ràng nhưng Tư Vĩ vẫn biết ngay phải trả lời ra sao, "Tiều tụy hơn nhiều, nhất là hôm qua. Từ sáng đến tối y không ăn gì, Đào Bão Bão nói ngay cả nước cũng không chịu uống, chỉ giam mình trong phòng, ngẩn người nhìn vách tường."
"Ta còn tưởng y không biết sợ là gì."
"Làm sao mà không sợ được chứ?" Tư Vĩ khổ sở đặt một quân cờ xuống, rụt rè nói, "Lúc trước y chỉ làm bộ chút thôi chứ ai mà không sợ chết. Hơn nữa, chết thật ra cũng đơn giản, nhưng nếu rơi vào tay đám yêu quái Tuy Phục này..."
"Thành chủ Áo thành còn chịu được mấy tháng cơ mà." Một làn khói bốc lên. Tại cửa sau của căn phòng nhỏ, một bóng người dần hiện rõ. Chu Yếm đi tới hành lễ, "Thuộc hạ nghe nói lúc phát hiện ra thi thể, người đó chỉ còn lại một lớp da bọc xương. Thân thể phu chủ chúng ta còn không bằng y."
Coi như chỉ còn lại một hơi thở, yêu quái cũng có thể cứu sống một con người. Cảm giác kề cận cái chết lặp đi lặp lại từng ngày trong suốt một tháng, dù là kẻ kiên cường nhất cũng phải hóa điên.
Lúc trước, để cho cư dân Áo thành bớt đau thương, sau khi phát hiện thi thể của thành chủ, Bạch Ngôn Lê hạ lệnh che giấu, xem như người đã chết ngay khi quân đảo chính vào thành, không để dân chúng biết được những chuyện sâu xa khác.
Nhưng bản thân y là người biết rõ từng chi tiết nhỏ nhất, giờ dẫm vào vết xe đổ của người ta, làm sao không sợ hãi cho được.
"Làm không tệ." Thương Phạt ngâm nga hát một khúc Liên Hoa Lạc, liếc mắt nhìn hắn.
Chu Yếm được khích lệ, lấy làm vui vẻ, lập tức xích lại gần nói, "Nhưng lão Đan điểu kia hình như cũng biết chuyện, sao không chịu nhắc đến."
"Phá được thế cờ này rồi!" Tư Vĩ lại đặt một quân xuống. Thấy mình sắp thua, Thương Phạt nhấc quạt lên, gõ cốp xuống đầu lão một cú.
"..." Tư Vĩ một tay ôm đầu, đau đến suýt trao nước mắt, nhưng không dám than một tiếng. Lão liếc mắt nhìn Chu Yếm ngồi xổm bên cạnh, cẩn thận dè chừng thay đổi vị trí quân cờ.
Thương Phạt híp mắt, nhìn một hồi thế cục, tương đối thỏa mãn đặt xuống quân cờ của mình.
"Tin này phải giấu kỹ." Thương Phạt vừa quạt cho mình, vừa ngáp một cái, "Trước khi ra tay mà bị phát hiện thì không dễ chơi đâu."
"Ngài yên tâm." Sau khi thành lập khế ước chủ tớ, Chu Yếm biết tuy mình đến sau nhưng được tôn chủ tương đối tín nhiệm, tín nhiệm hơn so với nhiều yêu quái khác. Cho nên lần này, hắn rất nỗ lực biểu hiện năng lực của mình, xem ra gia chủ tương đối hài lòng vì điều đó.
"Phía Hạo Nguyệt thế nào?" Thương Phạt xếp quạt lại, gõ gõ đầu gối của mình, "Hoàn toàn không có động tĩnh gì sao?"
"Không có ạ."
"Ồ..." Lại đặt thêm một quân cờ, Thương Phạt bỗng ngừng động tác.
"Tôn chủ." Tư Vĩ cũng quay đầu sang theo, nhìn ra phía xa sau cánh cửa, nhắc, "Là phu chủ."
"Đoàn xe sắp lên đường rồi." Đã đến giờ, Chu Yếm là đại yêu, cự ly trăm mét cũng không cản trở hắn nhìn rõ vẻ mặt và động tác của Bạch Ngôn Lê.
Người kia đang đứng chờ ngoài sân, đừng nói là vào phòng, thậm chí là cổng sân cũng chỉ dám đi loanh quanh mấy lượt, hết vào lại ra, năm sáu lần như thế mà vẫn không có dũng khí đến gần.
Thương Phạt khép mắt, dù Tư Vĩ đã nói từ trước nhưng hắn vẫn hơi giật mình.
Chỉ qua mấy ngày ngắn ngủi, Bạch Ngôn Lê đã gầy gò đi rất nhiều. Đôi môi mà hắn từng thích nhất kia cũng mất đi huyết sắc, mặc một bộ quần áo mỏng manh, mái tóc không biết lúc nào đã cắt đi phân nửa, trong tay ôm chặt một hộp đồ ăn.
Chu Yếm khịt mũi, "Là bánh bao."
"Vẫn là bánh bao cải xanh." Thương Phạt ném con cờ trong tay xuống, đứng dậy. Không sai, Bạch Ngôn Lê mang tới thứ hắn thích ăn nhất.
Tư Vĩ và Chu Yếm đưa mắt nhìn nhau, yên lặng lẩn vào một góc.
Thương Phạt cách tấm cửa gỗ, nhìn chằm chằm Bạch Ngôn Lê ngoài sân, trong lòng chẳng hiểu sao có chút mong đợi.
Người kia tiếp tục bồi hồi một lúc lâu, cuối cùng mới dừng bước trước cánh cổng, cúi đầu xuống. Bạch Ngôn Lê đặt hộp cơm xuống cổng sân, lại liếc mắt nhìn bóng người mới xuất hiện tại cửa phòng đằng xa. Không biết nghĩ gì, một hồi lâu sau, y quay về phía hắn, cúi sâu người hành lễ, rồi không do dự nữa, thẳng lưng dứt khoát nhanh chân rời đi.
Tư Vĩ làm vẻ mặt sầu khổ, mấy ngón tay xuôi xuống bên hông cứ xoắn xuýt một hồi, cuối cùng khi thấy bầu không khí yên lặng quá, lão mới thử tiến đến dò hỏi, "Để thuộc hạ mang hộp cơm kia vào đây nhé."
Bên ngoài cửa phủ, Bạch Ngôn Lê đã vào trong xe, đoàn người dần đi xa.
Thương Phạt quay người về, mặt không biến sắc nói, "Tiếp tục chơi cờ."
Hạ ba quân cờ trong trạng thái hãi hùng khiếp vía, lão nhện thật sự không chịu nổi bầu không khí trong phòng này nữa, đang định quang sang cầu cứu Chu Yếm thì Thương Phạt bỗng nhiên cầm lấy toàn bộ cờ trắng trong tay, nện xuống bàn cờ.
Tư Vĩ giật mình nhảy thót lên. Ngay sau đó, bàn cờ cũng chia năm xẻ bảy.
Chỉ một quyền mà đập bàn cờ thành bụi phấn, Thương phạt ngẩng đầu lên, tươi cười nói, "Các ngươi xem, tài đánh cờ của ta thật chẳng ra sao."
Còn ai dám tiếp lời cơ chứ. Chu Yếm và Tư Vĩ đều lấm lét nhìn nhau, cúi gằm đầu xuống, chết cũng không mở miệng.
"Thế nghĩa là gì?" Thương Phạt vốn cũng chẳng cần bọn họ đáp, lại, tự hỏi tự trả lời, "Bảo là dạy ta chơi cờ mà trình độ vẫn tệ hại."
Thật ra người dạy Thương Phạt và tất cả đám yêu quái chơi cờ chính là Bạch Ngôn Lê.
Trong đám "đồ đệ" của y, Thương Phạt là trình độ kém cỏi nhất.
"Cờ thí." Xoay người đáp lên một đống gỗ vụn, Thương Phạt nhận thấy trạng thai của mình lúc này rất giống như trước mặt Bạch Ngôn Lê hôm nọ, đi lại lòng vòng, sắp sửa bùng nổ, "Y nói thế nào, hả? Nói thế nào?"
Bỗng nhiên bị điểm danh, đối diện với cặp mắt vàng óng của Thương Phạt, Tư Vĩ lắp bắp, "Cờ thí là một số quân cờ chỉ dùng để bày thế trận, bày trận xong thì bỏ, không dùng tiếp nữa mà dồn sức tấn công khi đã vây được địch."
Những lời này Bạch Ngôn Lê đã từng nói, Tư Vĩ thuật lại không sai chữ nào. Thương Phạt nghe xong thì hừ một tiếng, khinh thường nói, "Riêng cái này thì y dạy tốt."
...
Bạch Ngôn Lê vừa đi được nửa ngày, Đào Bão Bão đã không chịu được nữa, mang một đám người và bán yêu đến trước cửa viện của Thương Phạt.
Tư Vĩ trông coi bên ngoài, thở dài một tiếng.
"Lão ngăn bọn ta làm gì?" Đào Bão Bão khí thế hùng hổ, trợn mắt tức giận mắng, nhưng mà một giây sau, y bỗng để ý thấy trán lão nhện sưng u một cục.
"Gia chủ đang nghỉ ngơi." Tư Vĩ giang rộng hai tay, "Không được phép quấy rầy."
"Lão..." Đào Bão Bão ngơ ngác nhìn, "Đầu bị làm sao thế?"
"Chơi cờ thua." Tư Vĩ chỉ nói một câu ngắn gọn xúc tích.
"Lần trước lão thắng cũng thế mà..." Hai ngày trước, trán Tư Vĩ cũng u lên một cục, nói là do chơi cờ với gia chủ, đánh thắng nên ăn đòn.
"Đúng thế." Gia chủ đánh, lão không dám dùng yêu lực để chữa lành. Tư Vĩ lắc đầu cười, lên giọng cảnh cáo, "Ngươi không biết bây giờ trong kia nguy hiểm thế nào à?"
"Nhưng mà phu chủ..." Đào Bão Bão không cam lòng.
"Đó không phải chuyện chúng ta can thiệp được." Tư Vĩ khẽ thở dài, "Lẽ nào ngươi muốn yêu phủ bị diệt sao?"
"Ta...." Đào Bão Bão nói không nên lời.
Tư Vĩ tiếp tục nói, "Trong yêu phủ có bao nhiêu yêu quái, cả bán yêu và con người nữa. Ngươi muốn họ chết trong chiến loạn sao?"
Lão liên tiếp đặt ra câu hỏi khiến tiểu yêu hoa sững sờ, chỉ có thể cau có mặt mày giậm chân tại chỗ. Đào Bão Bão nhìn cánh cửa phòng, siết chặt nắm đấm rồi vùng vằng bỏ đi.
Sau khi đuổi được đám phiền toái, Thương Phạt ở trong phòng ngủ ngon giấc. Hôm sau, khi trời sáng, hắn triệu tập toàn bộ lãnh đạo cấp cao trong phủ, tuyên bố sẽ bế quan một thời gian.
Đào Bão Bão có vẻ như đã hạ quyết tâm, nhìn Thương Phạt đứng trên bậc thang cũng không dám nói lời nào, cùng các yêu quái khác hành lễ. Bọn họ cứ thế đứng đến khi cánh cửa lớn khép lại trước mắt.
Tối hôm ấy, yêu hoa khăn gói hành lý, lén lút rời yêu phủ.
Đào Bão Bão quyết định rồi, y phải một mình cứu phu chủ ra, hùng tâm tráng chí đuổi theo dọc đường. Nhưng còn chưa qua được con sông lớn, vừa mới ngồi xuống tàng cây chuẩn bị ăn chút gì đó, bóng tối đã bao phủ trên đỉnh đầu.
Trong chớp mắt, y đã bị đối phương khống chế. Đào Bão Bão muốn hét ầm lên nhưng miệng lại bị người đằng sau bịt chặt.
Y liều mạng vung vẫy, hai tay biến thành canh cây vừa muốn quấn chặt yêu quái đằng sau thì dưới ánh trăng, có một dáng người cao lớn xuất hiện.
Khi yêu quái đó đến gần, cuối cùng y mới nhận ra tướng mạo đối phương.
"A a a!" Đôi chân ban nãy biến thành rễ cây đâm vào bùn đất mau chóng quay về hình người, Đào Bão Bão kinh ngạc ngửa đầu, vui sướng gần chết.
"Không kêu nữa đi!" Kẻ khống chế sau lưng y cũng lên tiếng, Đào Bão Bão nhận ra thì ngoan ngoan đứng im ngay.
Tư Vĩ buông tay ra, bất đắc dĩ lau máu trên ngón tay, "Ngươi là hoa yêu, học đâu cái trò của chó thế?"
Ban nãy lúc bịt miệng đối phương, lão bị cắn cho mấy nhát, nếu không nhanh tay là đứt một ngón rồi.
"Lão có tận tám cái tay, tiếc gì một ngón!" Từ trước đến giờ, Đào Bão Bão vẫn luôn lẩn trốn trong lung lũng, sau khi bị Tư Vĩ lừa ra ngoài thì cũng chỉ sống ở yêu phủ, rất ít khi ra ngoài một mình. Cho nên lần này nửa đêm trốn ra, thật sự y cũng rất sợ hãi.
Đại lục Hồng Nguyệt chưa bao giờ bình yên, nhất là buổi tối. Yêu quái nào cũng có thể xuất hiện, thậm chí là đám yêu thú thích ăn tiểu yêu.
Run sợ trong lòng lâu như vậy, bỗng nhiên gặp được người quen, Đào Bão Bão vô cùng kích động, dần dần bình tĩnh lại, y ngơ ngác nói, "Sao mọi người lại ở đây?"
"...." Tư Vĩ muốn trợn trắng mắt.
"Ồ!" Không chờ hai yêu quái trả lời, Đào Bão Bão nhìn sang Chu Yếm, mắt cũng lấp lóe lên, "Các ngươi cũng đi cứu phu chủ phải không?"
"...." Ngửa đầu nhìn ánh trăng, Chu Yếm biết tạm thời khu vực này sẽ không xuất hiện yêu thú nào vì hắn đã đặt chân đến. Sức uy hiếp của đại yêu không phải thứ yêu vương yêu soái có thể với tới. Ngay cả khi Chu Yếm không cố sức phát tán yêu khí, kẻ cảm nhận được khí tức mạnh mẽ của hắn, bao gồm tiểu yêu và yêu thú đều đã chạy xa trăm dặm. Chỉ có mình Đào Bão Bão....Hắn đã đến gần như thế rồi mà y vẫn cứ ngơ ngơ ngác ngác không biết gì.
Thế mà còn có dũng khí đi cứu người.
"Tốt quá rồi!" Đào Bão Bão quắn quýt vỗ tay, cảm động suýt khóc, "Ta biết ngay phu chủ tốt như vậy, sao lại có người không muốn cứu y chứ, không phải thế thì các ngươi đâu có đến. Ta mừng quá trời luôn!"
"..." Tư Vĩ lại trợn trắng mắt.
"Gia chủ thật là độc ác, phụ lòng người ta." Lau nước mắt đầm đìa, Đào Bão Bão chạy đến nắm chặt tay lão nhện, "Các ngươi tốt quá. Sau khi cứu được phu chủ ra rồi, ta nguyện làm trâu làm ngựa cho các ngươi. Bây giờ phu chủ chỉ biết trông chờ vào chúng ta thôi, chứ gia chủ...." Thấy y nức nức nở nở chuẩn bị mắng tiếp, Tư Vĩ liền giật lại tay mình, ám chỉ, "Thật ra gia chủ vẫn luôn bảo vệ phu chủ."
"Hừ, là trước kia thôi!" Đào Bão Bão khóc đến mờ mắt, không thể nhìn thấy Tư Vĩ đang nháy mắt lia lịa ra hiệu với mình.
"Giờ không thế nữa, quả nhiên là lên giường chán rồi là bỏ mà. Suy cho cùng á, cái gì chưa đến miệng mới thấy ngon, chứ ăn xong thì hiếm lạ gì nữa."
"Ngươi...." Sau khi tiếp xúc với con người, Đào Bão Bão đọc được không ít truyện và tranh ảnh. Thấy sắp hỏng bét, Tư Vĩ cuống cả lên, "Nói lung tung gì đó." Lão dùng sức véo tay y mấy cái nhưng Đào Bão Bão vẫn chìm trong phẫn hận, hoàn toàn không nhận ra.
"Bản chất của nam nhân là thế....À không, nam yêu cũng thế luôn. Ngủ với người ta một lần, tình cảm còn một nửa. Ngủ hai lần, tinh cảm còn có một phần ba, ngủ ba lần rồi thì còn dưới cả số không!" Y đếm đếm ngón tay, không nhận ra Chu Yếm đang quay sang một bên khác hành lễ, cứ tiếp tục nói, "Phủ chủ rõ là ngu ngốc, dễ dàng để cho gia chủ động vào người, vần vò đủ mọi tư thế. Giờ thì hay rồi, đến cả một cái chết tử tế cũng không cho. Phu chủ đáng thương của ta, huhu...."
Tư Vĩ vương tay ra, bốp một tiếng.
"Sao lão đánh ta!" Bị tát một cú lệch mặt, Đào Bão Bão sửng sốt chốc lát rồi hùng hùng hổ hổ trợn mắt lên.
"Dùng cái đầu gỗ mục của ngươi mà nghĩ!" Tư Vĩ bất đắc dĩ nghiến răng nghiến lợi nói, "Không có lệnh của gia chủ thì bọn ta tới được đây à?"
"Hở?" Đào Bão Bão chớp chớp cặp mắt to đùng, "Nghĩa...nghĩa là sao?"
"Ngu thì chết!" Cảm thấy bất lực hoàn toàn, Tư Vĩ ngoay ngoắt người sang hướng khác.
"Có ý gì? Lệnh của gia chủ?" Đào Bão Bão kéo một cái, lão nhện không chịu quay đầu lại. Y không thể làm gì khác hơn là chạy đến trước mặt đối phương, "Lão nói cho ta đi, lệnh của gia chủ làm sao? Không phải chính gia chủ bắt phu chủ đi Tuy Phục chịu chết sao, rồi sau đó bế quan, lão...."
Còn chưa nói dứt lời, tiểu hoa yêu tội nghiệp đã văng ra ngoài.
Tư Vĩ im lặng ngước mắt nhìn quỹ tích bay lượn của y, mãi mới rơi xuống đất.
"Ai ui!" Đào Bão Bão ôm mông, không đứng dậy nổi.
Thương Phạt thu chân về, ung dung phủ ống quần.
"Gia chủ." Chu Yếm đi tới, gần như chẳng hề nhìn thấy cảnh tượng khôi hài trước mặt, bình tĩnh nói, "Vượt qua con sông trước mặt là đuổi kịp."
"Đại quân của Huyên Náo phủ và Hỗn Độn phủ đâu?"
"Vẫn giữ khoảng cách nhất định." Chu Yếm ngập ngừng, "Ngài có thể đảm bảo bọn họ thật sự sẽ cùng xuất hiện sao?"
"Dù thân thiết nhưng dù sao cũng chẳng phải một nhà." Thương Phạt nói thế, liếc mắt nhìn hoa yêu đang run cầm cập đằng xa.
"Gia...Gia chủ." Đào Bão Bão mang vẻ mặt đưa đám, đàng hoang đi tới.
"Ngươi vừa nói cái gì?" Thương Phạt mặt không cảm xúc, giọng điệu hết sức lạnh nhạt.
"Dạ...là...." Nửa ngày không nói được câu nào, nghĩ bằng đầu gối cũng biết gia chủ đã nghe hết mấy lời kia. Đào Bão Bão lắp bắp hồi lâu, hai gối quỳ rạp xuống đất gào khóc, "Ngài tha cho ta đi, ta biết sai rồi."
"Thân thể y chắc rất suy yếu." Thương Phạt nhìn màn đêm xa xăm, phía trước không xa là con sông lớn, cho nên nơi này ẩm ướt hơn nơi khác nhiều, "Đi thôi."
"Vâng." Tư Vĩ gật đầu, chờ Thương Phạt đi một đoạn rồi, lão mới kéo hoa yêu điếc không sợ súng dưới đất lên.
"Gia...gia chủ sao lại đến đây?" Đào Bão Bão vẫn còn khiếp sợ đến nỗi quên cả cái mông đau.
"Ngươi nói xem!" Tư Vĩ bấm một cái vào quả đào trên đầu y, chán nản nói, "Ngươi nên mừng vì lần này thân thể phu chủ không khỏe đi, nếu không cái mạng nhỏ của ngươi không giữ được đâu."
"Lão nói thế là sao?" Đào Bão BÃo lại ôm mông đuổi theo Tư Vĩ, không chịu bỏ qua, "Nói cho rõ ràng!"
"Ngươi nhìn còn không hiểu à? Cờ thí là giả thôi, gia chủ chỉ muốn dạy phu chủ một bài học, đỡ cho y sau này to gan làm chuyện tày trời, dọa một trận để y biết sợ."
"Thì ra là thế." Thở phao một hơi, Đào Bão Bão lại kích động nói, "Vậy chúng ta đi chuyến này để đón phu chủ về à?"
"Chưa được đâu." Bay qua sông lớn, Thương Phạt đáp xuống trước tiên. Tư Vĩ quay đầu lại kéo Đào Bão Bão.
"Muốn dọa cũng đã dọa rồi, nhiều ngày như thế, phu chủ tội nghiệp quá."
"Không giao phu chủ ra, đám yêu quái Tuy Phục làm sao chịu giảng hòa. Gia chủ giả vờ bế quan sau đó lại lén đi ra, ngươi tưởng chỉ đơn giản như vậy sao?"
"Thế chúng ta còn phải làm gì?"
"Gia chủ nói, đại yêu của ba nhà kia sẽ chọn một địa điểm để cùng tra hỏi phu chủ chúng ta. Khi đó..." Lão giơ tay, làm động tác cắt ngang cổ, thì thầm, "Giết bọn họ."
Đào Bão Bão, "..."
...
"Phu chủ, ngài có muốn ra ngoài một chút không?" Ngồi ngẩn người trong xe ngựa hai ngày, trừ những lúc giải quyết việc vệ sinh cá nhân, Bạch Ngôn Lê gần như không nhúc nhích, khiến đám hộ vệ rất lo lắng. "Chúng ta đã qua sông rồi, trưa mai là đến được Tuy Phục."
Đoàn xe dừng nghỉ một lúc trong rừng cây, bên ngoài đối mấy chồng lửa trại. Yêu quái hộ vệ đứng canh nghiêm ngặt, đám tiểu yêu cũng biến về nguyên thân để canh gác.
"Thịt nướng xong rồi, ta còn nấu cho ngài một út chao. Gần đây ngài ăn hơi ít."
Trong xe vẫn không có âm thanh đáp lại.
Tôi tới loài người ló đầu nhìn vào, nhẹ giọng nói,"Phu chủ, ta xin phép."
Bạch Ngôn Lê vẫn không trả lời. Y giơ tay phải lên, ngắm nghía sợi dây đỏ quấn quanh. Chầm chậm, y đưa một tay khác. Nhẹ nhàng vuốt ve miếng vảy màu vàng.
Đây là món quà Thương Phạt đã tặng. Bạch Ngôn Lê vinh viễn nhớ vẻ mặt của vị đại yêu khi ấy, tuy ra vẻ bình thường nhưng lại để lộ chút căng thẳng, bối rối, không hề giống với hình tượng mọi khi, vô cùng đáng yêu.
"Haizz." Hồn Văn vào trong xe, thấy phu chủ nhìn chiếc vòng tay đến ngây người, bèn thở dài nói, "Ngài có nhìn nữa, vị đó cũng không đổi ý đâu."
Bạch Ngôn Lê nắm lấy miếng vảy, không lên tiếng đáp. Y chỉ muốn cảm nhận nhiệt độ từ nó tỏa ra.
"Yêu quái chính là như vậy, vô cùng bạc bẽo, không có tinh cảm." Hồi Văn tức giận trong lòng, nhưng không dám đến giật chiếc vòng kia, chỉ đành đặt đĩa thức ăn xuống, khuyên nhủ, "Ngài vẫn nên ăn gì đó đi, ngày mai đến Tuy Phục rồi..." Gã im lặng một hồi, khàn giọng nói, "Không biết bọn chúng có cho ăn hay không. Dù sao ngài cũng phải tích chút sức lực mà ứng phó."
Hồi Văn đứng lên nhưng không lập tức đi ra, "Ngài còn hy vọng xa vời gì nữa? Hắn không đổi ý đâu, càng không tới gặp ngài. Nếu là nhất thời kích động thì bây giờ cũng đã bình tĩnh lại rồi. Nếu thật sự không nỡ thì đã sớm đưa ngài về từ nửa đường. Bây giờ chúng ta sắp đặt chân đến Tuy Phục, ngài có thể tỉnh táo chút hay không?"
"Đi ra ngoài." Lần này, giọng điệu của Bạch Ngôn Lê lạnh nhạt, ánh ắmt âm trầm đảo qua đối phương. Hồi Văn lập tức cứng đờ người, lùi lại ra khỏi xe.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT