"Ngươi ung dung quá nhỉ!" Thương Phạt nói với giọng điệu như sắp bùng nổ.
Đám tiểu yêu và bán yêu bảo vệ Bạch Ngôn Lê ngơ ngác nhìn nhau, chạm chạp mãi không dám lui.
"Còn không mau cút?" Thương Phạt thấp giọng, dùng một chút yêu khí. Những tiểu yêu và bán yêu lập tức ôm miệng ôm đầu. Kẻ phản ứng mạnh nhất là Đào Bão Bão bên cạnh Bạch Ngôn Lê, tiểu hoa yêu đáng thương ngã gục xuống đất, nôn ra ngụm máu lớn.
Thương Phạt trầm mặt, không chút thương tiếc.
"Ra ngoài trước đi." Bạch Ngôn Lê vẫn ngồi, vươn tay đỡ hoa yêu dậy.
Quả đào trên đầu Đào Bão Bão héo rũ, có chút sợ hãi nhìn Thương Phạt.
"Cứ ra ngoài đi." Bạch Ngôn Lê nhẹ giọng, vẻ mặt cũng vẫn điềm nhiên như thế, nhưng trong đó ẩn chứa sự kiên quyết.
Thương Phạt không chịu nổ điệu bộ này của y. Đến nước này rồi, ít nhiều gì y cũng nên tỏ ra sợ sệt chứ. Lồng ngực phập phồng, chờ khi đám hộ vệ đã đi hết, hắn vung tay một cái, cửa phòng lập tức sập lại, mạnh tới mức bụi trên góc tường hơi lả tả rơi xuống.
"Sao phu quân lại giận như vậy?" Bạch Ngôn Lê nhắm mắt, Thương Phạt nhìn y điềm nhiên rót một chén trà nóng.
"Sao ngươi không hỏi xem." Thương Phạt hít sâu một hơi, cảm thấy đầu óc mình choang váng, "Xem bên ngoài xảy ra chuyện gì?"
"Đại yêu ở Tuy Phục đến." Ngay từ đầu, yêu quái mới đến đã hô tên Bạch Ngôn Lê, y lập tức được đưa đến bảo vệ ở nơi này, "Người tới đây nghĩa là đã giải quyết xong rồi sao?"
"Con mẹ nó ngươi bình tĩnh thật đấy nhỉ?" Thương Phạt nhìn y chằm chằm, cảm thấy lòng dạ mình sục sôi như thế hình như quá nực cười. Tại sao hắn còn không bình tĩnh bằng một kẻ loài người cơ chứ?
"Bọn họ nói gì với phu quân à?" Đẩy cốc trà ngon mới pha về phía trước, Bạch Ngôn Lê ngước mắt lên.
Thương Phạt nhìn chằm chằm đôi con ngươi đen láy, sâu thẳm như giếng trời. Vào thời điểm này, thái độ của Bạch Ngôn Lê vậy mà lại có chút lạnh nhạt.
"Ngươi tự xem đi." Biến ra một thanh trường kiếm, Thương Phạt ném thẳng lên mặt bàn.
Bạch Ngôn Lê vừa đẩy cốc trà về phía trước, chuôi kiếm đã va phải, hất tung ấm trà, khiến cái chén trà nông bỏng tay kia văn về phía y.
"A!" Bạch Ngôn Lê không kịp thu tay, bị trà nóng bắn vào, Không nhịn được đau, y khom lưng kêu một tiếng.
"...." Thương Phạt tiến lại mấy bước, thấy vậy liền nhíu mày. Hắn định lại gần theo bản năng, nhưng thấy ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng của Bạch Ngôn Lê, hắn lập tức dừng bước.
Mu bàn tay nhanh chóng phồng rộp lên, Bạch Ngôn Lê nhịn đau, dùng một tay khác chạm vào thanh trường kiếm.
Thương Phạt không muốn làm đau y, nhưng tâm trạng phức tạp khiến cho lửa giận bùng lên khó lòng kiềm chế. Hắn ném thanh kiếm kia đi xong, thấy Bạch Ngôn Lê bị thương thì bình tĩnh lại một chút.
"Phu quân..." Bạch Ngôn Lê mím môi, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên mỉm cười với hắn.
Nụ cười kia cứng ngắc, kết hợp với ánh mắt, để lộ ra vô số bất lực, tự ti và tuyệt vọng.
"Đau không?" Thương Phạt hơi hối hận, không phải vì đã đên đây tra hỏi y, mà vì động tác ban nãy quá thô lỗ.
"Không đau." Nghe hắn quan tâm đến mình, nụ cười trên mặt Bạch Ngôn Lê liền trở
"...." Thương Phạt hít sâu một hơi, cơn giận ban nãy đã nguôi đi không ít. Hắn bước đến trước mặt Bạch Ngôn Lê, cách một chiếc bàn, buồn bực nói, "Ngươi oan ức cái nỗi gì?"
Miệng nói không đau nhưng đôi mắt kia cùng giọng nói kia long lanh ướt át như thế, rõ ràng là đang cảm thấy ấm ức.
"Không phản ta oan ức." Bạch Ngôn Lê ngẩng đầu, " Ta vui mừng lắm, mừng vì phu quân còn để ý đến ta."
"Ngươi chớ có mừng vội." Thương Phạt duỗi ngón tay, liếc nhìn thanh trường kiếm y đang cầm.
"Phu quân." Bạch Ngôn Lê mềm giọng nói, "Ta đứng lên có được không?"
Thương Phạt thẳng thắn quay người, đưa lưng về phía y, "Tuy yêu quái Tuy Phục đã đi rồi nhưng chuyện này còn chưa xong đâu."
"Ý phu quân là?"
"Bọn chúng vẫn muốn ngươi." Thương Phạt vẫn quay lưng lại, một bàn tay ở phía trước siết chặt thành nắm đấm, "Dùng cái đầu thông minh của ngươi mà nghĩ, rơi vào tay chúng sẽ có kết cục gì."
"Sống không bằng chết." Từng lời từng chữ kiên định rõ ràng, Bạch Ngôn Lê chợt cười nói, "Phu quân từng cho ta biết, yêu quái có rất nhiều cách khiến người ta sống không bằng chết mà."
"Ngươi không hỏi thử xem." Thương Phạt trầm giọng nói, "Tại sao bọn chúng lại chỉ đích danh ngươi."
"Tại sao ư?" Bạch Ngôn Lê bật cười có chút điên cuồng, "Hẳn bọn họ phải nói cho phu quân biết rồi chứ?"
"Ta đang đùa với ngươi đấy à?" Thương Phạt xoay người lại, ống tay áo cuốn theo gió lớn khiến một chậu hoa bên cạnh rơi khỏi giá, "Bây giờ ta không có tâm trạng cợt nhả với ngươi!"
Bạch Ngôn Lê nhìn chậu hoa vỡ tan trên mặt đất, nhẹ nhàng bước tới. Cứ như không hay biết gì bầu không khí căng thẳng trong phòng, y ngồi xổm xuống, nhặt canh hoa lên, lại dùng tay thu dọn mảnh vỡ và bùn đất.
Thương Phạt cau mày, nhìn y khom lưng thu nhặt cái chậu hoa vô nghĩa này.
"Bây giờ ngươi lại đang khiêu chiến sự nhẫn nại của ta?"
Bạch Ngôn Lê vẫn khom lưng di chuyển, mặc kệ vạt áo dinh bẩn, cũng như không nghe thấy lời Thương Phạt nói, chỉ chăm chú nhặt từng mảnh vỡ của chiếc chậu sứ lên.
Thương Phạt sờ tay lên trán, cảm thấy thái dương nảy thinh thịch. Hắn vươn tay, vốn định nhấc cả người y lên, nhưng cuối cùng vẫn chỉ vào ấm trà, khiến nó lơ lửng bay lên, rồi rơi ào xuống sàn.
Bạch Ngôn Lê vừa mới dọn sạch được một chút, cái âm đã vỡ nát bên chân y. Nước trà đổ tung tóe, còn có mảnh vỡ bắn vào tay, khiến y dừng sững lại.
Cứ như lạc mất hồn phách, y cứng đơ người, giữ nguyên tư thế đó một lúc thật lâu.
"Bây giờ ta hỏi ngươi đáp."
Giọt máu tí tách rơi xuống mảnh sứ vỡ, nhưng lần này Thương Phạt không hỏi y có đau không nữa.
"Ngươi có biết thanh trường kiếm này hay không." Thương Phạt giật giật ngón tay, thanh kiếm Bạch Ngôn Lê để dưới đất bay vào tay hắn.
Bạch Ngôn Lê không nhúc nhích cũng không lên tiếng.
Thương Phạt mở miệng nói thẳng, "Ngươi cần nghĩ cho kỹ nên trả lời ta thế nào. Dù trước nay ta đối xử với ngươi xem như phsong túng. Ngươi là con người, nên khi ở chung, ta vẫn luôn nhường nhịn." Nếu là yêu quái, Thương Phạt tin chắc mình đã thượng cẳng chân hạ cẳng tay rồi, "Nhưng tất cả những điều đó đều có giới hạn. Ta đã cho ngươi cơ hội, nếu ngươi dám lừa gạt ta, thì không cần đám Tuy Phục, ta cũng có thể lột da ngươi."
"..." Bạch Ngôn Lê vẫn im lặng như cũ, nhưng cổ tay y bắt đầu khẽ động đậy.
"Nghe rõ chưa?" Sau khi bế quan xong, Thương Phạt vốn còn định tìm y thân thiết một hồi, dù sao cũng đã hai tháng không gặp, nào ngờ mọi chuyện lại thành thế này.
"Ta biết."
"...."
"Ta biết." Tiếng thứ hai vang lên, Bạch Ngôn Lê đứng dậy quay người lại, chữ ta biết lần này nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
"Nó là cái gì?" Thương Phạt nhìn y.
"Phù khí." Không do dự, Bạch Ngôn Lê khẽ mấp máy môi. Hai chữ thốt ra khỏi miệng dường như đã rút hết khí lực của y, khiến thân thể y hơi lung lay.
Thương Phạt trầm mặt như nước, ném thanh trường kiếm trong tay xuống đất. Bởi vì sức hắn quán lớn, cán kiếm rung lên hồi lâu mới dừng lại.
"Nói thêm lần nữa."
"Là phù khí." Bạch Ngôn Lê ngước mắt lên, cách hắn bốn năm bước, cố gắng điềm tĩnh nói, "Có thể giết yêu quái."
"Từ đâu mà có?" Thương Phạt gằn từng chữ.
"Mộ." Bạch Ngôn Lê lại mấp máy môi, sau khi nói xong liền cắn chặt môi dưới.
"Ngươi và Hạo Nguyệt." Đáng lẽ Thương Phạt phải rất khó bình tâm, nhưng hắn lại nhẫn nại khác thường, không lớn giọng, chỉ cắn răng nói, "Có quan hệ gì?"
"...." Trước câu hỏi này, Bạch Ngôn Lê có chút ngập ngừng.
Thương Phạt thấy phản ứng đó của y, bèn thở dài một hơi. Đi đi lại lại trong phòng mấy hồi, hắn đạp mạnh vào lưng ghế, quát lên, "Nói!"
Bạch Ngôn Lê bị lửa giận của hắn dọa cho ngây người.
"Không nói cũng được." Khuôn mặt Thương Phạt vặn vẹo, rồi bỗng như mệt mỏi chán nản, "Không nói thì vĩnh viễn đừng nói nữa. Cút, ngay bây giờ...."
"Bọn họ tìm đến ta." Bạch Ngôn Lê nhiều mạng chạy tới, cắt ngang lời hắn.
Thương lách mình tránh đi. Bạch Ngôn Lê vồ trượt, ngơ ngác đứng tại chỗ.
Trước đây đây Thương Phạt luôn để cho y muốn ôm ấp thế nào cũng được, nhưng bây giờ, hắn hoàn toàn không muốn người này đụng vào mình.
"Khi còn ở Hoang Phục, họ đã tìm đến ta, hy vọng ta cả thể giúp họ khai mộ."
"Ngươi không hỏi bọn họ mộ là gì sao?"
"Ta hỏi rồi, họ nói trong đó có vũ khí giết được yêu quái. Có được mộ thì con người sẽ có sức mạnh chống lại yêu."
"Cho nên ngươi giúp chúng?"
"Có gì sai ư?" Bạch Ngôn Lê không giả vờ nữa, Nhận thấy vẻ mặt phản cảm, chán ghét của Thương Phạt, y hoảng hốt đến đỏ cả mắt, vội vàng nói, "Có gì sai sao? Có những vũ khí này, Hạo Nguyệt có thể giết những yêu quái ăn thịt người, ta làm vậy không đung sao? Ta chỉ mong đồng bào mình không bị lũ yêu kia xẻ thịt, vậy là sai sao?"
"Mộ ở đâu?" Thương Phạt cau mày. Trước ngày hôm nay, nếu như Bạch Ngôn Lê khóc nức nở nói với hắn những lời này, hắn không biết liệu mình có mềm lòng bỏ qua không, nhưng giờ chắc chắn không thể.
"...." Bạch Ngôn Lê nhìn Thương Phạt bằng ánh mắt muôn phần cầu xin, gần như lần nào cũng hiệu quả, thế nhưng vị đại yêu vẫn luôn cưng chiều y lúc này lại hoàn toàn thờ ơ, không chút động lòng.
"Ở đâu?"
"Nếu ta nói ra...." Bạch Ngôn Lê thì thầm, "Có phải tất cả yêu quái sẽ biết, Yêu quái Tuy Phục sẽ biết không? Bọn họ sẽ phá hủy mộ sao? Hay là lợi dụng mộ để lừa giết Hạo Nguyệt?"
"Vâng." Nếu đã nói là ở Nam Hoang, Thương Phạt cũng đoán ra phần còn lại.
"Hạp Nguyệt liên hệ với ngươi từ lúc nào?" Thương Phạt muốn biết từ bao giờ y đã bắt đầu qua mặt hắn để giở trò.
"Từ khi chúng ta tấn công Nam phủ."
"Ngươi bày ra kế sách kia, tin chắc rằng Tu Cẩn sẽ không dám bỏ lại yêu phủ, là do Hạo Nguyệt bày cho ngươi."
"Không, sau khi ta vây được yêu phủ của Tu Cẩn xong, khi xuất binh tấn công Áo thành, họ mới tìm đến ta."
Thương Phạt không tỏ rõ ý kiến, "Vậy ngươi còn làm gì sau lưng ta?"
"Bộ tộc sơn cẩu." Đến nước này, Bạch Ngôn Lê rất đàng hoang hỏi gì đáp nấy, "Để mở được mộ thì cần có dòng máu chính dông của bộ tộc sơn cẩu. Trong tộc của họ có một dạng linh khí nào đó."
"Được." Thương Phạt gật đầu, thế thì không cần giải thích vì sao Bạch Ngôn Lê cần tiêu diệt tộc sơn cẩu nữa, "Chuyện phát sinh mâu thuẫn với Sơn Phong cũng là do ngươi sắp xếp?"
Nếu thật là như vậy thì xem ra hắn cần đánh giá lại bạn lữ của mình lần nữa, suy nghĩ xem sau này có còn dám động vào y nữa hay không.
"Không phải."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT