Bởi vì theo quy tắc thì hai vấn đề trong giờ cơm trưa của bọn họ đã hết.
Thật ra thì không chờ bà ta trả lời Kỷ Vô Hoan cũng có thể đoán được, giống như cây truyền dịch hay giường trong phòng bọn họ, trong căn biệt thự này vẫn sẽ tồn tại một vài thứ chân thật, Đỗ Toa có lẽ cũng tồn tại như vậy, nhưng không biết vì sao bà ta không thể ra khỏi phòng bếp.
“Hóa ra là có chuyện như vậy.” Tuy lúc trước bọn họ cũng đã đoán được phần nhiều, nhưng chính tai nghe thấy vẫn có chút não nề, Lâm Cương thở dài nói: “Đứa bé này thật đáng thương.”
Vừa sinh ra đã bị mẹ giết chết.
Nghĩ tiếp thì mẹ của con bé càng đáng thương, rõ ràng không làm gì lại nhận phải kết quả như vậy.
Lý Liên rất đồng ý, căm phẫn nói: “Đúng vậy, đáng giận nhất chính là tên đàn ông cặn bã ngoại tình kia!”
Đỗ Toa nói vọng ra từ cửa sổ:“Chồng cô ấy đã chết rồi, lúc Văn Trân vừa vào bệnh viện không lâu gã đã vội vàng đi ra ngoài du lịch cùng tình nhân, hai người gặp tai nạn chết, gã ta chết rất thảm, lăn từ triền núi xuống, bị một tảng đá lớn đè gãy tứ chi, mấy giờ sau mới chết, nghe nói trên thi thể có dấu bàn tay màu đen của trẻ con.”
Lý Liên vui sướng vỗ tay: “Đáng đời, quả báo!”
Kỷ Vô Hoan vẫn đang suy nghĩ, NPC trong thế giới kinh dị cũng nhiều chuyện như vậy sao?
Lâm Cương hỏi: "Giờ chúng ta làm gì?"
“Ăn cơm, sau đó đi tìm các mản thi thể.”
Lâm Cương: “Nhưng vẫn còn một khối thi thể trong phòng quái vật.”
Kỷ Vô Hoan sờ vành tai, nhìn về phía Nhiếp Uyên: “Đêm nay tiếp tục nhốt bà ta lại.”
Lâm Cương nhớ lại chuyện tối hôm qua, có chút run rẩy: “Nữa à?”
Kỷ Vô Hoan mỉm cười: “Trước lạ sau quen thôi.”
Kỷ Vô Hoan cướp nốt hai túi thịt khô cuối cùng rồi hớn hở chạy tới vườn hoa ngồi hít thở không khí trong lành.
Kết quả là cậu vừa đi tới cửa biệt thự đã nghe từ ngoài truyền đến hai tiếng cãi nhau của đàn ông.
“Lý Tề, đm mày là người của tổ chức nào?”
“Anh Vương! Em làm gì có tổ chức nào, em là người mới, em cho các anh xem ảnh chụp khối Rubik của em rồi mà!”
“A, đm mày còn đóng kịch? Nếu chỉ là khối Rubik một mặt thì sao lại khó vậy?!” Đao Sẹo kích động mắng: “Tống Thiến đã chết! Cô ta còn chưa kịp dùng tới đạo cụ bảo mệnh đã chết, không thể là quái vật ở mặt đầu tiên, chưa kể đã qua một ngày rưỡi rồi mà chúng ta chỉ biết cách tìm đứa con và nơi này là bệnh viện, tất cả manh mối khác đều không rõ ràng, nữ chủ nhân chết tiệt kia hỏi gì bà ta cũng giả ngu!”
Thật ra đám Đao Sẹo từ ngày đầu tiên tới đây đã biết nơi này là bệnh viện, bọn họ đã lấy và giấu luôn manh mối đó đi, nhưng chính vì vậy nên mới bị lừa.
Bọn họ cho rằng nơi này trước kia là một bệnh viện, xảy ra chuyện gì đó rất kinh khủng mới khiến mọi người ở đây biến thành quái vật, nữ chủ nhân là người biết chuyện cũng là người duy nhất sống sót, bà ta vì hoảng loạn nên mới biến thành bộ dáng điên điên dại dại như bây giờ. Nhưng bọn họ làm đủ mọi cách cũng không moi ra được tin tức gì có ích từ miệng nữ chủ nhân.
Lý Tề bị Đao Sẹo túm cổ áo suýt nữa ngạt thở, liều mạng giãy dụa nói: “Anh Vương, anh buông tay trước đã, em không lừa anh thật mà, em sao dám lừa anh! Không ai không biết cái tên Thiên Khải của các anh? Với lại sao em phải lừa anh, lừa anh thì được gì chứ? Nếu các anh chết thì em cũng chết chắc rồi, anh Vương anh tỉnh táo một chút, em thề, em không lừa anh!”
Có lẽ là vì Lý Tề nói rất chắc chắn, cuối cùng Đao Sẹo cũng buông ra, cười lạnh nói: “Bỏ đi, thách mày cũng không dám, nếu không phải mày thì chỉ có thể là trong đám người chơi mới kia có người chơi lâu năm, còn là trình độ cực cao, nếu không thì độ khó sẽ không tăng lên nhiều như vậy!”
Đao Sẹo tỉnh táo lại, ngẫm nghĩ trong chốc lát, bắt đầu khoanh vùng nhân vật khả nghi: “Nhất định là ba người kia! Hôm qua không biết bọn họ đã dùng đạo cụ gì nhốt Đỗ Toa rồi lấy được chìa khóa, hôm nay bọn họ còn hại chết Tống Thiến.”
Nói đến phần sau, Đao Sẹo tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Hiện tại xem ra bọn chúng còn biết nhiều hơn chúng ta.”
Lý Tề vội vàng hỏi: “Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Đao Sẹo hung ác nói chắc như đinh đóng cột: “Thu dọn bọn chúng, sau đó cướp lấy manh mối trên người chúng nó, tới sáng mai còn có mấy giờ, nhất định chúng ta có thể qua cửa.”
Giống như dân cờ bạc đỏ mắt kiếm lại, gã đã tổn thất một đồng bọn, nếu không thể lấy được phần thưởng dành cho người qua cửa đầu tiên thì lần bán mạng này thành công cốc.
“Nhưng giết người trong trò chơi không phải sẽ bị trừ điểm sao?”
“Ai nói mình phải tự ra tay?” Đao Sẹo cười lạnh nói: “Còn phải cảm ơn bọn chúng cung cấp cho tao một cách mượn dao giết người.”
Kỷ Vô Hoan tựa lên cửa im lặng gặm thịt, nghe được tiếng bước chân rất nhỏ mới phát hiện Nhiếp Uyên đã đi tới, không biết hắn đã nghe được bao nhiêu.
Ánh mắt rất đáng sợ.
Kỷ Vô Hoan cản hắn lại, lười biếng nói: “Đừng nóng vội, buổi tối sẽ dạy cho bọn họ một bài học.”
Nhiếp Uyên túm lấy tay Kỷ Vô Hoan,bắt tại trận bộ móng vuốt đang định lau mỡ lên người hắn: “Học sinh tiểu học?”
“Tròn Tròn, cậu đây là lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử!” Kỷ Vô Hoan trợn mắt nói phét: “Trên tay tôi không có mỡ.”
Thấy Nhiếp Uyên dùng biểu tình trào phúng như nhìn một đứa ngốc nhìn mình, Kỷ Vô Hoan khó chịu mím mối, sau đó hôn một phát lên mu bàn tay Nhiếp Uyên.
Sau đó cậu ta nghiêm túc nói: “Đây mới là lau mỡ.”
Nhiếp Uyên lập tức hóa đá, thanh niên cười hì hì rút tay ra ôm thịt khô bỏ chạy, chạy đến sảnh mới phát hiện Nhiếp Uyên không nổi giận đuổi theo đánh mình.
“Ý, Tròn Tròn hình như đã thay đổi rồi.”
Sao lại hiền vậy.
Trước kia những ai quen Nhiếp Uyên đều sẽ gọi hắn là Đại Ma Vương, mà ở trong mắt Kỷ Vô Hoan, hắn chính là con chó điên, vừa chạm cái đã nổi khùng lên, nổi khùng cái là đuổi theo cắn.
Nhất là lúc nhỏ, mỗi lần Kỷ Vô Hoan sắp bị tóm là cậu chạy tót vào nhà, chỉ cần trốn phía sau ông Nhiếp khóc thút thít nói: “Ông Nhiếp, Tròn Tròn lại bắt nhạt (ẻm nói ngọng) cháu!” Sau đó là có thể ngồi xem Nhiếp Uyên bị đánh đến khóc.
Tuy không biết vì sao Nhiếp Uyên bỗng “đột biến gien”, nhưng nếu đã như vậy thì Kỷ Vô Hoan sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Cậu muốn nhân cơ hội này bắt nạt lại Tròn Tròn!
Bên kia, Nhiếp Uyên nhìn dấu mỡ bóng loáng trên mu bàn tay, sau khi hóa đá thì lại hóa đá.
Hắn đột nhiên cảm thấy mình có hơi là lạ.
Hoặc là nói, khi hắn tỉnh lại, khoảnh khắc thấy Kỷ Vô Hoan ở trong trò chơi, nhiều thứ cũng đã thay đổi.
Sau giờ cơm trưa, hành động tìm thi thể lại được tiếp tục, Kỷ Vô Hoan và Nhiếp Uyên ở trong phòng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tối hôm qua bọn họ đã được chiêm ngưỡng lực lượng khủng bố của quái vật, đêm nay lại càng không dám khinh địch.
Vào bữa tối, bốn người Kỷ Vô Hoan cố ý chờ Đao Sẹo và Lý Tề rời đi mới đến cửa sổ phòng bếp hỏi.
“Đỗ Toa, xin hỏi chúng tôi phải làm gì mới có thể rời khỏi đây?”
“Làm Văn Trân tỉnh lại, giúp cô ấy ý thức được con của mình đã chết.”
Quả là thế, nhiệm vụ chính hệ thống đưa ra là muốn tìm được đứa bé, còn phải tìm ra chân tướng.
Thiếu một thứ cũng không được.
“Ở trong mắt Văn Trân thì chúng tôi là gì?”
Nghỉ ngơi cả buổi chiều, Kỷ Vô Hoan luôn suy nghĩ về vấn đề này, bất kể là bà ta có phân biết được đâu là Đỗ Toa thật đâu là Đỗ Toa giả, nhưng nếu biết bọn họ là do Đỗ Toa —— quái vật màu trắng trong nội tâm của bà ta mời đến, thì sao biểu hiện của bà ta lại bình thản như vậy?
Đỗ Toa trả lời: “Suy nghĩ của người bị bệnh tâm thần không quá rõ ràng, ở trong mắt của cô ấy chỉ có con mình là quan trọng nhất, những thứ khác cô ấy không quá để ý.”
Kỷ Vô Hoan đã hiểu, trừ phi chạm đến con của Văn Trân, nếu không bà ta sẽ chẳng quan tâm tới gì khác.
Đồng nghĩa với việc nếu Văn Trân cho rằng bọn họ tới để chia cách bà ta và đứa con thì chắc chắn sẽ nổi khùng lên.
Đêm nay bọn họ không chỉ cần canh chừng Đỗ Toa, mà còn có Văn Trân.
Hỏi xong hai vấn đề, Lâm Cương và Lý Liên bưng đồ ăn chuẩn bị rời đi, Kỷ Vô Hoan lại đứng ở trước cửa sổ, đột nhiên cúi người chớp chớp mắt với cửa sổ, sau đó miệng ngọt như bôi mật hỏi han: “… Vậy nên tiểu thư Đỗ Toa, tôi có thể hỏi một vấn đề nữa không?”
Lâm Cương vừa định cười nói đừng đùa.
Nhưng một giây sau, vả mặt tới quáinhanh.
Đỗ Toa: “Được, cậu hỏi đi.”
Lâm Cương, Lý Liên:???
Không được, là một NPC không phải bà quá không giữ quy củ à?! Mặt đẹp chớp chớp mắt là đồng ý luôn?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Kỷ · may mắn · vạn người mê · Lầy: chị gì đó ơi, cho chúng em qua cửa luôn đi!
Đỗ Toa: ôi chao được.
Hết phó bản.
Lầy Lầy: Tròn Tròn trở nên là lạ, có vẻ dễ bắt nạt hơn trước!
Tròn Tròn: Tôi trở nên là lạ, hình như muốn… ( nhìn về phía Lầy Lầy)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT