Edit: Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
Sau khi Vu Hoan rời khỏi Từ An Thành nửa tháng, thanh danh của Sở Vân Cẩm lại một lần nữa được tán dương.
Mà Vu Hoan...
Bị bôi đên đến không thể nào đen hơn được nữa!
Sở Vân Cẩm hiên ngang lẫm liệt dùng chính thân thể của mình phong ấn Vũ Hồng Kiếm, cũng không biết dùng cách gì xua tan oán khí trong Phong Tuyết Thành.
Đấng Cứu Thế! Quá dữ!
Đến nỗi Phong Khuynh Dao... Cũng không biết còn sống hay chết!
"Lấy thân thể phong ấn lại ma khí, thân thể của người đó chắc phải bị phế đi rồi chứ?" Vẻ mặt Linh La tò mò hỏi Vu Hoan.
Vu Hoan nuốt xuống ngụm điểm tâm cuối cùng, con ngươi lập lòe tràn ngập ác ý: "Không có hứng thú, nàng ta cũng không phải mỹ nhân!"
Khuyết Cửu đối diện ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lại yên lặng gục đầu xuống, ba người này, tuyệt đối đều là những kẻ kỳ lạ.
Một người bị bôi đen thành vai ác còn đắc ý, một đứa bé có giá trị chiến đấu bạo lực thì thôi, còn thích mỹ nhân. Một người gần như không có giá trị tồn tại, trầm mặt ít nói, lại làm những người khác không dám bất kính với hắn.
"A Cửu, sao ngươi ăn ít vậy? Đến đây, ăn nhiều một chút, ngươi xem sắc mặt của ngươi kìa, trắng đến dọa người như vậy, buổi tối mà thấy chắc bị hù chết mất."
Dòng suy nghĩ của Khuyết Cửu vừa mới chuyển, trước mặt nhiều thêm một phần điểm tâm.
Thấy Linh La đối diện Khuyết Cửu đang dùng đôi mắt to tròn ngập nước nhìn mình, giống như nếu mình không ăn hết, Linh La sẽ khóc cho mình xem.
Này... Linh La chắc chắn sẽ khóc...
Linh La thích ăn thịt, nhưng Vu Hoan thích ăn điểm tâm.
Nhưng người quản lí tài chính là Dung Chiêu, cho nên ăn cái gì sẽ do Vu Hoan định đoạt, vì thế khi ăn điểm tâm Linh La sẽ không chút keo kiệt nào đẩy điểm tâm cho Khuyết Cửu ăn.
Khuyết Cửu yên lặng cầm lấy điểm tâm, cái miệng nho nhỏ cắn cắn.
Ít nói, ăn cơm!
"A Cửu, ngươi đi Thanh Phong Thành làm gì?"
Động tác trong tay Khuyết Cửu dừng lại, có chút kinh ngạc nhìn về phía Vu Hoan vừa mới nói chuyện.
Dọc trên đường đi, Vu Hoan cũng học theo Linh La gọi mình là A Cửu, nhưng mà Vu Hoan chưa bao giờ hỏi chuyện của mình, thậm chí là đa số thời gian đều làm lơ mình...
Sao bây giờ lại cảm thấy hứng thú với mình vậy?
Vu Hoan chớp chớp mắt: "Sao vậy? Không thể nói à?"
Khuyết Cửu buông điểm tâm trong tay xuống, trên khuôn mặt lạnh băng nhiễm thêm vài tầng nhu hòa: "Về nhà."
Vu Hoan nhìn bên ngoài vuốt vuốt cằm: "Những người bên ngoài đó là đi theo ngươi hả? Theo một tháng còn chưa ra tay, ta cũng đều là vì bọn họ sốt ruột giùm."
Thân hình của Khuyết Cửu cứng đờ, ánh mắt dao động, đương nhiên nàng ta cũng biết có người đi theo phía sau, mà ngại với thanh danh của Vu Hoan, những người đó không dám động thủ.
Nhưng mà qua tòa thành này thì phía trước chính là địa bàn của bọn họ... Chỉ sợ...
"Chúng ta làm giao dịch đi! Thế nào?" Ánh mắt của Vu Hoan trong sáng, tựa như đã sớm mưu đồ từ trước rồi vậy.
Khuyết Cửu ngơ ngác hoàn hồn, hé mở cánh môi, hỏi: "Giao dịch cái gì?"
Trên người mình có gì mà có thể khiến vị này coi trọng?
Vu Hoan câu môi cười nhạt, trong giọng nói chứa sự lười biếng: "Ta đưa ngươi đến Thanh Phong Thành an toàn, nhưng ta muốn một thứ trong Khuyết gia của các ngươi."
Thần sắc của Khuyết Cửu tối sầm lại, trên người ẩn ẩn tràn ra cảm giác bi thương thống khổ: "Khuyết gia chỉ còn có một mình ta, không có gì có thể cho Vu Hoan cô nương được."
Còn một mình nàng ta?
Chẳng lẽ Khuyết gia đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Không nên đâu!
Vu Hoan như đang suy nghĩ điều gì đó, gõ gõ mặt bàn, cười như không cười nhìn Khuyết Cửu: "Ngươi chỉ cần đồng ý hoặc cự tuyệt, có hoặc không, ta sẽ tự phán đoán lo liệu."
Trên khuôn mặt của Khuyết Cửu hiện lên tia nghi hoặc, lát sau lại khôi phục bộ dáng thanh lãnh kia, mắt nhìn thẳng Vu Hoan: "Không biết Vu Hoan cô nướng muốn thứ gì?"
Vu Hoan nhún vai, chẳng hề để ý nói: "Một tấm bản đồ."
Bản đồ?
Bản đồ gì đáng giá mà Vu Hoan nhớ thương như vậy?
Khuyết gia sớm đã bị một trận lửa đốt đến sạch sẽ vào mười mấy năm trước rồi, cho dù có cũng sớm đã bị đốt quách cho rồi.
Khuyết Cửu tinh tế đánh giá Vu Hoan lại một lần, thời điểm mình nói Khuyết gia chỉ còn một mình mình, Vu Hoan hoàn toàn không có phản ứng, thật giống như...
Không để bụng, Vu Hoan không quan tâm Khuyết gia còn hay mất.
Nhưng mà, sao mà Vu Hoan có thể chắc chắn, tấm bản đồ kia còn ở Khuyết gia?
Vu Hoan cũng đã nói mặc kệ mình có biết hay không, chỉ cần mình đồng ý là được.
Một bản đồ không biết là gì đó, cùng với sự an toàn của mình đến Thanh Phong Thành...
Cái nào có lợi hơn?
Trong đầu Khuyết Cửu hiện lên một bóng người, lập tức gật đầu: "Được! Nhưng mà ta muốn thêm một điều kiện phụ nữa."
Vu Hoan khẽ cười một tiếng: "Ngươi cũng biết lợi dụng thật đấy."
Biểu hiện của Khuyết Cửu từ mới ban đầu thể hiện ra ngoài cùng với lực chú ý của nàng ta, Vu Hoan đều không dự đoán được, rốt cuộc thì nàng ta cũng chỉ là một thiếu nữ.
Bây giờ còn biết lợi dụng nàng, thêm cho mình một phần ích lợi nữa, thông minh nha!
Hai bàn tay Khuyết Cửu đặt trên đầu gối không ngừng chảy ra mồ hôi lạnh, ánh mắt tập trung trên mâm điểm tâm trước mắt, không dám nhìn thẳng Vu Hoan.
Rõ ràng người bên cạnh mình còn nhỏ tuổi hơn mình rất nhiều, nhưng nàng ta đối với Vu Hoan có loại cảm giác kiêng kị như đối mặt với cường giả.
Trầm mặt hồi lâu, Vu Hoan mới mở miệng: "Nói nghe thử."
Khuyết Cửu lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: "Ta muốn nhờ Vu Hoan cô nương giúp công tử nhà ta tranh đoạt ngôi vị thiếu chủ."
"Yêu cầu của ngươi là vì người khác?" Đừng nói là có cốt truyệt cẩu huyết nữa đó nha?
"Đối với ta mà nói, công tử không phải người khác."
Vu Hoan cười cười không rõ ý vị: "Ngươi xác định muốn một đứa ác độc như ta đây trợ giúp công tử nhà ngươi?" Vu Hoan đã tự bổ não những người đó sẽ phỉ báng vị công tử kia như thế nào rồi.
"Ngươi không phải." Khuyết Cửu rất chắc chắn phản bác, nàng ta thấy Vu Hoan có lẽ tùy hứng làm bậy, vui giận thất thường, nhưng mà nàng ta chưa bao giờ thấy Vu Hoan có một mặt ác độc thật sự.
"Có những lời này của ngươi, ta sẽ giúp ngươi." Vu Hoan khí phách đập một cái "bộp" trên bàn, đưa ra câu kết luận.
Trong mắt Khuyết Cửu hiện lên tia kinh ngạc vui mừng, Vu Hoan thật sự đồng ý rồi.
Dung Chiêu vừa đúng lúc từ bên ngoài trở về, phản xạ có điều kiện hỏi: "Giúp cái gì?"
Nữ nhân này còn muốn giúp đỡ người?
Giúp người ta giết người phóng hỏa?
Vu Hoan lấy đồ mà Dung Chiêu vừa mới đem về, một bên nói: "Giúp A Cửu đoạt ngôi vị thiếu chủ."
Dung Chiêu: "..." Điều này không hề kém cạnh so với việc giết người phóng hỏa đâu!
Sau khi Khuyết Cửu và Linh La rời đi, Dung Chiêu mới ngồi ở bên cạnh bình tĩnh nhìn Vu Hoan.
"Ngươi sẽ vô duyên vô cớ giúp nàng ta?" Nữ nhân này đâu giống như người dễ nói chuyện như thế!?
Vu Hoan nhếch miệng cười, nhướng nhướng mắt nhìn Dung Chiêu: "Ngươi muốn biết? Cầu xin ta đi!"
Dung Chiêu: "..." Cầu xin cái rắm!
Dung Chiêu hừ lạnh một tiếng, thân hình lung lay một cái rồi biến mất tăm.
Cũng may người ở xung quanh đều lo chuyện của mình, không có chú ý đến bên này có người đột nhiên biến mất.
Vu Hoan bĩu môi, cầu xin nàng một chút cũng có mất miếng thịt nào đâu!
"Toang rồi toang rồi, ngoài thành xuất hiện đàn thú!"
"Không xong rồi, không xong rồi, ngoài thành xuất hiện đàn thú!"
Đàn thú? Con ngươi Vu Hoan xoay chuyển, nhìn về phía bên ngoài, vài người vội vàng chạy đi, trong miệng còn không ngừng lập lại những lời đấy.
"Cái gì đàn thú thế?" Có người túm lại người đang la hét.
Người bị túm có chút nôn nóng, nhưng thấy nhiều người ở bốn phía nhìn mình chằm chằm như vậy, vội vàng nói: "Đàn linh thú, bọn nó chạy về phía chúng ta bên này."
"Tại sao đàn linh thú lại đột nhiên xuất hiện ngoài thành?"
"Bớt nói giỡn đi! Linh thú kết bè kết đội còn hiếm thấy, huống chi nói đến nguyên một đàn linh thú?"