Edit: Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
Vu Hoan không tiếp tục đi tiếp, cau mày tinh tế đánh giá thiếu nữ kia một lát.
Linh La biết Vu Hoan chịu không được mùi máu tươi nên cũng không kéo Vu Hoan đến, mà tự mình tiến lên, ngồi xổm bên cạnh thiếu nữ toàn mặc đồ màu đen kia.
"Tiểu Hoan Hoan, ngươi xem mặt nạ của nàng ta thật là đẹp mắt."
"Ngươi chỉ là muốn ta tới xem mặt nạ của nàng ta?" Giọng điệu Vu Hoan có chút âm trầm.
Có phải nàng đã đối xử với con Loli này quá mức hòa ái hay không?
Linh La có chút ngượng ngùng đỏ mặt: "Ta muốn lấy mặt nạ, nhưng mà làm như thế nào cũng không lấy xuống được, Tiểu Hoan Hoan, ngươi có thể giúp ta gỡ xuống được không?"
Trong viện còn có vài nữ nhân khác, vốn tưởng rằng mấy người này là tới cứu thiếu nữ kia, nhưng mà nghe được một lát xong, hình như chuyện không giống như mình nghĩ!
Mấy người đó nhìn nhau vài lần, vô cùng ăn ý di chuyển ra sân bên ngoài.
"Ngươi chặt đầu nàng ta đi không phải được rồi sao?" Vu Hoan vô cùng nghiêm túc đề nghị.
Dung Chiêu: "..." Hung tàn trước sau như một!
Linh La càng xấu hổ: "Quy tắc của Linh Lạc nhất tộc, không thể tùy tiện giết người."
Bọn họ là người của bộ lạc thay thần chúc phúc, gánh vác trọng trách, vô duyên vô cớ giết người là sẽ bị trời phạt.
Vu Hoan trợn trắng mắt: "Vậy chờ nàng ta chết rồi chém."
Thiếu nữ mặc đồ đen quỳ rạp trên mặt đất, ngay lúc Linh La ngồi xổm bên người mình đã tỉnh, hiện tại nàng ta không có sức lực phản kháng, vốn là muốn nhìn xem bọn họ muốn làm cái gì.
Ai biết sẽ nghe một đoạn đối thoại hung tàn như vậy!
Vì một cái mặt nạ, cần thiêt phải vậy sao?
Linh La tựa hồ đang suy xét tính khả thi trước lời đề nghị của Vu Hoan, cuối cùng nàng giống như cầu cứu nhìn về phía Vu Hoan: "Tiểu Hoan Hoan không thể giết chết nàng ta trước sao?"
Vu Hoan nhún vai: "Đại gia Dung Chiêu không cho ta giết người, bằng không ngươi cầu xin hắn, để hắn giúp ngươi giết?"
Đại gia Dung Chiêu: "..." Trần trụi châm chọc.
Linh La rụt rụt cổ, cầu xin Dung Chiêu? Thôi bỏ đi, nàng còn muốn sống thêm mấy năm nữa.
Tình cảnh lập tức an tĩnh lại, Linh La ngồi xổm trên mặt đất chờ thiếu nữ mặc đồ đen tắt thở, Vu Hoan ôm kiếm, thần sắc uể oải nhìn vào không trung đen nhánh.
Dung Chiêu không chớp mắt nhìn chằm chằm Vu Hoan, phỏng đoán nàng hiện tại đang suy nghĩ cái gì.
Tiếng đánh nhau bên ngoài càng ngày càng xa, cuối cùng nghe không rõ nữa.
Nhưng mà tiếng ồn ào trong viện lại càng lúc càng lớn, Vu Hoan dựng tai nghe xong trong chốc lát, hình như là người nào đó mang theo cao thủ tới chi viện.
Thiếu nữ hắc y khống chế hô hấp của mình, chờ thân thể khôi phục, rốt cuộc ở thời điểm sắc trời tối hẳn, thiếu nữ đột nhiên từ trên mặt đất nhảy lên, một phát bắt lấy Linh La, bàn tay mảnh khảnh bóp cổ nàng.
Linh La trừng mắt, khuôn mặt nhỏ bởi vì hô hấp không thuận, nghẹn đến mức đỏ bừng, gian nan nhả ra mấy chữ: "Ngươi... Ngươi..."
Thiếu nữ hắc y bắt cóc Linh La dần lui lại phía sau, cảnh giác nhìn chằm chằm Vu Hoan và Dung Chiêu.
Hai người kia...
Bất kì ai cũng cho nàng ta cảm giác không hề dễ chịu.
Vu Hoan phản ứng chậm nửa nhịp, chờ thiếu nữ thối lui cách mình chừng năm mét, Vu Hoan mới khó khăn lấy lại tinh thần.
Chẳng qua cũng không biểu hiện sự kinh ngạc ra ngoài bao nhiêu, chỉ hơi hơi nhếch khóe miệng, không biết là trào phúng hay là vui sướng khi thấy người gặp họa.
"Bảo ngươi giết chết nàng ta, ngươi không làm, hiện tại bị người ta đảo ngược lại rồi?"
Hai móng vuốt của Linh La ở trong không khí quơ loạn: "Tiểu Hoan Hoan..." Cứu ta!
"Các ngươi là ai?" Giọng nói của thiếu nữ khàn khàn, cặp con ngươi kia như hung ác như sói.
Chỉ có nửa khuôn mặt của nàng ta bị mặt nạ màu bạc bao trùm, nửa khuôn mặt còn lại lộ ra ở bên ngoài, hình dáng rõ ràng, toả ra một cổ đầy anh khí.
Đương nhiên là Vu Hoan nhìn không ra, chỉ là cảm thấy ánh mắt của thiếu nữ trước mặt này đặc biệt tàn nhẫn.
"Đi ngang qua." Vu Hoan trợn mắt nói nói dối: "Nó chẳng qua chỉ là muốn mặt nạ của ngươi, không thể giết ngươi, ngươi thả nó đi!"
Thiếu nữ hắc y nhớ tới lời đối thoại của mấy người này lúc trước, nếu là thật muốn giết nàng ta, bọn họ không có khả năng bỏ qua thời cơ tốt nhất được.
Chẳng lẽ thật sự như bọn họ nói, chỉ là muốn mặt nạ của nàng ta thôi sao?
Thiếu nữ hắc y thả lỏng tay đặt trên cổ Linh La, nhưng vẫn không mất cảnh giác như cũ: "Giúp ta một việc, nếu không ta giết nó!"
"Giết được thì cứ việc, ngươi sẽ không cho rằng nó là cái gì của ta chứ?" Vu Hoan buồn cười nhìn thiếu nữ trước mặt, thế mà lấy Linh La tới uy hiếp nàng...
Lấy giá trị chiến đấu hung bạo của con Loli kia, một giây là có thể bóp chết nàng ta rồi!!
Thiếu nữ có chút nghi hoặc, ba người này đi cùng nhau, trên tay nàng ta lại là một đứa bé, nói không có quan hệ ai tin?
Nghĩ đến điều đó, trong nháy mắt năm ngón tay của thiếu nữ thắt chặt, sắc mặt Linh La vừa mới thoải mái xong, lập tức lại bạo hồng, dần dần biến thành xanh mét.
"Đừng nghĩ sẽ hù dọa được ta, hoặc là đáp ứng ta, hoặc là nó chết!"
Ấn đường của Vu Hoan nhảy nhảy, Dung Chiêu di chuyển về phía trước một chút, đã làm tốt công tác chuẩn bị, thời điểm nữ nhân này trở mặt chém người liền ngăn nàng lại, ai biết lại nghe nàng nói: "Nói đi, muốn bọn ta làm cái gì?"
"Hộ tống ta về Thanh Phong Thành."
"Thanh Phong Thành?" Vu Hoan hỏi lại làm thiếu nữ không rõ là Vu Hoan không biết hay là có ý tứ khác.
"Trước hết ngươi cứ buông nó ra đã." Vu Hoan bĩu môi.
Thiếu nữ cân nhắc, tay bóp cổ Linh La đột nhiên đổi thành nắm cằm Linh La, tay kia cực nhanh nhét một viên đan dược màu đen vào, đồng thời buông Linh La ra.
Đan dược vào miệng lập tức tan ra, Linh La ngay cả phản ứng đều không có đã nuốt vào.
"Khụ khụ..." Linh La vuốt cổ: "Ngươi cho ta ăn cái gì đấy?"
Nữ tử lui ra phía sau một bước, lạnh lùng nhìn Linh La: "Độc dược, trừ phi có thuốc giải của ta, nếu không chỉ có thể chết."
Sắc mặt Linh La trắng bệch, có chút không thể tin tưởng chất vấn thiếu nữ: "Vậy mà ngươi dám hạ độc ta?"
"Đề phòng vạn nhất."
Linh La đặt mông ngồi dưới đất liền bắt đầu gào khóc: "Tiểu Hoan Hoan, hu hu...... Nữ nhân này dám hạ độc ta... Nàng ta biết thân thể ta có bao nhiêu quý giá không? Hu hu hu... Ta thật đáng thương!"
Thiếu nữ có chút phản ứng không kịp, người bình thường phản ứng không phải là phản ứng của ba người này.
Bọn họ hẳn phải là phẫn nộ, hẳn là bức nàng ta giao ra giải dược mới đúng.
Nhưng mà lúc này, tiểu nha đầu mặc đồ đỏ kia ngồi dưới đất khóc, la lối khóc lóc om sòm, mà nữ nhân kia lại là vẻ mặt chuyện không liên quan đến mình, còn nam nhân kia... Căn bản là không nhìn bên này.
Thiếu nữ hắc y có chút ngốc, đường cong khuôn mặt lạnh băng có dấu vết nứt toạc.
"Không phải là ta chỉ muốn mặt nạ của ngươi thôi sao? Ngươi lại ác độc như thế hạ độc ta, hu hu hu... Ta đáng yêu như vậy, sao ngươi có thể ra tay được..."
Dung Chiêu hiểu rõ đôi chút, vì sao Vu Hoan sẽ dung túng Linh La như vậy, tiểu nha đầu này một khi tự luyến lên quả thực là giống Vu Hoan như đúc.
"Được rồi, gào cái gì mà gào, vừa rồi ta chỉ cách cho ngươi giết nàng ta đoạt là được rồi, tự ngươi tìm đường chết, khóc lóc cũng có cái rắm mà dùng!" Vu Hoan bị tiếng khóc ồn đến mức có chút không kiên nhẫn, hướng về phía Linh La rống lên một câu.
Linh La mắc nghẹn, gào khóc biến thành nức nở, lên án nói: "Ngươi không giúp ta."
"Bản thân ngươi không ra tay lại muốn ta giúp ngươi chắc!"
Thiếu nữ hắc y : "..." Nàng ta trở thành vật bài trí rồi?
Có chút ý thức nguy cơ tí đi được không!
"Đủ rồi."
Thiếu nữ trầm giọng quát lớn một câu, uy hiếp nói: "Nếu các ngươi không thể đưa ta an toàn đến Thanh Phong Thành, nó chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ."