Edit: Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
Ngoài thành.
Một đứa bé toàn thân đỏ rực khiêng một thanh đại đao nhìn qua có chút uy phong lẫm liệt, ngăn chặn một cẩm y công tử.
Không phải Linh La thì còn là ai.
"Mỹ nhân, mỹ nhân, huynh lớn lên thật đẹp mắt, là mỹ nhân đẹp nhất muội từng thấy."
Cẩm y công tử kia có chút không kiên nhẫn nhưng ánh mắt nhìn thanh đại đao kia nồng cháy vô cùng.
"Sao tiểu muội muội ở đây một mình thế? Người thân của muội đâu?"
Cẩm y công tử đè lại sự không kiên nhẫn của bản thân, hắn cố gắng nói chuyện thật nhẹ nhàng với Linh La.
Linh La nghiêng nghiêng đầu nhìn hắn, trong mắt to ngập nước đều là những bong bóng màu hồng.
"Muội đi theo mỹ nhân tới nha, muội không có người thân."
Sắc mặt cẩm y công tử kia vui vẻ, dụ dỗ nói: "Sao tiểu muội muội lại khiêng một cây đao lớn thế này chạy lung tung vậy? Hay là để ca ca cầm giúp muội?"
"Không được, cái này không thể cho mỹ nhân được."
Linh La lắc đầu, đây là của Tiểu Hoan Hoan, nếu nàng đưa cho người khác làm vật tín ước, nhất định Tiểu Hoan Hoan sẽ đánh chết nàng.
"Tại sao? Ca ca chỉ là muốn cầm giúp muội mà thôi." Cẩm y công tử tiếp tục dụ dỗ.
Hắn phát hiện tiểu nha đầu này đi theo mình, trên vai khiêng một thanh còn lớn hơn cơ thể của con bé.
Ban đầu hắn chỉ tò mò, một tiểu nha đầu lại khiêng một thanh đại đao chạy loạn khắp nơi.
Sau đó hắn lại phát hiện ra thanh đại đao kia phát ra hơi thở vô cùng đặc biệt, không giống như đao bình thường.
Hắn còn chưa có mở miệng, tiểu nha đầu khiêng đao liền lên tiếng, há mồm ngậm miệng đều là mỹ nhân. Thứ tốt đưa đến tận cửa như vậy, có lý nào hắn lại không lấy?
"Đây là của người khác, mỹ nhân cũng thích nó sao?"
Vẻ mặt Linh La ngây thơ, giống như giây tiếp theo sẽ đưa thanh đao trên vai cho hắn vậy.
"Ừ, rất đẹp." Cẩm y công tử gật gật đầu.
Vẻ mặt Linh La thất vọng: "Nhưng mà cái này là của người khác, ta chỉ là giúp bảo quản thôi."
"..."
Vốn tưởng rằng đứa nhỏ năm sáu tuổi trước mắt này dễ lừa, ai biết kết quả lại như vậy. Cẩm y công tử lập tức đen mặt, duỗi tay túm cổ áo Linh La, xách nàng lên.
"Ngoan ngoãn giao thanh đao cho ta, ta còn có thể giữ mạng cho ngươi, hiện tại chỉ có thể trách ngươi mệnh không tốt." Cẩm y công tử giơ tay muốn bổ xuống đỉnh đầu Linh La, trong con ngươi trong suốt của Linh La cực nhanh hiện lên tia sáng lạnh lẽo, tay cầm Kinh Tà Đao càng chặt.
"Này, một đại nam nhân lại đi khi dễ một đứa bé, có xấu hổ hay không?" Tiếng mắng vang lên dọa cẩm y công tử nhảy dựng, phản xạ có điều kiện nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Hai thân ảnh từ trong thành đi ra, đi ở phía trước là một thiếu niên, vẻ mặt phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn, đi phía sau là một vị công tử trẻ tuổi, hắn liền nghĩ đến bốn từ "Chi lan như ngọc".
Dùng bốn từ này để hình dung một người nam nhân, nhưng lại rất phù hợp.
"Buông ra, buông ra."
Thiến niên chạy chậm đến, trực tiếp giành lấy Linh La từ trên tay cẩm y công tử.
"Ngươi không sao chứ? Ách, là ngươi..."
Linh La xem xét liếc mắt nhìn hắn một cái, dư quang nhìn đến bóng người đang đi về phía này, biểu hiện thật sự bình thường, không hề có một chút trạng thái hoa si nào.
"Xen vào việc của người khác." Linh La hừ lạnh tránh khỏi tay của thiếu niên.
Thiếu niên kia lập tức liền nổi giận: "Ngươi! Con nhóc con này sao lại không biết tốt xấu, ta đang cứu ngươi đấy."
"Ai muốn ngươi cứu, loại cặn bã này, ta còn cần ngươi đến cứu sao?" Từ miệng Linh La phát ra toàn là âm thanh của Loli nhưng vẻ mặt lại tràn đầy khinh thường.
Cẩm y công tử: "..." Vừa nãy còn há mồm ngậm miệng một lần lại một lần gọi mỹ nhân, nháy mắt liền biến thành cặn bã?
"Ngươi... tuổi còn nhỏ như vậy mà đã nhanh mồm dẻo miệng, không biết tốt xấu!" Thiếu niên tức giận không nhẹ, nếu biết là con nhóc con này, hắn sẽ không dư hơi đi xen vào việc của người khác.
Linh La lại trừng mắt nhìn thiếu niên kia một cái, bỗng nhiên con ngươi sáng ngời, lôi Kinh Tà Đao chạy về hướng cửa thành.
Nam nhân đang đi về hướng bên này sửng sốt, nhìn thân thể nho nhỏ lửa đỏ đang chạy về phía mình, trong lòng hắn không khỏi sinh ra vài phần thương tiếc.
Ai biết, Linh La lại chạy ngang qua hắn...
"Loli đáng chết, ngươi mau lại đây cho ông!" Giọng nói to lớn vang dội như muốn nổ tung khu đất xung quanh.
Nam nhân quay đầu nhìn lại liền thấy thiếu nữ đã từng gặp qua ở cửa hàng y phục đang nắm lỗ tai đứa bé toàn thân đỏ rực, một phát cướp lấy Kinh Tà Đao, không khí chợt dao động, nháy mắt liền biến mất.
"Không phải ta đã dặn ngươi ở khách điếm chờ ta sao? Ngươi chạy loạn cái gì? Bây giờ bên ngoài loạn như vậy, với chỉ số thông minh của ngươi bị người bán còn giúp người ta đếm tiền." Vu Hoan trước nay có giận là phát, hiển nhiên lúc này nàng rất tức giận, tốc độ nói chuyện rất nhanh.
Linh La bị rống đến sửng sốt cả người, chỉ số thông minh của nàng không có vấn đề gì...
Dung Chiêu che mắt bất đắc dĩ, nói chuyện không thể từ từ nói sao?
Rõ ràng là lo lắng cho người ta, một hai phải châm biếm người ta trước rồi mới nói sao.
"Vị cô nương này, nó vẫn còn là đứa trẻ mà thôi, ngươi làm vậy..." Giọng nói của nam nhân ôn nhuận kia lại vang lên.
"Không phải đứa nhỏ của nhà ngươi, ta làm vậy thì sao?" Vu Hoan vô cùng bực bội rống lại hắn.
Sao mà một người qua đường tuỳ tiện cũng đến góp vui rồi?
Nam nhân nhớ đến hành vi đưa đứa bé của cô nương này lúc trước, tức khắc nghẹn lời.
"Chạy, Tiểu Hoan Hoan." Linh La đột nhiên túm Vu Hoan, tay nhỏ chỉ một phương hướng khác.
"Chạy thì chạy đi, ngươi còn muốn ta chạy theo ngươi sao?"
Vu Hoan liếc liếc mắt bên kia một cái, tức khắc đen mặt, rống giận.
Đệch mẹ lại là nam nhân!
"Không phải, vừa rồi nam nhân kia muốn cướp Kinh Tà Đao đó."
Vu Hoan: "..." Mẹ nó ai biểu ngươi biến thành trẻ con làm gì, khiêng một thanh đại đao tỉ lệ không phù hợp với ngươi rồi chạy loạn?
Còn kêu ông hùa theo đi báo thù giúp cho nó, cho rằng bà cũng ngu xuẩn giống nó sao?
Linh La thấy Vu Hoan không dao động, tức khắc có chút thất vọng, nhìn bóng dáng dần biến mất kia, rất là uể oải.
Vu Hoan nhìn lướt qua hai người còn lại, cau mày, không nói tiếng nào, vòng qua bọn họ đi về phía ngoài thành.
Đương nhiên là Dung Chiêu trầm mặc đuổi theo, cơ hồ mọi người đều xem nhẹ sự tồn tại của hắn.
Nam nhân ôn nhuận kia chỉ nhìn thoáng qua Dung Chiêu, cảm thấy hô hấp càng ngày càng khó khăn.
Người nam nhân này...
"Tiểu Hoan Hoan, ngươi đi từ từ chờ ta!"
Chờ cái rắm, chân ngắn còn trách ai?
"Người nam nhân phía sau hình như đã gặp qua ở cửa hàng bán trang phục, ngươi ôm người ta gọi người ta là mỹ nhân, sao giờ gặp lại, lại không hoa si nữa?"
Dường như tiểu Loli đáng chết này định nghĩa mỹ nhân chỉ ở lần gặp mặt đầu tiên.
Giọng nói của Vu Hoan không lớn nhưng vẫn truyền đến trong tai nam nhân ôn nhuận ban nãy, vẻ dịu dàng trên mặt không khỏi có chút run rẩy, hắn còn đứng ở chỗ này nha!
"Hứ, không có hứng thú." Linh La vô cùng bình tĩnh trả lời.
Quả nhiên là vậy, Loli chết tiệt này chỉ có hứng thú với mỹ nhân lần đầu gặp mặt.
Lần thứ hai gặp mặt, dù có đẹp, nàng đều không thèm nhìn, đờ mờ Loli chết tiệt này cũng là một con hàng đặc biệt.
Trong đầu Vu Hoan hiện lên bóng dáng Diêm Tố, nàng giống như quên mất con hàng này.
Nhưng không có hắn ở đây cũng tốt, con quỷ thích khóc kia, nàng một chút cũng không muốn gặp.
"Tiểu Hoan Hoan, chúng ta đi đâu? Trở về Phong Tuyết Thành sao?" Linh La có vẻ rất vui sướng.
Vu Hoan hoàn toàn không biết nàng đang cao hứng cái quỷ gì.
"Trở về tìm chết à? Chúng ta đi về phía nam, ngươi thích thì đi theo, không thích thì thôi."
"Ồ? Đi phía nam làm cái gì?" Chuyện ở Phong Tuyết Thành không phải còn chưa giải quyết sao? Mặc kệ vậy ư?
"Ngươi không mở miệng không ai nói ngươi câm."
Từ Từ An Thành đến Tù Linh Cốc đi đi dừng dừng cũng mất thời gian sương sương là ba tháng.