Edit: Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___

Dung Chiêu trầm mặc liếc mắt nhìn Linh La một cái, lạnh lùng mở miệng: "Tín vật đính ước là đưa cho nàng ấy."

Linh La đang tươi cười lập tức cứng đờ, quay đầu nhìn về phía Kinh Tà Đao trong ngực Vu Hoan, ánh mắt lập loè.

Vu Hoan cuống quít ôm chặt Kinh Tà Đao, lui lại, kiên định nói: "Đồ vật đến trên tay ta là của ta, không có đạo lý trả lại, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ."

Linh La thất bại thu hồi tầm mắt: "Vậy được rồi, chờ ta tìm được cái tín vật đính ước tiếp theo, huynh lại cùng ta yêu đương đi!"

Còn có thể như vậy?

Ngươi tưởng là đang mua đồ sao, tiền không đủ tích cóp đủ rồi lại đến.

Thật là đủ lắm rồi!

Vu Hoan không nỡ nhìn thẳng liền dời tầm mắt đi, rũ mắt rối rắm nghĩ xem nên vứt Kinh Tà Đao ở đâu...

Thần Khí tìm được rồi, nhiệm vụ của Dung Chiêu không phải hoàn thành rồi sao?

Mắc mớ gì nàng phải giúp hắn cầm?

Đột nhiên Vu Hoan thông suốt, xách theo Kinh Tà Đao vọt đến trước mặt Dung Chiêu, lôi tiểu Loli ra.

"Thần Khí tìm được rồi, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, dựa vào cái gì muốn ta giúp ngươi bảo quản cây đao rách nát này?"

Kinh Tà Đao rách nát: "..." Lâu rồi không thấy việc đời, nó đã trở thành cây đao rách nát? Là nó đi lạc đơn vị gì rồi sao?

"Đây chỉ là một trong số đó, vẫn còn nữa." Dung Chiêu vô cùng bình tĩnh.

Đầu tiên Vu Hoan là trừng mắt, sau đó đôi mắt bùng lên lửa giận, lại sau nữa trực tiếp đen mặt. Kinh Tà Đao ở trong tay nàng xoay một cái, đẩy về phía trước, muốn nhét vào trong lòng Dung Chiêu.

Dung Chiêu đã sớm phòng bị Vu Hoan, ngay khi nàng có động tác, cả người đều biến mất tại chỗ.

"Dung Chiêu, bà nội ngươi!" Vu Hoan tức muốn hộc máu rống giận, mạnh mẽ ném Kinh Tà Đao xuống mặt đất, còn chưa hả giận dẫm thêm mấy cái.

Linh La rụt đầu, vẻ mặt ngây thơ, thật đáng sợ, đây là bị cái gì bám vào người sao?

Kinh Tà Đao mặt xám mày tro: "..." Thân là Thần Khí, nó cũng có tính cách, vũ nhục nó như vậy, quả thật không thể nhịn.

Thiên Khuyết Kiếm ở trong không khí quơ quơ, yên lặng trao cho Kinh Tà Đao một dòng nước mắt đồng tình. "..." Chủ nhân chính là táo bạo như vậy, quen rồi sẽ tốt.

Quen? Nó đường đường là Thần Khí, đến đâu cũng được người cung kính? Có bao giờ bị người ta dùng chân dẫm qua?

Thiên Khuyết Kiếm lại lung lay vài cái, cảm xúc rất là kích động, nói giống như chính nó không phải Thần Khí: Khi chủ nhân không cần ta, biết ta phải nhận cái đãi ngộ gì không? Ngươi còn không phải mới bị dẫm vài cái sao, có cái gì mà phẫn nộ!

Hai thanh Thần Khí còn đang giao lưu tâm đắc, Vu Hoan đã ở bên cạnh bạo tạc.

"Dung Chiêu, không phải lúc trước ngươi nói với ta Thần Khí muốn tìm chỉ có một thôi sao? Ngươi mẹ nó thật đúng là cho rằng Thần Khí là rau cải trắng hả, tùy tiện ở đâu cũng có thể đụng tới, ông đây không làm." Vu Hoan lại lần nữa cảm giác bản thân mình bị Dung Chiêu lừa.

[Lúc trước ta chưa nói là một Thần Khí, ngươi cũng không hỏi.] Dòng chữ đen thô ở trong không khí đột nhiên hiện ra.

Hiện giờ Dung Chiêu cũng không dám đi ra ngoài, hắn không xác định thời điểm nữ nhân này nổi điên có thể hay không lôi kéo hắn, đồng quy vu tận.

"Vậy là ta sai? Là ngươi mẹ nó đi xin người ta, không nói rõ yêu cầu, còn trách ta?" Ngữ khí của Vu Hoan càng ngày càng không tốt, nhưng biểu cảm trên mặt lại dần dần khôi phục yên tĩnh.

[Giao dịch.]

Vu Hoan nhìn hai chữ giao dịch, trong đầu hiện lên các loại khổ hình giết chết Dung Chiêu.

Hắn giúp nàng giải có một cái trận pháp, nàng lại phải mệt chết đến chết đi sống lại tìm cho hắn không biết là bao nhiêu Thần Khí!

Đậu má căn bản không công bằng.

Vu Hoan hít sâu một hơi, áp xuống tức giận trong lòng.

Trừng mắt nhìn hai chữ giao dịch còn chưa biến mất, nghiến răng nghiến lợi nói.

"Còn bao nhiêu? Đừng nói ngươi không biết, ngươi dám không nói, ta tuyệt đối sẽ không tiếp tục quản chuyện của ngươi. Đừng nói ước định gì với ta, ta căn bản cũng không tin chuyện kia."

Lần trước nàng nên đâm đầu chết luôn ở trên Đổi Hồn Trận, nói không chừng, nàng đã giải thoát rồi...

"Còn bảy món, ngươi thông minh như vậy, chắc là có thể đoán được."

"Ngươi thật đúng là xem Thần Khí là rau cải trắng mà, đệch mẹ bảy thứ, ngươi tìm cho ta xem xem. Lúc trước Sáng Thế Thần đúc Thần Khí chỉ có Thiên Khuyết Kiếm, còn lại đều là Sáng Thế Thần đồ..."

Vu Hoan đột nhiên im bặt, ánh sáng trong mắt phút chốc lạnh lẽo rồi một giây sau lại khôi phục bình tĩnh, lông mi hơi rũ, cảm xúc còn lại trong nháy mắt bị thu liễm sạch sẽ.

Bốn phía chỉ còn lại có gió lạnh gào thét mà thổi tới, Dung Chiêu và Vu Hoan đều lâm vào trầm mặc.

Dung Chiêu thấy được hàn quang chợt loé qua trong mắt Vu Hoan, cái loại mang theo lành lạnh hàn quang này, hắn đã từng thấy.

Là khi Vu Hoan giết một quỷ tu.

Nghe nói quỷ tu kia trong lúc Vu Hoan nhỏ yếu đã từng nhục nhã nàng, cũng một lần muốn ăn nàng.

Sau này Vu Hoan gặp được hắn, ánh mắt nhìn hắn chính là như vậy, lạnh băng thấu xương. Phảng phất giống như chỉ cần liếc nhau với nàng, là có thể bị hàn ý trong mắt nàng đông lạnh.

"Cái kia... Ngươi có khỏe không?" Linh La tìm kiếm nửa ngày, vẫn là cọ đến bên cạnh Vu Hoan.

"Sao không thấy đại mỹ nhân nữa?"

Vu Hoan dùng tay che mặt, khi buông tay ra lại là khuôn mặt không chút để ý, ngả ngớn khinh thường kia.

"Đã chết, từ đây về sau ngươi sẽ không thể gặp được hắn nữa."

Dung Chiêu: "..." Tạo nghiệp sẽ bị nghiệp quật đó biết không!?

Phản ứng của Linh La không như Vu Hoan đoán trước, nàng đầu tiên là sửng sốt, sau đó thật giống như trong nháy mắt đã quên luôn Dung Chiêu.

Lôi kéo tay Vu Hoan, vui vẻ ra mặt nói: "Vậy ngươi biết ở đâu có mỹ nhân không? Ta đã lâu không được nhìn thấy mỹ nhân, không có mỹ nhân dễ chịu, ta có cảm giác như mình sống ở tầng dưới chót của hắc ám ấy."

Dễ chịu...

Loli, ngươi xác định từ này là dùng như vậy?

"Ngươi bị nhốt tại không gian kia đã bao lâu?" Không cần về nhà sao?

Linh La cúi đầu, bắt đầu bẻ ngón tay đếm, sau một lúc lâu cũng không đếm ra cái gì.

Vu Hoan đỡ trán, Diêm Tố là quỷ thích khóc, hiện tại lại tới thêm một con hàng ngốc bẩm sinh?

Thật là chịu đủ mấy chủng loại đặc biệt này rồi.

"Được rồi được rồi, chắc ngươi nhớ rõ nhà ngươi ở đâu chứ?"

Loli này cũng chỉ có khi đánh nhau mới có chút thuận mắt, không đánh nhau quả thực là không chịu nổi.

"Nhớ rõ, nhưng là ta không muốn trở về."

Vu Hoan đột nhiên có loại dự cảm không tốt, mà một giây sau lập tức được nghiệm chứng.

"Ta đi theo ngươi đi." Mắt Linh La cong cong nhìn Vu Hoan.

Vu Hoan ha hả hai tiếng, xoay người liền đi, cũng mặc kệ hai đứa đang nằm ở trên mặt đất song song giao lưu tâm đắc, Thiên Khuyết Kiếm và Kinh Tà Đao.

Linh La cười hì hì đuổi kịp.

Kinh Tà Đao run rẩy: "..." Chủ nhân ngươi đi rồi, sao nàng ta không mang ngươi đi, không cần ngươi sao?

Thiên Khuyết Kiếm hếch cái mặt, rất có kinh nghiệm đáp lại: "..." Chủ nhân không thích phiền phức, nhưng lúc trước chủ nhân đều ôm ta, cho nên gặp phiền phức chính là ngươi.

Nó nhớ rõ chủ nhân hình như không có không gian có thể chứa đựng...

Vu Hoan còn đang tổng kết trong đầu, lần này thu hoạch như sau.

Thần Khí một món, Loli một con.

Nhiệm vụ tìm Thần Khí thêm lượng không tăng giá.

Lật bàn, thu hoạch này đối với nàng mà nói một chút chỗ tốt cũng không có!

Ly Hồn Thạch không lấy được, Sở Vân Cẩm còn như hổ rình mồi chuẩn bị nhai răng rắc mình, Bách Lý Hiên và Bách Lý Chiến cũng chuẩn bị răng rắc đánh treo mình, cuộc sống này thật khó sống mà.

Duy nhất làm Vu Hoan cảm thấy vui mừng chính là, lần này lấy Thần Khí rất thuận lợi, cơ bản cũng chưa gặp phải trở ngại gì, quả thật là giống như đi dạo một vòng.

Nhưng vui mừng đồng thời cũng có bất an, chuyện thuận lợi quá mức, thường thường đều là về sau mới nghiệm chứng, chuyện này không phải đơn giản như vậy mới là chân lý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play