Edit: Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
Thời điểm chùm tia sáng bao phủ nàng, Vu Hoan chỉ cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, thân thể không có trọng lượng rơi xuống, gió lạnh âm hàn ầm ầm rót vào trong cơ thể.
Cái loại lạnh lẽo này không phải chỉ là độ ấm, mà là một loại rét lạnh thẩm thấu đến tận xương.
Vu Hoan muốn ổn định thân thể, nhưng mà giãy giụa một lúc lâu cũng không có cách nào, nàng không biết mình rơi xuống đâu, bốn phía đen nhánh một mảnh, căn bản thấy không rõ.
"Đưa Âm Ngưng Hoa cho ta."
Vu Hoan cúi đầu nhìn Âm Ngưng Hoa còn bị mình nắm trong tay, sắc mặt lập tức tối sầm, ngón tay co chặt, đều là tại thứ đồ hư này!
"Đừng quậy." Giọng nói Dung Chiêu có chút bất đắc dĩ, phỏng chừng lần này lại là hắn ôm nồi...
"Nó là do ta lấy được, ta muốn véo thì véo, liên quan cái rắm gì đến ngươi." Giọng điệu Vu Hoan ác liệt.
"Đường đường là Kiếm Linh Sáng Thế Chi Kiếm thế mà lại cần mấy thứ này mới có thể duy trì hình người, ngươi là giả mạo hả!"
Quả nhiên.
Dung Chiêu lại lần nữa thở dài: "Ta không ngờ lực phong ấn năm đó sẽ lợi hại như vậy..."
"Ha, dùng thần lực đổ bê-tông phong ấn, đương nhiên lợi hại." Vu Hoan cười nhạo một tiếng.
"..." Dung Chiêu nhíu mày: "Làm sao ngươi biết là dùng thần lực đổ bê-tông phong ấn?"
Sắc mặt Vu Hoan cứng đờ, xoẹt một cái nhét Âm Ngưng Hoa vào Thiên Khuyết Kiếm, lung tung đáp: "Nghe nói."
Dung Chiêu nhìn Âm Ngưng Hoa đột nhiên xuất hiện bên người mình, mày nhăn càng sâu.
Lúc trước hắn phong ấn mình, dùng chính sức mạnh của bản thân, cũng là cái gọi là thần lực.
Cho nên bây giờ khôi phục mới chậm chạp như vậy.
Chuyện này không có ai biết...
Dung Chiêu nắm chặt Âm Ngưng Hoa trong tay, từng chút một hấp thu lực lượng, ánh huỳnh quang dần dần ảm đạm xuống, cuối cùng khô héo.
Vẻ mặt Vu Hoan hối hận, hận không thể cho mình mấy cái bạt tai, cho ngươi tiện mồm này.
Hơi thở lạnh lẽo quen thuộc từ phía sau bao vây nàng, bên hông đột nhiên nhiều thêm một đôi tay trắng đến đáng sợ, Vu Hoan lập tức cứng đờ.
Đệch, bà nhét Âm Ngưng Hoa vào từ khi nào thế!?
Miệng chẳng những tiện, tay cũng tiện, cuộc sống này không cách nào qua nổi!
Dung Chiêu ôm Vu Hoan, cằm gác trên vai nàng, trong tiếng nói thanh lãnh mang theo một tia nguy hiểm: "Rốt cuộc chuyện ngươi giấu diếm ta vẫn còn ít nhiều đúng không, hửm?"
"Ách... Không có ít nhiều, coi như có một tí xíu đi..." Vu Hoan chột dạ, âm thanh nói chuyện nhỏ đến sắp nghe không rõ.
Mẹ nó, con hàng này đột nhiên thay đổi phong cách định quậy cái gì!?
Dung Chiêu, ngươi là một tên Kiếm Linh cao ngạo lạnh lùng, cái phong cách này rất không thích hợp với ngươi, mau trở lại phong cách cao lãnh đi!
"Một tí xíu?" Khoé môi Dung Chiêu khẽ nhếch, con ngươi luôn luôn lạnh nhạt nhiễm một tầng phóng đãng sắc lạnh.
"Ngươi có từng nói thật với ta chưa?"
"Có." Vu Hoan ngưỡng cổ nghiêm túc gật đầu: "Tên của ta là thật."
Dung Chiêu: "..."
Hai người còn đang rơi, chỉ là có Dung Chiêu ôm, Vu Hoan cảm giác không khó chịu như trước.
Nhưng mà nàng tình nguyện khó chịu, cũng không muốn bị Dung Chiêu ôm.
Nhận thấy được Vu Hoan bài xích, thần sắc lẳng lơ trong mắt Dung Chiêu trong nháy mắt rút đi, khôi phục bộ dáng lạnh nhạt.
Hắn lỏng tay, nhưng không buông Vu Hoan ra, một ngày nào đó, hắn sẽ biết...
Hơn nữa, hắn tin tưởng, là một ngày không xa.
Vu Hoan thấy Dung Chiêu không có bộ dáng nguy hiểm vừa rồi, cẩn thận thở hổn hển mấy hơi, không bao giờ muốn nói bậy nữa, hù chết bổn bảo bảo.
"Đến rồi." Dung Chiêu buông Vu Hoan ra, nhưng tầm mắt vẫn đặt ở trên mặt Vu Hoan.
"..." Vu Hoan nhìn quanh bốn phía, ôm chặt Thiên Khuyết Kiếm.
"Cái kia... Đây là đâu?"
Có ánh sáng, lại không biết là từ đâu vọng lại. Bốn phía đều là nham thạch, trên tảng đá có thứ gì đó xanh mượt lúc nhúc, ghê tởm muốn chết.
Bên trái bọn họ có một cái thông đạo, còn lại ba mặt đều bị phá hỏng. Trong thông đạo cũng có ánh sáng, nhưng rất mỏng manh, chỉ có thể nhìn được đường đi dưới chân.
"Đi theo ta." Dung Chiêu vòng đến phía trước Vu Hoan, thân hình cao lớn che đậy một ít ánh sáng.
Vu Hoan có chút thất thần nhìn bóng dáng trước mặt, trước nay đều là nàng đi ở phía trước...
"Đừng chạm vào mấy con sâu đó." Giọng nói của Dung Chiêu từ phía trước chậm rãi truyền đến.
Vu Hoan giật mình một cái, cảm giác quái dị còn chưa ấp ủ trong lòng thì biến mất không thấy tăm hơi.
Lúc này nàng chỉ nghĩ một chữ, sâu!
Đậu má, mấy thứ xanh mượt bốn phía này là sâu? Mẹ nó ghê tởm như vậy sao chơi!
Vu Hoan ghé sát mắt vào nhìn, quả nhiên nó động. Da gà lập tức nổi lên, nàng chà xát cánh tay, chạy chậm đến bên người Dung Chiêu, tự nhiên kéo tay hắn lại. Xúc cảm vốn lạnh lẽo, nhưng ở trong hoàn cảnh như vậy, Vu Hoan lại hoàn toàn không cảm thấy lạnh.
Dung Chiêu ghé mắt nhìn nàng một cái, ngón tay giật giật, sửa lại chủ động nắm lấy tay nàng.
Vu Hoan còn đắm chìm ở trên người mấy con sâu xanh mượt, không có chú ý tới động tác này của Dung Chiêu.
Ước chừng đi được nửa phút, ánh sáng phía trước dần dần mạnh lên, nhưng rất vẩn đục, mang theo từng đợt từng đợt hắc khí nhè nhẹ.
Vu Hoan và Dung Chiêu liếc nhau, hai người đồng thời đẩy nhanh tốc độ bước vào trong ánh sáng mơ hồ.
Trước mặt vọt đến một trận âm hàn ẩm ướt mùi tanh, thích ứng một chút, tầm mắt mới dần dần sáng tỏ được.
"Đờ mờ!" Trong mắt Vu Hoan tràn đầy khiếp sợ.
Xương khô, vô số bộ xương khô, xây cao thành hai người.
Mấy bộ xương khô đó không phải màu trắng, mà là phiếm lá màu xanh, trong màu xanh lá lại lộ ra sắc đen, quỷ dị đến cực điểm.
Bên trên còn có không ít mấy con sâu màu xanh biếc, ngẫu nhiên sẽ nhìn thấy trong đó một hai con toàn thân màu trắng.
Vu Hoan dựa lại gần Dung Chiêu, âm thanh có chút run run: "Dung Chiêu, ngươi...ngươi..."
"Lá gan của ngươi biến nhỏ từ khi nào vậy?"
Tia hài hước chợt loé qua đáy mắt Dung Chiêu không thoát khỏi mắt Vu Hoan, nàng khịt mũi cười nói: "Ta ghét nhất chính là mấy con sâu đó, nhìn thấy ghê."
Lời ngầm chính là, đồ vật nàng chán ghét ngay cả ý muốn động thủ nàng cũng không có.
"Có cái gì ngươi không chán ghét không?" Thấy cái gì cũng chán ghét, nữ nhân này có thích cái gì không.
"Ừm... Xem tâm trạng."
"..."
Trên cẳng chân đột nhiên truyền đến đau đớn, Vu Hoan cúi đầu, vừa thấy trên ống quần bò vài con sâu.
Vu Hoan vội vỗ rớt mấy con sâu đó, vén ống quần lên nhìn nhìn chỗ bị đau, nơi đó nổi lên vài điểm đỏ.
Vu Hoan nhíu mày, đầu ngón tay khẽ vuốt qua, nhưng không khôi phục như trong tưởng tượng, ngược lại điểm đỏ còn mở rộng không ít.
Vu Hoan có chút sợ hãi, bản thân nàng có năng lực chữa khỏi cường đại, chỉ cần không tổn thương đến phần mềm, đều có thể khôi phục trong nháy mắt.
Nhưng có một thứ đồ chơi không có cách nào chữa khỏi.
Độc...
Dù là độc rất nhỏ không nguy hiểm đến tính mạng, nàng cũng không thể dùng năng lực này chữa khỏi.
Mấy con hàng này vậy mà có độc...
Dung Chiêu cũng phát hiện Vu Hoan không có cách làm mấy điểm đỏ biến mất, cảm xúc trên mặt lập tức nghiêm túc hơn không ít.
Hắn ngồi xổm xuống, bàn tay nắm cẳng chân trắng nõn của Vu Hoan, đầu ngón tay bao trùm ở trên điểm đỏ, từ từ dời đi.
Vu Hoan rũ mắt nhìn ngón tay trắng đến doạ người của Dung Chiêu: "Sao vậy? Có vấn đề gì?"
Dung Chiêu không trả lời, hắn nghiêng đầu cẩn thận quan sát mấy con sâu nhỏ bò lúc nhúc trên mặt đất một lát, ngón tay buông cẳng chân Vu Hoan ra.
"Chắc là Hồng Đuôi Điệp, nhưng vẫn còn là ấu trùng, độc tính không lớn, ta giúp ngươi giải độc."
Hồng Đuôi Điệp?