Edit: Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___

Bách Lý Hiên giận tím người. Nghiệp chướng này hết lần này đến lần khác khiêu chiến ông ta, nghĩ ông ta không dám giết nàng thật sao?

"Phu quân. Chàng đừng tức giận, Thanh Nhi mới là quan trọng nhất. Nếu nó hại Thanh Nhi ra nông nổi này thì nhất định có cách cứu chữa." Liễu Thanh Thanh thấy Bách Lý Hiên bắt đầu nổi lên sát khí, liền nhanh chóng đến ngăn cản Bách Lý Hiên.

Hiện tại Vu Hoan không thể chết được, nó mà chết Thanh Nhi nói không chừng thật sự không thể cứu được nữa.

Được Liễu Thanh Thanh nhắc nhở, Bách Lý Hiên bình tĩnh lại vài phần, loại bỏ linh lực trên tay, khom lưng xách Vu Hoan lên lần nữa.

"Cho ngươi hai sự lựa chọn. Một là cứu sống Thanh Nhi hoặc là chết."

Lúc này Vu Hoan bình tĩnh dị thường, nàng thoáng nhìn về phía bên giường, môi của Bách Lý Thanh Hoan đã chuyển đen, cách cái chết không còn xa.

Vẫn là câu nói kia, nàng không phải là Bách Lý Vu Hoan, sẽ không đi cứu người không có quan hệ với mình. Huống chi là trong tình huống bị người khác uy hiếp, nàng càng không muốn đồng ý.

"Ta có thể lựa chọn tự sát không?" Vu Hoan nghiêng đầu lộ ra biểu tình bổn cô nương rất đơn thuần lương thiện.

Bách Lý Hiên nghẹn họng, ông ta không ngờ Vu Hoan sẽ trả lời như vậy. Cái này... ông ta biết nói tiếp như thế nào?

Trong phòng lập tức an tĩnh lại. Vu Hoan và Bách Lý Hiên mắt to trừng mắt nhỏ. Liễu Thanh Thanh thì kinh hãi trừng lớn mắt.

Bà ta đã bao lâu rồi không chú ý. Đứa con gái lớn của bà ta từ khi nào đã trưởng thành thành cái dạng này?

Không biết Vu Hoan cởi trói từ khi nào. Nàng đứng lên vỗ vỗ mu bàn tay của Bách Lý Hiên. Bách Lý Hiên chỉ cảm thấy mu bàn tay hiện lên một trận tê dại, theo bản năng buông lỏng tay ra. Sau đó Vu Hoan liền nhẹ nhàng thoát khỏi bàn tay khống chế của Bách Lý Hiên.

Trọng lượng trong tay Bách Lý Hiên trở nên nhẹ bẫng, lập tức bừng tỉnh. Giơ tay muốn bắt Vu Hoan lại, Vu Hoan cười chế giễu tránh đi.

Nàng phát hiện ra chỉ cần Linh Hồn Chi Lực không rời khỏi thân thể là có thể sử dụng. Nhưng nếu rời khỏi thân thể thì chẳng có cách nào đụng đến.

"Bách Lý Thanh Hoan là con gái của các người. Còn Bách Lý Vu Hoan thì không phải con gái của các người à? Nàng ta bệnh tật ốm yếu được các người yêu thương chiều chuộng là điều hiển nhiên. Nhưng các người lại dùng Bách Lý Vu Hoan để cứu nàng ta, trên đời này sợ chỉ trừ đôi cha mẹ cực phẩm các người thì không có ai có thể làm được. Có câu hổ dữ không ăn thịt con, nhưng hôm nay ta đã mở rộng tầm mắt." Giọng nói trào phúng của Vu Hoan chậm rãi lưu chuyển trong phòng. Lúc này nàng có một chút vì Bách Lý Vu Hoan mà cảm thấy không đáng.

Có người nhà như vậy thì còn gì để mà lưu luyến. Nếu đổi lại là nàng, thì nàng đã sớm đốt trụi Bách Lý gia không còn một mống.

Trong lòng Bách Lý Hiên như có vài ngàn cân đá hung hăn đập vào, nhớ lại mấy năm nay, thiên phú của Bách Lý Vu Hoan tuyệt đối là đệ nhất trên đại lục.

Ông ta đáng lý ra nên yêu thương nhiều hơn đối với Vu Hoan mới phải nhưng mỗi khi nhìn thấy Vu Hoan, ông ta không có cách nào yêu thương Vu Hoan giống như Thanh Nhi, thậm chí muốn thân cận với Vu Hoan cũng khó khăn...

"Cứu... Cứu muội ấy. Cầu xin ngươi." Âm thanh kia lại vang lên một lần nữa.

Con ngươi Vu Hoan híp lại, Bách Lý Vu Hoan. Con mẹ nó, ngươi là do họ hại chết, ngươi còn muốn cứu Bách Lý Thanh Hoan, ngươi đúng là con mẹ nó quá ngu xuẩn.

Nhưng nguyên chủ chết như thế nào, Vu Hoan không thể tìm ra dấu vết từ trong ký ức đứt quãng của nguyên chủ để lại.

Người của Bách Lý gia hình như cũng không biết Bách Lý Vu Hoan đã từng biến mất.

Bị ai hại chết cũng khó mà nói được...

Nhưng Vu Hoan có thể khẳng định, Bách Lý Vu Hoan chết không phải do cha mẹ hại, nhưng tính tình của nàng ta tuyệt đối là từ cha mẹ mà thành.

Lại nói, nàng cũng không phải không muốn cứu mà là nàng căn bản cũng không biết cách cứu như thế nào.

"Bách Lý Vu Hoan, ngươi đúng là phản rồi, ông đây sinh ra nghiệp chướng như ngươi cũng không phải để ngươi đến giễu võ giương oai." Cuối cùng Bách Lý Hiên cũng bộc phát cơn giận từ dưới đáy lòng.

Thân hình chợt loé, đã đứng trước mặt Vu Hoan, một chưởng đánh về phía trước ngực Vu Hoan. Vu Hoan liền lao về phía bên cạnh tránh đi. Đáy mắt Bách Lý Hiên hiện lên một tia tính kế nhưng đáng tiếc Vu Hoan lại không nhìn thấy.

Chờ Vu Hoan phát hiện ra mình bị tính kế thì đã chậm. Liễu Thanh Thanh không biết đứng phía bên kia từ khi nào, mặt đất chỗ nàng đi qua xuất hiện một trận ánh sáng mạnh mẽ. Liễu Thanh Thanh cực nhanh ném ra mấy thứ đồ vật. Vu Hoan phát hiện mình bị nhốt ở...

Trận pháp...

Bách Lý gia vậy mà còn có người biết trận pháp? Hơn nữa cấp bậc còn không thấp!

Đờ mờ! Lật thuyền!

[Ngươi xong rồi.]

Trước mặt Vu Hoan xuất hiện mấy chữ cái to, ở trong không khí lung lay vài cái rồi từ từ chậm rãi biến mất.

[Ta có thể cứu ngươi, ngươi có thể suy nghĩ về điều kiện của ta một chút.] Lại là một loạt hàng chữ to xuất hiện trong không khí.

Khoé miệng Vu Hoan giật giật. Cái thứ đồ chơi này sao còn chưa từ bỏ ý định nữa?

Thứ đồ chơi trong cơ thể nàng là cái quỷ gì chính nàng còn không biết. Chỉ biết nó là cái thứ đồ vật rất trâu bò.

Thứ đồ chơi này là khi nàng ở trong di tích phát hiện ra, từ khi kí khế ước với nó, nàng cũng không cần phải ra tay khi đánh nhau. Chỉ cần đứng về phía đó, trong phạm vi Bách Lý gia đều không có một con quỷ.

Nó có thể nói, lại còn là giọng nói của nam nhân, chỉ là nó rất ít khi nói chuyện, phần lớn đều giống như lúc nãy ở trong không khí trống rỗng rặn ra mấy chữ.

Lời nói nhiều nhất chính là muốn Vu Hoan tìm giúp nó cái gì mà Thần Khí gì gì đó.

Mẹ nó. Tưởng Thần Khí là cải trắng à? Tuỳ tiện ra đường mua là có thể mua một tặng một hả?

Cho tới thời đại bây giờ, Thần Khí kia đều thuộc về truyền thuyết.

Nói nhiều đều là nước mắt.

Vừa rồi nàng thừa dịp Liễu Thanh Thanh lấy máu, đem hơi thở của nó hoà vào trong, đến quỷ còn không thể chấp nhận được lực lượng đó nói gì đến cái con người có thân thể liễu yếu đào tơ kia.

Nghĩ nghĩ, Vu Hoan ở trong lòng đáp lại một câu: "Nếu ta không đáp ứng ngươi, ta sẽ chết sao?"

[Sẽ.]

Vật thể màu đen còn chưa biết mất, lại xuất hiện ra một loạt hàng chữ: [Đây là Đổi Hồn Trận, làm linh hồn ngươi vĩnh viễn biến mất.]

Phốc!

Nàng cũng có biết về Đổi Hồn Trận, nhưng một trận pháp cổ xưa như vậy, người Bách Lý gia vậy mà cũng biết!

Này, mẹ nó có nói giỡn không vậy?

Bách Lý Hiên phải cho Bách Lý Thanh Hoan đổi hồn, đem thân thể Bách Lý Vu Hoan làm vật thể chứa linh hồn của Bách Lý Thanh Hoan.

Ta nhổ vào! Ông biết ngay chuyện này không xong mà.

Đổi Hồn Trận chỉ có thể sống một người. Mặt khác linh hồn của một người sẽ làm hiến tế cho trận pháp. Chủ ý của Bách Lý Hiên đúng thật quá hoàn hảo, một mũi tên trúng hai con chim.

"Vu Hoan. Con cũng đừng trách bọn ta, con... con ở trên đại lục gây thù chuốc oán khắp nơi, mang đến rất nhiều phiền toái cho Bách Lý gia. Hiện giờ coi như con cũng được giải thoát, về sau muội muội con sẽ thay con sống tốt, con an tâm đi."

Liễu Thanh Thanh đứng ngoài trận pháp. Vẻ mặt thương sót, không biết là đang nói cho Vu Hoan nghe hay nói cho bản thân nghe.

Trong lòng Vu Hoan còn đang cào tường, làm gì rảnh mà nghe Liễu Thanh Thanh nói cái gì.

Tuy rằng nàng không muốn làm người nhưng nàng cũng không phải không muốn làm quỷ nha.

Linh hồn biến mất thì quỷ cũng không thể làm...

Như vậy không phải là đang trêu đùa nàng sao?

Linh Hồn Chi Lực rời thân thể liền không có tác dụng, muốn phá giải trận pháp trừ khi nàng lấy thân thể này đi đâm trận pháp, nhưng trận pháp cũng không dễ chơi, chạm vào một cái không chết cũng bị thương.

Mặc kệ là chết hay bị thương thì nàng cũng không trốn khỏi trận pháp này được, cái nào cũng không có lời.

Chẳng lẽ nàng phải đồng ý điều kiện của đồ chơi đó đi tìm Thần Khí trong truyền thuyết kia?

Vậy mà hiện giờ cũng chỉ có một lựa chọn...

Vu Hoan ngồi ở trong trận pháp, chống cằm, nhìn người ở bên ngoài không ngừng tiến vào.

Những người này vây quanh bốn phía của trận pháp, tựa như muốn làm cái gì đó, Vu Hoan nhìn một nhúm bóng dáng màu đen ở góc phòng, lông mày nhướng nhướng lên, tên tiểu quỷ này thế mà dám trà trộn vào đây.

Vừa rồi hắn chạy trốn rất nhanh.

Tiểu quỷ nhận thấy được tầm mắt Vu Hoan, nhìn về phía Vu Hoan chớp chớp mắt, miệng há to.

Thân ảnh Vu Hoan cứng đờ một lát, đột nhiên nói: "Được, thành giao."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play