Edit: Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
Dung Chiêu tức giận, lắc mình vào trong Thiên Khuyết Kiếm, Thiên Khuyết Kiếm chịu đựng sự tức giận Kiếm Linh nhà mình, ủy khuất đến thẳng run.
Âm thanh ong ong không ngừng vang vọng ở trong phòng, Vu Hoan bị ồn ào đến phiền, duỗi tay túm Thiên Khuyết Kiếm, đem nó nhét vào chăn bông trên giường.
"Không cho phép ra, không được run!"
Thiên Khuyết Kiếm bị uy hiếp ủy khuất muốn rơi lệ, tại sao lại có chủ nhân hung ác như vậy!?
Còn có tên Kiếm Linh kia, rốt cuộc có phải Kiếm Linh của nó hay không, vì sao cũng khi dễ nó, không công bằng!
Vu Hoan đợi ở trong phòng cái gì cũng không làm, không phải ngủ thì chính là ăn, cho đến đêm, Phong phủ an tĩnh cả ngày mới náo nhiệt lên.
Vu Hoan dựng lỗ tai nghe xong trong chốc lát, biết Phong Vân cũng không có tìm được Diệp Lương Thần.
Chẳng qua cũng có tin tức đặc biệt, người lúc trước thăng cấp kia vậy mà lại là Hứa Nguyên Thanh trong miệng Phong Khuynh Dao.
Vu Hoan gõ mặt bàn, ánh mắt âm trầm: "Làm cái gì, không phải nói thực lực của Hứa Nguyên Thanh so với Phong Khuynh Dao thấp hơn sao?"
Bên ngoài trời sấm sét mây mù dày đặc như cũ, chỉ là lúc này trời tối nhìn không ra, nó còn chưa có tán đi.
Điều này càng làm cho nghi hoặc trong lòng Vu Hoan gia tăng, phương hướng chuyện này giống như càng ngày càng phát triển theo hướng quỷ dị.
Ngoài dự đoán chính là, Phong Vân sau khi trở về trước tiên đến gặp Vu Hoan ngay.
Vu Hoan bắt chéo chân, thần sắc tản mạn nhìn Phong Vân có chút nôn nóng.
"Làm sao vậy? Phong gia chủ buổi tối còn đến đây là có tin tức của Diệp Lương Thần?"
Phong Vân hận cực kỳ bộ dáng này của Vu Hoan, nhưng mà hắn còn có thể có cách nào?
"Bách Lý cô nương, người Bách Lý gia ở bên ngoài chờ ngươi, ngươi xem?"
Đánh chết hắn cũng không nghĩ đến có một ngày bản thân mình sẽ nhìn thấy người Bách Lý gia.
Còn là người ở Bách Lý gia có thân phận có quyền lực, đại trưởng lão.
Nếu bọn họ không phải vì Bách Lý Vu Hoan mà đến, hắn có lẽ sẽ thật cao hứng, nhưng mà Bách Lý Vu Hoan bây giờ là người bị gia môn trục xuất, lại ở quý phủ của hắn, cái này làm cho người Bách Lý gia nghĩ như thế nào?
"Chờ ta? Chờ ta làm cái gì?" Vẻ mặt Vu Hoan đơn thuần hỏi lại.
Phong Vân có giận không dám phát, hai bên đều không thể đắc tội, nam nhân kia...
Phong Vân đột nhiên ở trong phòng nhìn quanh, tại sao không thấy nam nhân kia?
Khi hắn đến cố ý nhìn phòng bên cạnh, nam nhân kia không ở trong phòng, nhưng hiện tại bên này cũng không có, hắn đi đâu vậy?
Chẳng lẽ đã đi rồi?
Nếu là như thế, hắn...
Phong Vân suy nghĩ tung bay, trong đầu đã nghĩ ra nhiều cách bắt Bách Lý Vu Hoan lại, ép buộc nàng giao ra bảo bối tối hôm qua, cũng giao nàng cho Bách Lý gia tranh công.
Nhưng mà còn chưa đợi hắn có hành động, ngoài phòng đột nhiên một trận xôn xao, ngay sau đó đoàn người xuất hiện ở trước cửa phòng.
Dẫn đầu đúng là đại trưởng lão lúc nãy hắn đã gặp, Bách Lý Chiến.
Vu Hoan nghe được âm thanh, liếc mắt nhìn ngoài cửa một cái, đó là một lão già qua tuổi năm mươi, lại không có một chút biểu hiện của sự già nua, ngược lại tinh thần phấn chấn, uy phong lẫm liệt.
Những ký ức thuộc về Bách Lý Chiến lả tả xông ra.
Tuy rằng Vu Hoan nhìn mặt không có năng lực phân biệt rõ, nhưng đối với bộ y phục kia lại quen biết.
Bách Lý Chiến, đại trưởng lão Bách Lý gia, người này tính tình lạnh lùng, làm việc tàn nhẫn quả quyết.
Ở Bách Lý gia, dã tâm của hắn là lớn nhất, tuy rằng Bách Lý Hiên là gia chủ, nhưng khi đối với đại trưởng lão này thì có thêm kiêng kị, kính nhượng ba phần.
Thế mà lúc này hắn tự mình dẫn người đến bắt nàng, cũng không biết là muốn kéo Bách Lý Hiên xuống ngựa hay là vì mục đích khác.
Tức khắc Vu Hoan cảm thấy bản thân mình cũng rất có mặt mũi, không phải ai cũng có thể làm vị đại trưởng lão này tự mình động thủ.
"Bách Lý Vu Hoan, còn không ra." Bách Lý Chiến đứng ở ngoài cửa phòng, nhìn Vu Hoan, trong mắt tinh quang bốn phía, vừa thấy biết ngay không có gì tốt.
"Đại trưởng lão nha, từ xa chạy đến thăm ta, thật là vất vả." Vu Hoan dường như không có nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Bách Lý Chiến, cười tủm tỉm từ trong phòng đi ra.
Phong Vân theo ở phía sau toát mồ hôi lạnh, nha đầu chết tiệt kia rốt cuộc là đầu óc không có suy nghĩ hay là thật sự không sợ!?
Xem tư thế là biết người ta không có ý tốt, ngươi còn tươi cười thân thiết cùng người ta chào hỏi...
Đại trưởng lão cũng bị lời nói mở màn của Vu Hoan làm hoảng sợ, trước kia nha đầu này thấy hắn nếu không phải cất bước liền chạy, thì chính là lén lút chạy, khi nào dám nói chuyện với hắn như vậy?
"Bách Lý Vu Hoan, tàn sát đồng tộc, ngươi cũng biết tội." Đồng tử Bách Lý Chiến co chặt, quát lạnh một tiếng.
"Tàn sát đồng tộc?" Vu Hoan đứng yên ở cửa, dù bận vẫn ung dung nhìn Bách Lý Chiến: "Tội này thứ cho ta không thể nhận."
Nàng căn bản là không có động thủ.
Lửa kia là Dung Chiêu phóng, cho dù chết người, cũng coi như không đến trên đầu nàng.
Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, chuyện nàng chưa từng làm, nàng không cao hứng, là tuyệt đối sẽ không thừa nhận.
Đương nhiên, nếu nàng cao hứng, nhận bừa cũng không có gì, chẳng qua là nhiều thêm kẻ thù mà thôi.
"Giảo biện, Bách Lý Vu Hoan, ngươi thân là đại trưởng nữ Bách Lý gia, lại làm ra chuyện tàn nhẫn này, còn không biết hối cải, quả thực là tội không thể tha." Bách Lý Chiến nói đến vô cùng có nhịp điệu, rất là trào dâng cảm xúc.
Vu Hoan khoanh tay trước ngực, độ cong trên khóe môi cong lên vài phần: "Các ngươi không phải đã trục xuất ta khỏi gia tộc sao? Tại sao bây giờ còn không hài lòng, muốn giết ta diệt khẩu, thanh lý môn hộ?"
"Ta phụng mệnh gia chủ mang ngươi trở về, ngươi không phản kháng, đương nhiên sẽ không tổn thương ngươi." Ánh mắt Bách Lý Chiến có chút mất tự nhiên chếch đi.
"Đại trưởng lão, có một số việc không cần ta tới vạch trần đúng không? Ngươi không cảm thấy cách nói như vậy thật không có chút đáng tin nào sao?" Trong lòng Vu Hoan chỉ cảm thấy buồn cười.
Nàng tin tưởng Bách Lý Hiên xác thật là muốn bắt nàng trở về, bởi vì Bách Lý Thanh Hoan còn chờ nàng cứu mạng.
Nhưng mà Bách Lý Chiến ước gì Bách Lý Hiên xảy ra chuyện còn không kịp, sao có thể sẽ giúp Bách Lý Hiên đến bắt nàng?
"Phụng mệnh hành sự, cần cái gì tin hay không tin, người đến, bắt nó lại." Bách Lý Chiến ước chừng là muốn tốc chiến tốc thắng, người mang đến đều trên bậc Đỉnh Phong Hóa Huyền.
Ước chừng mấy chục người, nhiều người như vậy phần phật một chút đã vây quanh Vu Hoan.
"Đại trưởng lão, ngươi thật sự cho rằng ta sợ ngươi?" Vu Hoan đánh giá những người này, cảm xúc không đổi, một bộ dáng không thèm để vào mắt.
Bách Lý Chiến nghe vậy, trong đầu hiện lên một ít đoạn ngắn trước kia, không khỏi nhíu nhíu mày.
Vị đại tiểu thư Bách Lý Vu Hoan này, quả thật không sợ hắn...
Tuy rằng mỗi lần nhìn thấy hắn đều chạy, nhưng có tình huống có tránh cũng không thể tránh, từ trong những tình huống đó có thể đoán ra, Bách Lý Vu Hoan đối với hắn cũng không sợ.
Thế vì sao mỗi lần nhìn thấy hắn liền chạy?
Bách Lý Chiến suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra nguyên nhân, cắn răng một cái, dù sao nàng cũng chạy không thoát, mặc kệ lúc trước là nguyên nhân gì, đều đã không còn quan trọng.
Vu Hoan kỳ thật không có ý khác, nàng chỉ là đơn thuần biểu đạt một chút là mình cũng không sợ hắn.
Cho nên không cần bổ não làm chi cho hại người.
Bách Lý Chiến cho người cách Vu Hoan gần nhất một cái ánh mắt, người nọ nhanh chóng ra tay, móng vuốt đưa ra, muốn bắt lấy cánh tay Vu Hoan.
Hàn quang nhỏ vụn ở trong mắt Vu Hoan hội tụ, nàng đứng ở nơi đó nhìn người nọ đánh úp mình, dòng khí kéo vạt áo, sợi tóc bay múa, nữ tử đứng ở giữa vòng vây trở nên có chút không chân thật.