Edit: Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___

Diệp Lương Thần tức giận đến hộc máu, trong lòng hận không thể chém Vu Hoan thành trăm mảnh, nữ nhân này đi đâu gây tai họa không đi, cố tình muốn đến Phong Tuyết Thành.

Lại còn tại thời điểm mấu chốt như vậy!

Vu Hoan liếc liếc mắt nhìn Phong Khuynh Dao, nàng ta nắm trường kiếm màu đen an tĩnh đứng ở bên cạnh, trong mắt sớm đã không còn vẻ hung ác vừa rồi.

Mục đích của Diệp Lương Thần người khác không biết, nhưng Vu Hoan lại đoán được vài phần.

Năng lượng đặc thù của Ly Hồn Thạch là nó có công năng phân biệt bảo vật, sợ là Diệp Lương Thần đã biết trên người Phong Khuynh Dao có Thần Khí từ khi nào, cho nên trăm phương nghìn kế muốn cưới Phong Khuynh Dao.

Sao nàng có thể trơ mắt nhìn Thần Khí bị người khác mơ ước.

"Lại cho ngươi một cơ hội nữa, đưa Ly Hồn Thạch cho ta mượn dùng một chút. Nếu không ta thật sự sẽ giết ngươi."

Trên người Vu Hoan sinh ra lệ khí làm Diệp Lương Thần hung hăng run lên.

Trong lòng quanh quẩn một cổ khủng hoảng, máu tươi lẫn mồ hôi nhỏ giọt ở ngực, gom lại nhuộm thành một mảnh đỏ thắm.

"Ly... Ly Hồn Thạch thật sự ở Từ An Thành. Ta không có lừa ngươi." Diệp Lương Thần chịu đựng khủng hoảng trong lòng.

Tác dụng của Ly Hồn Thạch, người Diệp gia biết đến không nhiều lắm. Nhưng mà nó có ý nghĩa phi phàm, có thể nói là vật tượng trưng cho thân phận chủ nhân của Diệp gia.

Hắn là con của vợ cả được sủng ái nhất ở Diệp gia, Ly Hồn Thạch xác thật đã sớm truyền cho hắn.

Mấy năm trước, hắn vô tình phát hiện Ly Hồn Thạch có công năng phân biệt bảo vật, hắn mất rất nhiều thời gian mới biết rõ ràng mỗi lần Ly Hồn Thạch phân biệt bảo vật sẽ phát ra ánh sáng đại biểu cho cấp bậc.

Hắn phát hiện trên người Phong Khuynh Dao có một loại ánh sáng trắng mà trước nay hắn chưa từng nhìn thấy trên Ly Hồn Thạch.

Ở trong một ít sách cổ có ghi lại, chỉ có thần vật mới có thể phát ra ánh sáng trắng như vậy.

Cho nên hắn mới không tiếc hạ thấp thân phận, cho người đến cửa cầu thân.

Đáng giận chính là, nha đầu chết tiệt Phong Khuynh Dao kia lại sống chết không chịu gả cho hắn.

Hôm qua hắn vừa đúng lúc có việc ở Phong Tuyết Thành, nhìn thấy bạch quang kia, hắn liền nghĩ đến Phong Khuynh Dao đầu tiên, cho người đi ra ngoài hỏi thăm, quả nhiên là Phong Khuynh Dao.

Hắn không biết thứ trên người Phong Khuynh Dao là cái gì, nhưng nhất định không phải là vật bình thường, hắn không thể để cho người khác có được, cho nên mới sáng sớm đã đến cửa Phong gia cầu hôn.

Mặt mày Vu Hoan nhiễm một tầng lệ khí, ngón tay dưới làn áo tím không ngừng nắm chặt, ánh mắt lập loè canh chừng.

Cảm giác lạnh lẽo truyền đến cánh tay, Vu Hoan nháy mắt hoàn hồn.

Vu Hoan rũ mi mắt xuống, thu lại lệ khí còn chưa kịp phát ra trong mắt.

"Cảm ơn."

Cổ lệ khí dưới đáy lòng kia thường thường sẽ nhảy ra, trước kia nàng đều dùng hình thức tàn sát quỷ tu cho hả giận, sau khi ký khế ước với Dung Chiêu, hắn sẽ ngăn cản nàng.

Tuy rằng cơ hội thành công là 1% nhưng Dung Chiêu vẫn sẽ làm không biết mệt.

Duy trì hình người như vậy, hiển nhiên ngăn cản càng dễ dàng hơn một ít.

Dung Chiêu thu hồi tay, thần sắc đạm mạc, chỉ có chỗ sâu trong đáy mắt có tình cảm khác nảy sinh trong yên lặng.

"Ngươi phải khống chế được cổ lệ khí kia, bằng không thân thể này chịu không được bao lâu."

Vu Hoan xiết chặt tay, móng tay đâm vào da thịt, nàng lại một chút cũng không cảm nhận được đau đớn.

Chỉ cần nàng còn nhớ rõ những chuyện đó, cổ lệ khí này sẽ không biến mất.

Đây là tội nghiệt của nàng, sẽ theo nàng cho đến khi nàng chết.

Vu Hoan cúi đầu xuống đứng ở nơi đó, váy dài màu xanh bị gió lạnh thổi bay lên, ở trong không khí xẹt qua một tầng tầng gợn sóng, cả người đều lâm vào một loại tĩnh mịch khó có thể miêu tả.

Ngực Dung Chiêu có chút đau, há miệng thở dốc, lại không biết muốn nói gì.

Chuyện của nàng...

Hắn không biết chút nào.

"Lời ngươi nói là thật?"

"Đại gia, chuyện này rất nhanh sẽ truyền khắp đại lục, ta nào dám nói bậy."

Vu Hoan lại chuyển động con ngươi đang dại ra, áp chế cảm xúc dư thừa trong lòng xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Lương Thần.

Có một hạ nhân đang ngồi xổm bên cạnh hắn, đúng là hạ nhân lúc trước rời đi.

Vu Hoan nhìn về phía Diệp Lương Thần. Đồng thời Diệp Lương Thần cũng ngẩng đầu nhìn về phía nàng, tầm mắt hai người giao nhau ở trong không trung.

Trên mặt Diệp Lương Thần đã không còn vẻ hoảng loạn vừa rồi, thậm chí là...

Nhiều hơn một tầng tự tin.

Con hàng này không phải là bị đánh đến ngu rồi chứ?

"Bách Lý Vu Hoan, ngươi có thể ở trên đại lục hoành hành ngang ngược, chẳng qua cũng chỉ là ỷ vào Bách Lý gia làm hậu thuẫn, hiện giờ Bách Lý gia đã nói rõ trục xuất ngươi khỏi gia tộc, ngươi còn có cái gì mà kiêu ngạo?"

Một câu nói của Diệp Lương Thần, liền hoá giải nghi hoặc của Vu Hoan.

Quần chúng xung quanh một mảnh ồ lên, vị Bách Lý Vu Hoan đệ nhất thiên tài trên đại lục này vậy mà bị trục xuất khỏi gia tộc...

Chuyện Bách Lý Vu Hoan làm trong ba năm này, cuối cùng cũng làm Bách Lý gia chịu không nổi nữa sao?

Vu Hoan còn tưởng rằng Diệp Lương Thần đã tìm được biện pháp ngon lành gì, ai biết hắn sẽ nói ra một tin tức như vậy.

Nàng trực tiếp không cho mặt mũi cười thành tiếng: "Diệp thiếu gia, ngươi cảm thấy ta cần Bách Lý gia làm hậu thuẫn sao?"

Một Bách Lý gia, căn bản nàng không để trong mắt.

Mặt Diệp Lương Thần vốn dĩ đẹp lên được một chút, thoắt một cái lại trắng trở lại.

Hắn nghĩ đến nam nhân trầm mặt ít nói Dung Chiêu phía sau Vu Hoan, thực lực của hắn quá khủng bố.

"Bách Lý Vu Hoan, mấy năm nay ngươi đắc tội không ít người, một khi không có Bách Lý gia chống lưng, đối mặt ngươi chính là bị điên cuồng trả thù, chẳng lẽ ngươi thật sự không sợ?"

Mấy năm nay số người nàng đắc tội không đếm xuể, Bách Lý gia không hề che chở nàng, mặc kệ nàng là thiên tài thế nào, lấy thực lực bây giờ của nàng căn bản không có cách chống lại những người đó trả thù.

Nghĩ đến điều này, tim Diệp Lương Thần vừa mới treo lên lại đặt xuống.

"Trả thù?" Vu Hoan nghiền ngẫm suy nghĩ hai chữ này, trên mặt mang theo một tia ý cười bỡn cợt.

"Có tâm muốn trả thù ta, lại chưa chắc dám làm."

Ký ức của thân thể này phải nhờ vào kích thích mới xuất hiện, nàng cũng không biết Bách Lý Vu Hoan đã làm những chuyện gì.

Nhưng nhìn vào những đánh giá của những người này đối với Bách Lý Vu Hoan, khẳng định phiền phức mà nguyên chủ chọc không ở số ít.

Nhưng dù sao cũng có ác danh bên ngoài, mặc dù không có Bách Lý gia chống lưng, lại có bao nhiêu người thật sự dám đến trả thù nàng?

Cho dù có, nàng sẽ sợ sao?

"Quả nhiên ngươi cuồng vọng y hệt như trong lời đồn." Sắc mặt Diệp Lương Thần có chút dữ tợn, hắn rốt cuộc đã xem thường nữ nhân này.

Vu Hoan thành thật gật đầu: "Nghe đồn không thể tin."

Nàng ngừng vài giây, tiện đà nhếch miệng lộ ra tươi cười quỷ dị, người bốn phía không khỏi đều rùng mình một cái.

"Ta so với trong lời đồn còn cuồng vọng hơn nhiều."

Nàng cũng không phải là Bách Lý Vu Hoan nguyên bản, so cuồng vọng, so tuỳ hứng, ai dám so với nàng?

Bốn phía một mảnh yên tĩnh, thời gian như đọng lại, không gian cũng giống như tạm dừng.

Trong lòng mọi người đều chỉ có một ý nghĩ.

Vì sao trên thế giới này sẽ có người không biết xấu hổ như vậy, còn là nữ nhân!

"Diệp thiếu gia, ngươi thật sự không cho ta mượn Ly Hồn Thạch?"

Phía sau lưng Diệp Lương Thần đều là mồ hôi lạnh, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Vu Hoan, trong mắt phòng bị, sợ hãi Vu Hoan thật sự mạnh mẽ xông lên chiếm đoạt.

Mượn? Nói thật dễ nghe, cho nàng, không chừng sau này cả bóng dáng Ly Hồn Thạch hắn cũng không còn được nhìn thấy.

Huống chi đây là vật gia truyền của Diệp gia, hắn có quyền giữ nhưng lại không có quyền sắp đặt an bài.

"Ta thật ra rất hiếu kỳ, vì sao ngươi biết ta có Ly Hồn Thạch?" Diệp Lương Thần không có trả lời, ngược lại chuyển đề tài.

Dung Chiêu nghiêng nghiêng đầu, hiển nhiên cũng có hứng thú với vấn đề này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play