Edit: Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___

Vu Hoan cố gắng giãy giụa vài cái, phái hiện bản thân không phải đối thủ của Dung Chiêu, vô cùng thức thời quyết đoán từ bỏ kế hoạch này, ngã đầu liền ngủ.

Dung Chiêu sợ Vu Hoan giả vờ, đành phải canh ở trong phòng một đêm.

Ngày mới đến, bên ngoài truyền đến âm thanh ồn ào náo động, Vu Hoan ôm chăn ưm một tiếng, sắc mặt khó coi ngồi dậy.

"Mới sáng sớm đã nhao nhao cả lên, có phải quên uống thuốc rồi không? Dung Chiêu, đi chém bọn họ." Vu Hoan xoa tóc, vẻ mặt mang biểu cảm muốn giết người.

Dung Chiêu bị sai sử "..." Mới sáng sớm đã chém người, bệnh cũng không nhẹ!

Nên cho nàng uống thuốc gì mới tốt?

"Tại sao ngươi lại bất động?" Vu Hoan nghiêng đầu nhìn Dung Chiêu, phát hiện người đứng sau nhìn nàng với ánh mắt băng hàn, lập tức cơn buồn ngủ thanh tỉnh vài phần, trong đầu nhớ đến lời hôm qua Dung Chiêu nói.

Một cảm giác vô lực sâu sắc lan tràn khắp người.

Không thể giết người, cũng không thể giết quỷ, quá nhàm chán!

"Ta đã biết, ngươi đừng trừng mắt nhìn ta, không giết thì không giết, không phải là được rồi sao?" Vu Hoan bĩu môi lải nhải một câu, từ trên giường phóng xuống, mặc xong áo khoác liền ra cửa đi xem náo nhiệt.

Không được giết người, nàng xem náo nhiệt quấy rối không được sao?

Dung Chiêu yên lặng đuổi kịp.

Cảm giác này giống như là nuôi một đứa nhỏ không nghe lời, một phút không nhìn chằm chằm, nàng có thể chọc trời cho ngươi xem.

Phong gia không biết đã xảy ra chuyện gì, loạn thành một đoàn. Vu Hoan còn chưa đi được vài bước đã gặp mấy kẻ sắc thái hoảng loạn vội vàng chạy qua.

Gãi gãi đầu, Vu Hoan muốn bắt một người lại hỏi một chút, nhưng vừa nhìn bốn phía, thế nhưng một mống cũng không có.

"Dung Chiêu..."

"Không biết." Dung Chiêu bình tĩnh cắt đứt lời của Vu Hoan.

Mẹ nó, ông còn chưa có hỏi, ngươi đã nói không biết!

Sắc mặt Dung Chiêu bất động, trong lòng lại là đắc ý, hắn còn không biết nữ nhân này hỏi cái gì hay sao?

Trong lòng Vu Hoan khó chịu, thuận tay đi vớt Thiên Khuyết Kiếm, lúc này mới phát hiện bốn phía cũng không có Thiên Khuyết Kiếm.

Trái phải nhìn quanh một vòng cũng không thấy bóng dáng Thiên Khuyết Kiếm.

Giống như...

Tối hôm qua sau khi chạy án cũng chưa trở về?

Kiếm Linh không đáng tin cậy, bản thể càng không đáng tin, còn có thể tìm Thần Khí vui sướng được hay không!

Thật mệt tim, rất muốn chết một chút!

Vẻ mặt Vu Hoan buồn bực còn hơn cha chết, rũ đầu về phía phương hướng phát ra âm thanh lớn nhất mà đi, cái gì đều cũng không ngăn cản được tâm trạng bát quái tìm đường chết xem náo nhiệt của nàng.

Phong phủ cũng không phải rất lớn, đi trong chốc lát đã thấy một đám người vây quanh cái sân, thần sắc khác nhau thảo luận.

Vu Hoan đứng ở xa, chỉ có thể nhìn trong sân cũng chen đầy người, trong đó còn thấy được một bóng hình quen thuộc.

Nhưng nàng ở trong đầu tìm tòi nửa ngày cũng không nhớ được người nọ là ai.

"Đại tiểu thư có phải nhập ma hay không? Chúng ta phải làm sao cho phải, tiểu thư Phong gia chúng ta to lắm chỉ có vị Đại tiểu thư này." Một nha hoàn lo lắng sốt ruột nói với một gã nô tài bên cạnh.

Vu Hoan nhìn lướt qua phía bên kia, con ngươi vừa chuyển, lôi kéo Dung Chiêu dịch đến bên cạnh bọn họ, dựng lỗ tai nghe ngóng.

Vẻ mặt của tên nô tài kia cũng ưu sầu, chẳng qua trong mắt lại lập loè tia khinh miệt không dễ phát hiện.

"Đại tiểu thư chỉ có một vị, nhưng thiếu gia chi thứ cũng không ít, việc này khó nói, chúng ta vẫn không nên nghị luận thì hơn, tránh gây hoạ vào thân."

Nếu sợ như vậy, phía trước nói một câu như thế làm lông gì, không phải làm người ta nghi ngờ kỳ thị sao?

Nha hoàn tức khắc cảnh giác nhìn nhìn nơi xa, nhích lại gần tên nô tài: "Ta nghe bà vú bên người tiểu thư nói tối hôm qua sau khi tiểu thư trở về liền phát sốt, sáng nay tỉnh lại không nhận người, thiếu chút nữa gia chủ, quản gia đều bị thương. Kỳ lạ ở chỗ tiểu thư còn nhớ rõ Hứa công tử..." Nha hoàn đột nhiên câm miệng, vẻ mặt kinh hoàn nhìn cửa viện.

Bên kia một trận xôn xao, một nam nhân cao lớn sắc mặt xanh mét từ trong viện nhanh chóng rời đi.

Đợi sau khi người nọ biến mất, Vu Hoan mới từ trong nghị luận của những người này biết được người đó là người tối hôm qua nàng đã gặp mặt gia chủ Phong gia Phong Vân.

Lật bàn, không có việc gì đi đổi y phục cái con khỉ!

Chỉ cần thay đổi y phục, Vu Hoan liền trăm phần trăm nhận không ra.

Cái bệnh mù mặt này, nhất định cần phải trị!

Sau khi Phong Vân rời đi, trong viện lao đến một đám người đuổi hạ nhân đang vây xem đi.

Vu Hoan và Dung Chiêu ăn mặc bất phàm, tối hôm qua lại nghe nói có hai vị khách nhân, những người đó không dám nói năng lỗ mãng với bọn họ, chỉ dám dùng lời ngon tiếng ngọt mời họ rời đi.

Vu Hoan làm sao chịu, khẩu khí đại gia: "Ta chính là ân nhân cứu mạng của tiểu thư nhà ngươi, ta sẽ vào xem, bảo đảm không nói bậy."

Thị vệ đối diện hắc tuyến đầy đầu, ở đâu có người không biết xấu hổ đem bốn chữ ân nhân cứu mạng treo ở bên miệng như vậy?

"Cô nương, tình trạng tiểu thư hiện tại... thật sự không nên gặp khách."

Gia chủ cũng chưa có cách khiến Đại tiểu thư bình tĩnh trở lại, hắn nào dám thả người đi vào.

"Ta đây chỉ trộm xem một cái, không đi vào được chưa?"

Không thể đánh không thể mắng, thị vệ rất muốn khóc.

Bà nội tổ tông cầu buông tha, bọn họ cũng chỉ là phụng mệnh hành sự.

Khi Phong Vân đưa một một lão già trở về thì thấy Vu Hoan không biết xấu hổ nắm thị vệ muốn đi vào.

Vị công tử kia đứng ở nơi xa, một chút ý chứ tiến lên giúp đỡ hoặc ngăn cản cũng không có.

Buồn cười, nữ nhân này hiện tại đang đứng ở trạng thái không bình thường, trừ phi hắn bị điên rồi mới tới gần nàng.

Phong Vân không rõ chân tướng ba bước làm thành một bước đi đến trước mặt Vu Hoan, giải cứu thị vệ ra.

"Cô nương, sao không nghỉ ngơi cho tốt ở phòng dành cho khách, nơi này là nội viện của Phong gia ta, cô nương xuất hiện ở nơi này có chút không ổn." Trong lòng Phong Vân gấp đến độ không được, tính tình còn nhẫn nại nói chuyện với Vu Hoan.

Nhưng mà...

Vu Hoan nghiêng đầu nhìn hắn một cái, vẻ mặt la xạ: "Ngươi là ai?"

Phong Vân "..." Hắn lớn lên như vậy khó nhận ra lắm sao?

Vu Hoan nhìn kỹ y phục trên người Phong Vân, vỗ ót, đại ngộ bừng tỉnh nói: "Phong gia chủ à, ngại quá ngại quá, ngươi thay đổi y phục, ta có chỗ không phân biệt ra."

Còn trách hắn?

Giá trị của y phục còn cao hơn hắn...

Đây là cái logic kỳ quái gì!

Phong Vân miễn cưỡng cười cười: "Cô nương, tại hạ còn có việc muốn xử lý, nếu cô nương có việc cứ tìm quản gia."

"Không có việc gì. Ta không vội, ta sẽ ở bên cạnh ngươi nhìn xem, hẳn là không làm phiền ngươi chứ?"

Ngươi không vội, ta vội!

Cô nương này rốt cuộc đầu óc lớn lên như thế nào!

Phong Vân nháy mắt có loại xúc động muốn giết chết Vu Hoan, đây là con cái nhà ai thả ra, ngươi xấu hổ như vậy cha mẹ thân sinh có biết không?

Dung Chiêu nhìn Phong Vân bộ dáng nghiến răng nghiến lợi bên kia, trong lòng cuối cùng cũng cân bằng.

Không phải một mình hắn chịu tra tấn là được!

Ngại Vu Hoan không biết xấu hổ như thế, nàng cuối cùng như nguyện cùng Phong Vân vào sân.

Cho nên nói, người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch.

Vào sân, Phong Vân liền lười để ý Vu Hoan, lôi lão già kia đến cửa một phòng.

Cửa phòng đóng chặt thỉnh thoảng truyền đến âm thanh bùm bùm, sắt mặt Phong Vân khó coi nhìn về phía lão già gật gật đầu.

Mới qua một buổi tối, tại sao Dao Nhi nhà hắn giống như thay đổi thành một người khác?

Lão già chần chờ, nhưng vẫn đẩy cửa ra đi vào, trên mặt kia là sắc thái thấy chết không sờn, Vu Hoan xem đến rất chi là vui sướng.

Phong Khuynh Dao chẳng những mất trí nhớ, tính tình còn có chuyển biến lớn, hấp dẫn gia gia nha.

"Cút, cút hết đi. Ta muốn gặp Nguyên Thanh."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play