Edit: Nại Nại
(Đọc truyện ở Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
Tổ ba người: "..." Những người đó chạy nhanh như vậy, bọn họ muốn ngăn cản đều ngăn không được!
Nhưng mà vừa rồi bọn họ có dừng một chút, nếu nha đầu kia muốn cản bọn họ thì hoàn toàn có cơ hội.
Cho nên, cái nồi này vẫn là của nha đầu kia cõng!
Thật ra Vu Hoan không quan tâm bọn họ nghĩ thế nào, nói một câu kia xong liền gục đầu xuống.
Theo thời gian chậm rãi trôi qua, người đến đây càng ngày càng nhiều, từ trong cuộc trò chuyện với bọn họ mới phát hiện có chỗ không đúng, bọn họ có người căn bản không phải ở trong cánh rừng kia, nhưng mà không hiểu sao lại đến nơi này.
Kỳ gia cùng Bách Lý gia đến, Kỳ Tiễn cùng Bách Lý Hiên đi rất gần nhau, không biết đạt thành hiệp nghị gì.
Bách Lý Hiên quét mắt đến Vu Hoan, trong mắt sẹt nhanh qua một tia lạnh lẽo, cùng tia lạnh lẽo trong mắt Kỳ Tiễn không sai biệt lắm!
Hai người nam nhân này, một người muốn bắt sống Vu Hoan, một người muốn giết chết Vu Hoan.
"Kỳ gia chủ, chuyện này chỉ sợ phải cho mọi người một lời giải thích!" Những người này vừa thấy Kỳ Tiễn xuất hiện liền vây quanh đi đến, chưa kịp để bọn họ có cơ hội đi lên gây phiền phức cho Vu Hoan.
"Ngày xưa có Khuyết gia dẫn đầu, nhưng cho tới bây giờ chưa từng gây ra sai lầm nào, bọn ta tiến vào hơn hai mươi người, hiện tại thiệt hại chỉ còn hơn mười người, Kỳ gia chủ, chuyện này ngươi không giải thích một chút thì không được!"
Sắc mặt Kỳ Tiễn có chút khó coi, hắn đưa tay lên, xung quanh lập tức an tĩnh lại: "Xuất hiện tình huống ngoài ý muốn như vậy ta cũng thật xin lỗi, nhưng mà chuyện này không có liên quan gì đến Kỳ gia ta."
"Chẳng lẽ Kỳ gia chủ muốn trốn tránh trách nhiệm?" Nghe Kỳ Tiễn nói như vậy, lập tức có người nhảy ra.
Sắc mặt Kỳ Tiễn lộ ra tia khó coi: "Lúc trước thông đạo bị phá hư là do có người ở phía sau giở trò, khiến chúng ta tách ta, mới có thể tạo thành tình huống như vậy, Kỳ gia nếu đã dám làm người dẫn đầu này, đương nhiên sẽ không trốn tránh trách nhiệm. Nhưng chuyện này không có quan hệ trách nhiệm đến Kỳ gia, Kỳ gia sẽ không thay người khác gánh tội!"
Kỳ Tiễn nói đến hiên ngang lẫm liệt, lại có Bách Lý Hiên giúp đỡ, những người này tuy vẫn còn hoài nghi, nhưng Kỳ Tiễn đã giải thích rõ ràng, cũng tiếp nhận cách giải thích đó.
Như vậy vấn đề là, ai phá hư thông đạo kia?
"Ta nhớ rõ đi phía sau là đại ma đầu kia!" Có người rất phối hợp chỉ chỉ về Vu Hoan đang ngồi ở phía xa, thần sắc uể oải nhìn sương mù dày đặc.
"Đúng đúng, ta cũng nhớ rõ. Chính là đại ma đầu đó đi ở phía sau, nếu muốn phá hư thông đạo, vậy chắc chắn là ả ta làm."
Đối với loại vu oan hãm hại không hề có căn cứ này, Vu Hoan chỉ dùng hai chữ đến tỏ vẻ tâm trạng của nàng.
"Ha hả!"
Đừng nói là nàng phá hư, thì những người này chẳng lẽ lại muốn xông lên đánh nàng?
Không thể không nói, lần này Vu Hoan đoán đúng rồi.
Những người đó trải qua thảo luận kịch liệt, thật sự hướng đến Vu Hoan vây quanh lại, bộ dáng hùng hùng hổ hổ, dường như không giết chết Vu Hoan ở đây thề sẽ không bỏ qua.
Vu Hoan còn ngồi dưới đất, thú nhỏ ở bên cạnh nàng nhảy tới nhảy lui, kêu ngao ô ngao ô. Khuyết Cửu cùng Kỳ Nghiêu đứng ở phía sau Vu Hoan, tư thế mười phần bảo vệ.
"Kỳ Nghiêu, lăn lại đây." Kỳ Tiễn dẫn đầu quát lớn, chẳng qua hắn quát lớn là Kỳ Nghiêu.
Kỳ Nghiêu nhàn nhạt nhìn lướt qua Kỳ Tiễn, thật lâu về trước hắn cũng đã rất sùng bái người phụ thân này, muốn ông ta khen ngợi mình.
Nhưng mà trong mắt Kỳ Tiễn, hắn chỉ có giá trị lợi dụng, chế tạo mình trở thành con rối của ông ta. Điều đó hắn đều không để bụng, nhưng mà A Cửu, ông ta ngàn vạn lần không nên động đến.
Kỳ Nghiêu không dao động, hoàn toàn chọc giận Kỳ Tiễn: "Đều là do đại ma đầu này."
Vu Hoan cười nhạo, giọng nói thanh đạm: "Kỳ gia chủ, cũng không nên hất nước bẩn lên người ta vậy chứ! Ta không có bản lĩnh lớn như ngươi nghĩ đâu, có thể bắt cóc con trai của ngươi."
"Không phải ngươi, thì sao Kỳ Nghiêu sẽ phản kháng phụ thân của hắn?" Trước kia Kỳ Nghiêu làm gì có lá gan lớn như vậy, nhưng từ khi nha đầu này xuất hiện, Kỳ Nghiêu liền thay đổi... trở nên không chịu sự khống chế của hắn nữa.
Vu Hoan duỗi tay ở trong không khí chỉ chỉ, phương hướng vừa lúc là Bách Lý Hiên: "Có một phụ thân như vậy, phản kháng thì có gì kỳ quái, mọi người đều là người. Các ngươi có thể có tâm tư khống chế người khác, nhưng không cho phép người khác có tâm tư phản kháng sao? Các ngươi cho rằng bản thân là thần tiên ư?"
Ngay cả thần tiên đều không thể khống chế người khác sinh ra tâm tư phản kháng, không phải sao...
Thật là buồn cười.
"Bách Lý Vu Hoan, ngươi không giải thích một chút chuyện thông đạo sao?" Ở đây không chỉ có người của Bách Lý gia và Kỳ gia, còn có những người khác, đương nhiên không có tâm tư đặt trên chuyện nhà của bọn họ.
Bị lời nói kia nhắc nhở, lời đến bên miệng Kỳ Tiễn liền nuốt xuống, căm giận trừng mắt Vu Hoan, như là muốn chọc ra mấy lỗ thủng trên người nàng vậy.
"Vì sao ta phải giải thích với người không quen biết?" Vu Hoan hừ một tiếng: "Theo ta được biết, khi Khuyết gia dẫn đầu cũng xuất hiện tình huống đường nước bị phá hư, nhưng Khuyết gia người ta không phải đưa các ngươi an toàn đi vào sao? Điều này chứng tỏ cái gì?"
Tầm mắt Vu Hoan ở trên người Kỳ gia dạo một vòng, từ từ nói: "Chứng minh Kỳ gia không có tư cách làm người dẫn đầu."
Mọi người hai mặt nhìn nhau một lát, các loại tâm tư khác nhau.
Lời Vu Hoan nói đúng là sự thật, những chuyện này đều có ghi lại trên các đại gia tộc, nhưng Khuyết gia làm cách nào đưa bọn họ an toàn rời đi, lại không có ai biết.
Chẳng lẽ thật là Kỳ gia sai?
"Bách Lý cô nương, hiện giờ chúng ta đang truy cứu chuyện ai phá hủy thông đạo kia." Giọng nói mềm nhẹ như nước truyền đến sau đám người.
Y phục trắng như tuyết, mặt mày tinh xảo, Sở Vân Cẩm dung mạo khuynh thành chậm rãi đi lên trước.
Bị nhắc nhở như vậy, mọi người nháy mắt bình tĩnh, căm giận ảo não, thiếu chút nữa đã bị tẩy não.
"Bách Lý Vu Hoan ngươi đừng ở đó châm ngòi ly gián, mau nói, thông đạo có phải do ngươi phá hay không?"
"Châm ngòi ly gián?" Vu Hoan ý vị thâm trường liếc nhìn người nọ một cái, sắc mặt khinh miệt: "Ngươi có tư cách gì khiến ta châm ngòi ly gián? Ta nói thông đạo kia là Sở Vân Cẩm phá hư, đó mới thật sự là châm ngòi ly gián. Đúng không? Sở cô nương?"
Ba chữ 'Sở cô nương' nhấn mạnh, một chữ một chữ đạp thẳng vào trong lòng Sở Vân Cẩm.
Chẳng lẽ nữ nhân này biết?
Làm chuyện trái với lương tâm, cho dù Sở Vân Cẩm có trấn định thế nào, cũng có chút chột dạ, ánh mắt không dám nhìn thẳng Vu Hoan: "Bách Lý cô nương sao có thể nói như vậy, ta vẫn luôn ở bên cạnh vài vị công tử kia, bọn họ có thể làm chứng cho ta."
Đám người đi theo Sở Vân Cẩm lập tức tỏ vẻ lúc ấy Sở Vân Cẩm vẫn luôn ở bên bọn họ, hơn nữa còn đi ở giữa, căn bản không có khả năng yên lặng không một tiếng động ra tay.
Ánh mắt Vu Hoan lóe lên, chẳng qua nàng chỉ thuận miệng nói, nhưng phản ứng này của Sở Vân Cẩm...
Chó ngáp phải ruồi?
Nhớ lại tình hình lúc đó, trong chớp mắt Vu Hoan liền hiểu rõ. Đông Phương Tú vì muốn tránh Loan Minh ở phía sau, cho nên đi phía trước nàng, Sở Vân Cẩm chắc là muốn mượn thời cơ đó giết chết Đông Phương Tú, lại không biết một khi rơi vào trong bức tường nước kia, liền sẽ phá hư toàn bộ đường nước.
Vu Hoan lộ ra một nụ cười âm trầm, độ cong của khóe môi nhìn qua có chút quỷ dị: "Sở cô nương, nhưng ta không có nói ngươi phá hư thông đạo kia, chẳng qua là ta cho bọn họ cái đánh giá khác thôi. Để cho bọn họ biết cái gì gọi là châm ngòi ly gián, sao ngươi lại vội vã nhảy ra giải thích như vậy?"