Edit: Nại Nại
(Đọc truyện ở Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
Vu Hoan thong dong từ trên người Dung Chiêu trượt xuống, lôi kéo cánh tay Khuyết Cửu xem xét.
"Vu Hoan cô nương... ta thật là Linh Tước nhất tộc sao?" Khuyết Cửu vẫn có chút không thể tin, rốt cuộc thì từ người chuyển đến thú, cái quá trình quá quỷ dị.
Vu Hoan cong môi trào phúng: "Vừa rồi ở trên không tự mình trải nghiệm rồi ư?" Năng lực tiếp thu của loài người thật là kém!
Khuyết Cửu: "..." Chính là bởi vì quá không thể tưởng tượng được, không thể tin được mà!
Tuy trên mặt Khuyết Cửu không có biểu cảm gì, nhưng trong mắt chính xác lộ ra tia không thể tin tưởng, nàng chính là hậu duệ của chủng tộc viễn cổ...
Thần sắc Kỳ Nghiêu tự nhiên, dường như Khuyết Cửu có là cái gì, thì hắn đều không thèm để ý, ánh mắt nhìn Khuyết Cửu dịu dàng đến chảy cả nước. Hắn mặc kệ A Cửu là gì, đều là A Cửu của hắn.
"A Cửu tỷ tỷ biến thật xinh đẹp." Năng lực tiếp thu của Tô Tú hiển nhiên tốt hơn so với Khuyết Cửu, mới thế đã dời đi lực chú ý.
Khuyết Cửu nhíu mày, trong lòng cười khổ.
Biến xinh đẹp? Vết sẹo trên mặt của nàng giống như ác quỷ, làm sao biến xinh đẹp được?
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng vẫn là duỗi tay sờ sờ, rốt cuộc không có nữ nhân nào chịu đựng được dung mạo của mình xấu xí.
Nhưng lòng bàn tay không có cảm xúc lồi lõm quen thuộc, mà là da thịt bóng loáng, Khuyết Cửu sờ sờ mặt bên kia, đều sờ không thấy vết sẹo.
Vết sẹo đã theo nàng mười mấy năm đã biến mất!
"Công tử... mặt của ta?"
Kỳ Nghiêu nắm chặt tay Khuyết Cửu bởi vì kích động mà tay nhè nhẹ run kia, cẩn thận chải vuốt lại đầu tóc rối bời của nàng, lộ ra một khuôn mặt tuyệt sắc lãnh diễm: "A Cửu, nàng thật xinh đẹp."
Những lời này, hắn cũng đã nói nhiều lần.
Nhưng mà trong lòng Khuyết Cửu, chỉ có lúc này đây những lời này mới thực sự êm tai.
Vu Hoan ghé mắt cẩn thận đánh giá một trận, đột nhiên phát hiện Khuyết Cửu tốt hơn trước kia nhiều...
"Đi thôi." Vu Hoan không thích hợp chen vào nói, cắt đứt cảnh 'thâm tình' của Khuyết Cửu cùng Kỳ Nghiêu.
Nàng mới không thèm ăn cẩu lương của hai người này!
Khuyết Cửu có chút ngượng ngùng tránh Kỳ Nghiêu ra, cùng đi một chỗ với Tô Tú. Kỳ Nghiêu bật cười, ngược lại nắm chặt đôi tay, hắn nhất định phải bảo vệ A Cửu thật tốt.
Phương hướng Vu Hoan đi là phương hướng Sở Vân Cẩm rời đi, đương nhiên đi trong chốc lát đã thấy nơi bọn Sở Vân Cẩm đóng quân.
Ngoại trừ bọn họ, nơi dừng chân còn có mấy tiểu đội, nhìn thấy Vu Hoan xuất hiện, biểu hiện thật sự bình tĩnh, như không quen biết nàng vậy.
Vu Hoan híp híp mắt, những người đó... hẳn không phải là người trên đại lục Huyễn Nguyệt.
Nàng quay đầu nhìn Tô Tú, Tô Tú cũng nhìn những người đó xuất thần, giữa mày có chút kiêng kị.
Vu Hoan đi đến bên cạnh Tô Tú, đè thấp âm thanh nói: "Ngươi biết bọn họ?"
Ánh mắt Tô Tú thay đổi, giãn chân mày, theo sau lắc đầu: "Không biết."
Vu Hoan cười cười không nói tiếp, vừa rồi biến hóa của Tô Tú nàng xem ở trong mắt, nha đầu này vô cùng có khả năng là quen biết những người đó.
Tô Tú thừa dịp Vu Hoan nhìn Sở Vân Cẩm cùng Đông Phương Cảnh, cẩn thận chuyển qua đi phía sau Vu Hoan cùng Dung Chiêu, cúi đầu đi sau bọn họ.
"Bách Lý Vu Hoan, ai cho phép ngươi đến đây?" Người bên cạnh Sở Vân Cẩm lúc trước thấy Vu Hoan xuất hiện, mấy bước xa vọt đến trước mặt nàng, chặn lại đường đi của nàng.
"Đường đi hướng lên trời, ta cần ai cho phép?" Vu Hoan ngạo mạn hừ nhẹ.
"Ở đây không chào đón đại ma đầu như ngươi, mau cút đi!"
Khóe mắt Vu Hoan lộ ra tia khinh miệt, âm thanh tràn đầy trào phúng: "Ta lại không cần ngươi hoan nghênh, ta muốn ở đâu thì ta ở đấy."
Tiểu đội bên kia sôi nổi ghé mắt, mang theo tia tìm tòi nghiên cứu cùng tò mò, đây là ai, kiêu ngạo như vậy?
"Lâm công tử." Sở Vân Cẩm đi lên trước, giữ chặt người nam nhân đang muốn sắn tay áo lên đánh người, ăn nói nhẹ nhàng: "Chỗ này vốn dĩ là công cộng, Bách Lý cô nương đến đây, chúng ta cũng không thể nói gì."
"Nhưng mà..." Vị Lâm công tử kia còn đang muốn nói cái gì đó, lại bị Sở Vân Cẩm ngăn lại.
"Lâm công tử, chuyện chúng ta cần chuẩn bị còn rất nhiều, không nên lãng phí thời gian như vậy."
Nghe Sở Vân Cẩm nói như vậy, vị Lâm công tử mắng vài câu, căm giận xoay người trở về.
Vu Hoan cười lạnh một tiếng, ném thú nhỏ hướng tới phía sau lưng hắn. Sắc mặt Sở Vân Cẩm thay đổi, duỗi tay muốn ngăn thú nhỏ lại, nhưng lực đạo ném của Vu Hoan rất lớn, tốc độ đương nhiên cũng rất nhanh, ngay cả lông của thú nhỏ nàng ta cũng chưa chạm được.
"Bịch!"
"Chi chi chi chi!"
Hai âm thanh đồng thời vang lên.
Lâm Hạo bị thú nhỏ đẩy ngã trên mặt đất, hai mắt trợn trắng, thú nhỏ đứng trên lưng Lâm Hạo 'chi chi' gọi bậy, lần này tỏ vẻ nó phẫn nộ.
Vu Hoan vui sướng khi người gặp họa cười khẽ: "Tiểu gia hỏa hay nghịch ngợm, sao có thể vô lễ với người ta như vậy chứ? Nếu chết thì còn đỡ, không chết thì gây phiền phức đấy! Nếu không ngươi nhảy thêm vài cái nữa, giết chết hắn ta, đỡ phải gặp phiền phức?"
Quần chúng vây xem: "..." Không có một từ ngữ nào để có thể diễn tả tâm trạng lúc này của bọn họ.
Con ngươi đen nhánh của thú nhỏ nhẹ chuyển, tựa hồ như đang suy xét lời nói của Vu Hoan.
Sở Vân Cẩm đánh một đường linh lực qua, thú nhỏ vì tránh đi linh lực kia, không thể không nhảy xuống, xoay người phẫn nộ nhe răng nhếch miệng 'chi chi' điên cuồng kêu về phía Sở Vân Cẩm.
"Chi chi chi chi chi chi chi!" Thân thể thú nhỏ không ngừng nhảy nhảy trên mặt đất, nhảy một chút, mặt đất như muốn lõm xuống.
"Bách Lý Vu Hoan, ngươi dám ra tay giết người!" Đám người phục hồi lại tinh thần liền tiến lên bao vây Vu Hoan lại, ai nấy đều lộ ra vẻ mặt phẫn nộ.
Vu Hoan không cho là đúng nhướng mày: "Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta giết người? Hả?"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, vừa rồi xác thật nàng không có động thủ, chỉ có ném văng thú nhỏ giống chó con kia quẳng đi mà thôi...
Nhưng nếu thú nhỏ là của nàng, đó chính là do nàng giết!
Nghĩ đến điều đó, mọi người lại lấy lại tự tin: "Thú nhỏ này là của ngươi, ngươi sai khiến nó hành hung, mọi người ở dây đều rõ như ban ngày."
"Ngươi còn dám làm trò trước nhiều người bọn ta hành hung, ngươi quá không để bọn ta vào mắt."
Vu Hoan cười nhạo, theo người nọ nói: "Ta thật đúng là không để các ngươi vào mắt." Nàng mù mặt mà!
Sở Vân Cẩm không có gia nhập vào hàng ngũ lên án, mà đỡ Lâm Hạo bất tỉnh nhân sự dậy, vẻ mặt lo lắng kiểm tra thân thể hắn, lại không chút nào bủn xỉn cho hắn nuốt đan dược.
"Sở cô nương, Lâm công tử thế nào?" Có người nhìn thấy sắc mặt của Sở Vân Cẩm, lập tức nôn nóng dò hỏi.
Sở Vân Cẩm quái dị nhìn thú nhỏ đang nhìn chằm chằm mình không ngừng kêu 'chi chi', đây là loài động vật gì? Mới có nhảy một chút, mà kinh mạch trong cơ thể Lâm Hạo đều bị đứt đoạn hết.
Thân thể nhỏ bé như vậy, chỉ có thể xem là sủng vật đúng không?
Nhưng mà sủng vật còn có sức mạnh lớn như vậy sao?
Rốt cuộc Bách Lý Vu Hoan có cái vận may gì, có thể có được sủng vật ghê gớm như vậy? Nghĩ đến điều đó, trong lòng Sở Vân Cẩm nhịn không được sinh ra ghen ghét, ánh mắt trở nên âm hàn.
"Sở cô nương?"
"Sở cô nương, ngươi nói một câu gì đi?"
Sở Vân Cẩm hoàn hồn, thu liễm cảm xúc trong mắt, ưu nhã đứng dậy, sau đó vẻ mặt khó coi kịch liệt lắc đầu: "Kinh mạch của Lâm công tử có nhiều chỗ đứt đoạn, không có cách chữa trị!"
"Cái gì?"
"Đó không phải thành phế nhân luôn rồi sao?"
"Bách Lý Vu Hoan, ngươi đại ma đầu này!" Đột nhiên có người hét lớn một tiếng, đánh đến Vu Hoan.