Edit: Nại Nại
(Đọc truyện ở Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
Kỳ Tiễn hung hăn liếc xéo Kỳ Thụy một cái, Kỳ Thụy có chút không cam lòng trừng lại.
Lời hắn nói cũng là thật, ai biết tiểu yêu nữ này sẽ đưa ra yêu cầu gì.
Vu Hoan cười nhạo một tiếng, chậm rãi mở miệng: "Nếu Kỳ gai chủ có thành ý như vậy, ta đây liền không khách khí."
Kỳ Tiễn cau mày chờ Vu Hoan nói tiếp, nhưng không có, nàng nói tới đó liền dừng lại, hoàn toàn không có ý tứ muốn tiếp tục nói chuyện.
Kỳ Tiễn nghi hoặc, ngay cả Kỳ Thụy cũng nghi hoặc.
Vu Hoan dùng Thiên Khuyết Kiếm chọc xuống mặt đất, ở trong ánh mắt nghi hoặc của Kỳ Tiễn, đột nhiên ném Thiên Khuyết Kiếm đến Kỳ Thụy, tốc độ của Thiên Khuyết Kiếm không thể nghi ngờ, căn bản Kỳ Thụy trốn không được.
Trơ mắt nhìn Thiên Khuyết Kiếm hoàn toàn đi vào trong ngực mình, linh lực trong cơ thể tán loạn, chi khí tử vong nhanh chóng bao phủ hắn.
"Ngươi..." Kỳ Thụy che lại miệng vết thương, không thể tin tưởng phẫn nộ trừng mắt Vu Hoan.
Ánh sáng trong mắt dần dần tiêu tán, thân hình chậm rãi ngã xuống.
Thiên Khuyết Kiếm "ong" một tiếng run rẩy trên cơ thể của Kỳ Thụy, chà lau sạch sẽ máu tươi trên mũi kiếm trên người Kỳ Thụy, sau đó mới quay lại bên người Vu Hoan.
Vu Hoan nhếch miệng nhìn Kỳ Tiễn, lộ ra một hàm răng trắng, mười phần trào phúng: "Chuyện tính kế ta, dùng một mạng dằn đó trước đã, Kỳ gia chủ nghĩ như thế nào?"
Trong mắt Kỳ Tiễn tuy có phẫn nộ, nhưng không có thần sắc khổ sở mất đi người thân nên có, hắn phẫn nộ chỉ là do Vu Hoan làm trò trước mặt hắn giết chết Kỳ Thụy. Hắn không thích Kỳ Thụy là một chuyện, nhưng có người làm trò trước mặt hắn giết chết Kỳ Thụy, hắn lại không có năng lực phản đối lại là một chuyện khác.
"Được!" Kỳ Tiễn nghiến răng nghiến lợi nhả ra một chữ.
"Gia chủ!"
"Gia chủ!"
Người phía sau Kỳ Tiễn sôi nổi hét lớn.
Kỳ Tiễn âm trầm không lên tiếng, những người đó cũng là người hiểu được sắc mặt của người khác, thấy vậy đều ngậm miệng lại.
"Thật thích tinh thần dám chơi dám chịu này của Kỳ gia chủ."
Kỳ Tiễn: "..." Ai đờ mờ cần ngươi thích hả? Nếu không phải hiện tại hắn không thể trêu vào nha đầu nhà ngươi, hắn sẽ không nén giận như vậy!
"Ta đưa bọn họ đi, Kỳ gia chủ chắc không để ý chứ?" Vu Hoan chỉ mọi người phía sau đã xem đến phát ngốc, cười cười đến kiêu ngạo tùy ý.
"Vừa rồi trong điều kiện của chúng ta không có cái này." Kỳ Tiễn trầm giọng đáp, trong giọng nói ẩn ẩn có chút sát khí.
Người nhẫn nại cũng có giới hạn, Vu Hoan lần nữa khiêu khích, mặc dù Kỳ Tiễn muốn nhịn, nhưng cũng có chút nhịn không được.
"Bây giờ thêm vào là được rồi!" Vu Hoan chớp mắt, vẻ mặt đơn thuần vô tội.
"Bách Lý Vu Hoan!" Kỳ Tiễn giận không thể nghỉ rống to: "Ta nhịn rồi lại nhịn, ngươi lại một lần nữa khiêu khích ta không có điểm dừng, ngươi thật sự nghĩ mình là một nhân vật không ai dám động vào sao?
"Không nha, nhưng mà ngươi cũng không có được người ta phong cho danh hiệu đại ma đầu số một đại lục!" Vu Hoan dào dạt đắc ý nhướng mày với Kỳ Tiễn.
Rốt cuộc có cái gì đáng kiêu ngạo chứ?
Đây rõ ràng là chuyện sỉ nhục mà?
Vì sao nha đầu này có thể nói đến dào dạt đắc ý, tự hào như vậy? Giống như hận không thể khiến toàn bộ thế giới đều biết nàng là đại ma đầu số một trên đại lục vậy?
Thế giới quan của Kỳ Tiễn có điểm sụp đổ, là hắn già rồi hay thế giới này thay đổi quá nhanh, hiện tại người trẻ tuổi đều không đi trên con đường không bình thường nữa?
Vu Hoan ngáp một cái, thần sắc lười biếng: "Nói chuyện kết thúc, không có chuyện gì ta ra ngoài trước." Chỉnh đốn lại, ngữ điệu Vu Hoan quay nhanh mà nói: "Muốn cản ta, thì có kết cục giống hắn."
Đương nhiên "hắn" trong miệng Vu Hoan không cần nói ra là ai thì người ở đây đều biết đó là ai.
Nhìn Kỳ Thụy chết không nhắm mắt kia, mọi người lạnh run một cái, thực lực của Kỳ Thụy chỉ đứng sau gia chủ, nhưng hắn còn không kịp phản kháng...
Kỳ Tiễn siết chặt nắm tay, trong mắt thiêu đốt lửa giận hừng hực.
Vu Hoan quay đầu nhìn Kỳ Nghiêu cùng Hoắc Đạt và Ngụy Nhiên trong nhà lao, lập tức cảm thấy cạn lời: "Còn không đi? Chờ chết à?"
Kỳ Nghiêu "a" một tiếng, lại nhìn Kỳ Tiễn, cuối cùng cắn răng giao Khuyết Cửu cho Vu Hoan, bản thân hắn vào nhà lao dẫn Hoắc Đạt và Ngụy Nhiên ra.
Nhìn mấy thân ảnh biến mất trong nhà lao, lửa giận ẩn nhẩn trong lòng Kỳ Tiễn bạo phát ra bên ngoài.
"Gia chủ, hiện tại làm sao bây giờ?"
"Khi nào những người kia đến?" Kỳ Tiễn hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Kỳ Thụy trên mặt đất, trong mắt tối nghĩa luân phiên.
"Nhanh nhất là ngày mai, muộn nhất là năm ngày sau."
"Người của Bách Lý gia đến liền phái người đi mời, nhà bạn họ bại hoại ta không tin bọn họ có thể nhịn được."
"Nhị gia thì sao ạ?"
"Mai táng."
___
Thương thế lần này của Khuyết Cửu so với lần trước nặng hơn nhiều, không biết người của Kỳ gia dùng biện pháp gì mà lăn lộn con người ta thành cái dạng này, mà lại không chết.
Vu Hoan thay y phục cho Khuyết Cửu, phát hiện trên người Khuyết Cửu đều là vết thương ngang dọc đan xen, đa số đều đã sinh mủ. Trên mặt cũng gia tăng hai vết thương, cũng may hai vết thương kia cũng không phải rất nặng, hẳn là đánh trên người nàng ta rồi vô tình đánh lên.
Vu Hoan nghẹn khí hoàn thành nhiệm vụ, nhanh như chớp lao ra khỏi phòng, ôm Dung Chiêu ồn ào một trận.
"Lần sau loại chuyện này ông không làm nữa, quá khó tiếp thu rồi, sợ quá, không cẩn thận chém chết nàng ta thì toang!"
Dung Chiêu đen mặt, liếc mắt nhìn Thiên Khuyết Kiếm vị vứt trong góc, lạnh nhạt nói: "Người là ngươi đưa về."
Có ý tứ đại khái chính là, ngươi không làm thì ai làm?
Vu Hoan chà xát bàn tay có chút đông cứng, ngửa đầu nhìn Dung Chiêu: "Lúc ta giết Kỳ Thụy, sao ngươi không cản ta lại?
"Ta cản được ngươi sao?" Dung Chiêu không đáp hỏi lại.
Nữ nhân này ghét nhất là bị người ta tính kế, người của Kỳ gia dám tính kế nàng, nàng còn chưa giết luôn Kỳ Tiễn, phỏng chừng nguyên nhân là do tâm trạng không tồi.
"Cản không được." Vu Hoan thành thật gật đầu, nhưng nàng không tin cái gì mà oan có đầu nợ có chủ, nàng chỉ cần một người có thể đến chấp nhận hậu quả của việc tính kế nàng là được.
Đương nhiên, nàng cũng hoàn toàn không liên lụy đến người vô tội, nàng còn chưa có phát điên đến cái tình trạng đó.
Chẳng qua...
Có lẽ thời điểm đó, cách nàng không còn xa nữa.
"Qua mấy ngày nữa những người kia chắc cũng sắp đến rồi, chúng ta phải tránh đi bọn họ, dẫn đầu vào Tù Linh Cốc trước. Dung Chiêu, giúp ta làm một chuyện." Vu Hoan làm mặt quỷ cười duyên với Dung Chiêu.
Nàng không có thời gian chơi với những người kia, lúc nhàm chán đùa giỡn một chút đó là thú vị, nhưng mà nhiều người, vậy không còn thú vị nữa, đó chính là gây trở ngại đến thời gian của nàng.
Dung Chiêu theo thói quen nhíu mày, cười giả tạo như vậy, nhất định không phải chuyện gì tốt. Theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng bắt gặp cặp mắt to tròn sáng lóng lánh kia của Vu Hoan, động tác lắc đầu chợt dừng lại, chầm chậm gật đầu một cái.
"Giúp ta đi cướp... mua, mua một cái thuyền, lộ trình khoảng chừng sáu ngày." Vu Hoan dùng ánh mắt ngươi hiểu mà nhìn Dung Chiêu.
"Chúng ta đi biển?" Không phải đi Tù Linh Cốc sao?
Vu Hoan liếc Dung Chiêu một cái: "Chuyện Tù Linh Cốc ở dưới đáy biển, ngươi không biết?
Dung Chiêu: "..." Hắn chỉ biết cái tên Tù Linh Cốc, vị trí cụ thể hắn làm sao biết được?
Nhưng mà ở dưới đáy biển, hoàn toàn không nghĩ đến được.
"Ta sẽ đi chuẩn bị, khi nào xuất phát?"
Vu Hoan trầm ngâm một lát: "Thời gian càng sớm càng tốt, nếu chờ những người kia tới, chúng ta muốn chạy chỉ sợ có chút khó khăn."