Edit: Nại Nại
(Đọc truyện ở Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
Tô Sâm đột nhiên ra tay với Vu Hoan, linh lực gào thét mà đến, Dung Chiêu thay Vu Hoan chặn lại, ôm nàng bước về sau tạo ra một khoảng cách, trên khuôn mặt lạnh nhạt xuất hiện tia tức giận.
Tô Sâm bị Dung Chiêu trừng như vậy, lập tức thanh tỉnh không ít, hắn nhanh chóng thu lại linh lực trong tay, đánh nhau với Thiên Khuyết Kiếm, hắn còn chưa bị điên.
"Thu lại nhanh vậy? Khiến cho ta ngại ngùng giết chết ngươi." Giọng nói của Vu Hoan đúng lúc vang lên.
Thiếu chút nữa Dung Chiêu đã ném Vu Hoan ra, ít nói vài câu sẽ chết sao? Sẽ chết sao? Quả thật là đủ rồi!
Tô Sâm ở bên kia siết chặt các ngón tay nghe răng rắc, nhịn xuống không đi đến tẩn cho Vu Hoan một trận.
Tô Ninh phẫn nộ trừng mắt nhìn Vu Hoan, lúc trước nàng ta còn cảm thấy đây là một cô nương tốt, thật không thể trông mặt mà bắt hình dong!
Vu Hoan không sao cả bĩu môi, dù sao chỉ cần nàng vui là được.
Yến Hồng Thiên đứng lên, ánh mắt ưu thương nhìn chằm chằm Hạ Miểu Miểu cuốn thành một nhúm ở bên kia.
Nhìn thấy thành chủ tà mị phong lưu đột nhiên biến thành hảo hán thâm tình si tình, Vu Hoan tỏ vẻ không chấp nhận được, thế giới thay đổi quá nhanh, là do phương thức mở mắt của nàng không đúng phải không?
Ngay khi Vu Hoan còn đang cảm khái, khung cảnh trước mặt đột nhiên chuyển đổi, là khu chợ náo nhiệt, người đến kẻ đi, cho người ta ấn tượng đầu tiên chính là hỗn loạn dơ bẩn.
Nơi đó là ngoại thành Hắc Ma Thành, là nơi cư trú của nô lệ và bá tánh hạ đẳng trong thành, cùng với bần dân của thế giới bên ngoài tụ tập lại.
Trên đường phố đầy bùn đất, có một loạt lồng sắt được đặt bên đường, bên trong nhốt lại mấy đứa nhỏ khác nhau, có sạch sẽ, có dơ loạn bất kham, mà Hạ Miểu Miểu bị nhốt ở một trong cái lồng sắt đó, đôi mắt đã khóc sưng lên.
"Nàng đã trải qua những chuyện như vậy sao?" Tô Sâm lẩm bẩm tự nói, dường như hoàn toàn không biết Hạ Miểu Miểu đã từng trải qua cái gì.
Hạ Miểu Miểu bị một người trong đội Bằng Ưng mua về, có thể là do nàng ta còn nhỏ tuổi, người nọ cũng không chạm vào Hạ Miểu Miểu, mà để nàng ta làm nha hoàn.
Nhưng thê tử trong nhà hắn ta là một nhân vật tàn nhẫn, biết tướng công bà ta mua Hạ Miểu Miểu về là muốn làm gì, bà ta không dám phản kháng tướng công mình, đành phải trúc giận lên người Hạ Miểu Miểu.
Phỏng chừng Hạ Miểu Miểu cũng là một tiểu thư ở bên ngoài được nuông chiều từ bé, có rất nhiều chuyện đều chưa từng làm, cho nên khiến cho bà ta càng nhiều cơ hội giáo huấn nàng. Ngay cả khi tướng công bà ta phát hiện, bà ta cũng chỉ nói là dạy dỗ một chút, miễn cho về sau chuyện gì cũng không biết.
Vừa nói như vậy, tướng công bà ta cũng không dám nói gì, đành phải tùy ý bà ta, cứ chịu đựng như thế, Hạ Miểu Miểu càng cứ sống qua những ngày khổ sở.
Mỗi lần đều cho rằng Hạ Miểu Miểu không thể qua được, nàng lại rất kiên định đi qua, ý chí kiên định đến dọa người.
Những ngày khổ sở như thế giằng co ba tháng trời, người nam nhân kia vì chấp hành nhiệm vụ đã chết, không có người làm ở trong đội Bằng Ưng, người nhà của hắn ta bị đuổi đến ngoại thành, Hạ Miểu Miểu tìm một cơ hội chạy thoát, nhưng vừa đảo mắt đã bị người ta bắt lấy, lần này lại bị bán cho đội trưởng thị vệ phủ thành chủ.
Đội trưởng thị vệ thấy Hạ Miểu Miểu lớn lên không tồi, vừa mua về liền muốn thịt Hạ Miểu Miểu luôn, nhưng mà Hạ Miểu Miểu phản kháng đến lợi hại, cuối cùng náo loạn đến cha mẹ của đội trưởng thị vệ, Hạ Miểu Miểu mới có thể tránh được một kiếp.
Hạ Miểu Miểu ở tại gia đình này ngày đêm lo lắng đề phòng, đội trưởng thị vệ thử rất nhiều lần, đều không có được Hạ Miểu Miểu, tức giận đánh Hạ Miểu Miểu một trận, phái người một lần nữa bán nàng trở về ngoại thành.
Nhưng mà lần này trên đường đến ngoại thành, Hạ Miểu Miểu lại gặp Tô Sâm và Yến Hồng Thiên một lần nữa.
Ngay lúc đó Tô Sâm ngồi trong xe ngựa hoa lệ, nhìn Hạ Miểu Miểu bởi vì tránh trận đòn hiểm, thần sắc hắn đạm mạt dường như đang nhìn một chuyện râu ria.
Hạ Miểu Miểu không biết lấy sức lực từ đâu, đột nhiên tránh khỏi những người đó, tay chân lanh lẹ nhảy lên xe ngựa của Tô Sâm, lúc ấy Hạ Miểu Miểu cũng không biết hai người này chính là hai kẻ đã bỏ lại mình trước đó.
Nàng cách một cái kính đập đầu, cầu xin bọn họ cứu mạng.
Yến Hồng Thiên ở tòa phía sau đang ngủ bị đánh thức, liếc mắt nhìn thấy Hạ Miểu Miểu, đột nhiên giật mình nhảy dựng lên, hắn la lối khóc lóc chơi hỗn làm Tô Sâm mua Hạ Miểu Miểu, mang về phủ thành chủ.
Vào lúc ban đêm Tô Sâm liền đi gặp Hạ Miểu Miểu, chỉ nói một câu.
Dáng người của Tô Sâm cao to, áo bào trắng tinh như mây bay, khoanh tay đứng trước giường, lạnh nhạt nhìn Hạ Miểu Miểu trên giường run bần bật, ngữ khí càng lạnh lẽo: "Mặc kệ ngươi có mục đích gì, tốt nhất đừng đánh chủ ý lên người Yến Hồng Thiên, hậu quả không phải ngươi có thể gánh vác."
Nhìn đến đó, Yến Hồng Thiên đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tô Sâm, một cổ cảm xúc không rõ lưu chuyển trong mắt hắn.
Tô Sâm nhìn thấy cảnh này cau mày quay đầu đi chỗ khác, những việc này đều đã quá lâu, hiện giờ xem lại, thế nhưng... hoài niệm như vậy.
Hạ Miểu Miểu lấy thân phận nha hoàn ở lại phủ thành chủ, nhưng thực tế mỗi ngày Hạ Miểu Miểu trôi qua thật thoải mái, có Yến Hồng Thiên che chở cho nàng ta, ai dám chọc đến?
Đương nhiên, ngoại trừ Tô Sâm.
Con hàng này mỗi lần nhìn thấy Hạ Miểu Miểu đều dùng ánh mắt đề phòng nhìn chằm chằm nàng, Hạ Miểu Miểu rất sợ Tô Sâm. Cho nên mỗi lần gặp Tô Sâm, nàng không phải xoay người liền chạy thì chính là hận không thể nhét mình vào trong khe đất.
Yến Hồng Thiên càng quan tâm đến Hạ Miểu Miểu hơn, ngay lúc đó thành chủ phát hiện, thế nhưng ban Hạ Miểu Miểu cho Tô Sâm, quỷ dị chính là Tô Sâm cũng không phản đối.
Yến Hồng Thiên như phát điên đánh một trận với Tô Sâm, nhưng cuối cùng cũng không thay đổi được sự thật này, thành chủ vì để phòng ngừa vạn nhất, chỉ cho bọn họ thời gian nửa tháng chuẩn bị lễ thành thân, tất cả đều tối giản.
Nhưng mà, ngày lễ thành thân diễn ra, Hạ Miểu Miểu bị Yến Hồng Thiên mang đi.
Tân nương không xuất hiện, tân lang cũng không xuất hiện.
Hình ảnh liền dừng ở đó, sau đó lại lần nữa thay đổi, đã là một năm sau, Hạ Miểu Miểu lấy thân phận phu thê với Tô Sâm xuất hiện ở Hắc Ma Thành.
Vu Hoan vô cùng nghi hoặc nhìn về phía Tô Sâm: "Sau khi Hạ Miểu Miểu bị Yến Hồng Thiên cướp đi đã xảy ra chuyện gì?" Hạ Miểu Miểu không muốn nhớ lại đoạn thời gian kia...
Tô Sâm nhìn Hạ Miểu Miểu một tấc cũng không rời đi theo sau Yến Hồng Thiên kia, ngay cả một ánh mắt cũng không cho Vu Hoan.
Vu Hoan hừ hừ: "Không nói cho ta biết, ta tự đi xem."
"Ngươi muốn làm cái gì?" Tô Sâm đột nhiên quay đầu, hung tợn trừng mắt nhìn Vu Hoan.
Đôi tay của Vu Hoan đã ở trong không khí cắt một vòng lớn, linh khí ở trong cái vòng va chạm lung tung, Vu Hoan bớt chút thời gian trả lời Tô Sâm: "Mạnh mẽ tiến vào trong ký ức sâu thẳm của hồn phách, là có thể biết nàng ta che dấu bí mật gì bên trong."
"Không được!" Tô Sâm đột nhiên kích động muốn ngăn cản Vu Hoan.
Vu Hoan bĩu môi: "Dung Chiêu."
Dung Chiêu một tay ngăn Tô Sâm lại, nhàn nhạt nói: "Chuyện của nàng ấy, tốt nhất ngươi đừng ngăn cản." Nếu không điên cuồng lên thì không phải vấn đề là chết một người.
Động tác của Vu Hoan rất nhanh, trong vòng lớn trên không trung ngưng kết thành một trận pháp phức tạp, Vu Hoan hoàn thành một bước cuối cùng, ánh sáng trong vòng lớn bắn ra, cảnh tượng xung quanh đột nhiên thay đổi.
Núi rừng rậm rạp, vô số linh thú, có hai bóng người gầy yếu.
Tô Sâm thấy một màn như vậy, đột nhiên an tĩnh lại, Yến Hồng Thiên ngơ ngác nhìn xung quanh, dường như không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Hắn quay đầu nhìn Tô Sâm, Tô Sâm tránh ánh mắt của hắn, sau đó tầm mắt hắn chuyển đến trên người Vu Hoan, Vu Hoan nhún vai, cười đáp: "Xem ra Hạ Miểu Miểu có một số ký ức không muốn nhớ lại, chắc ngươi cũng rất muốn biết đúng không?"